Ăn sáng xong, Nguyễn Chiêm đề nghị Vạn Lý đưa mình đến nhà Tiểu Hạ xem xét một chút. Nhưng Tiểu Hạ còn đang kinh hoàng, cô không muốn ở một mình trong quán vắng, Kết quả, để an ủi Tiểu Hạ, nhân lúc Nguyễn Chiêm không chú ý Vạn Lý đã tiết lộ những bí mật khác của hắn ta – Ví dụ: Nhìn quán bar có vẻ bình thường nhưng nó được sắp xếp theo một trận pháp cổ xưa đã thất truyền từ lâu, phòng ngủ là nơi cực dương của trận pháp, ngay cả ba ngọn nến hoạt hình trên giá sách cũng là những pháp khí có linh lực cực lớn được ngụy trang do cha hắn để lại.
Vạn Lý đã thành công làm Tiểu Hạ cảm thấy an tâm nhưng lại khiến Nguyễn Chiêm tức giận đến mức suýt nữa đã niệm chú biến anh thành người câm. Hắn không hiểu tại sao Vạn Lý, một người luôn trầm ổn lại trở nên mất bình tĩnh trước mặt Tiểu Hạ, vì cô đáng tin cậy hay thật sự đặc biệt quan trọng đối với anh ta? Giờ hắn mới hiểu được câu "bạn bè là để bán" hóa ra lại đúng! Đặc biệt là sau khi họ từ nhà Tiểu Hạ đi ra.
"Cô ấy không thể sống ở nhà của tôi!" nhìn thấy Vạn Lý ném hành lý của Tiểu Hạ lên ghế sau, Nguyễn Chiêm lập tức từ chối.
"Nếu không thì làm sao bây giờ? Để cô ấy tiếp tục bị tấn công?"
"Cô ấy có thể sống trong khách sạn, hoặc cô ấy có thể sống với cậu!"
"Nhưng làm sao có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không gặp ác mộng hoặc bị quỷ tấn công lần nữa? Chỉ có chỗ của cậu là an toàn nhất."
"Tôi không đồng ý. Tôi có thể bày một trận pháp hoặc dán vài lá bùa trong nhà của cậu, hoặc cho cậu mượn tạm pháp khí." Nguyễn Chiêm dùng hết lý lẽ miễn sao để người ngoài không làm loạn nhịp sống của mình.
"Thôi mà đừng keo kiệt như vậy!" Vạn Lý ra sức ăn vạ, "Chỉ là mấy ngày thôi đến lúc cậu diệt trừ xong thứ đó đi thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy."
Nguyễn Chiêm không dễ mắc lừa:. "Tôi đâu có nói muốn trừ bỏ nó. Tôi chỉ hứa bảo vệ Nhạc Tiểu Hạ bình an vô sự, khiến chúng không hại cô ấy. Còn sống chết của người khác tôi không quan tâm.
" Mặc kệ cậu nhẫn tâm kiểu gì cũng được. Nhưng yên tâm, tôi đảm bảo Tiểu Hạ sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của cậu. "
" Không ảnh hưởng sao? Nói thật dễ nghe, nó đã ảnh hưởng rất lớn rồi đấy. "
" Tôi thay cô ấy đảm bảo sẽ không xuống cầu thang khi quán bar của cậu mở cửa. "Vạn Lý nói thêm," Chỉ cần cậu không cho người khác lên lầu cũng không cho người làm của cậu lên dọn dẹp, thì vườn hoa tươi của cậu không bị phá hủy! "
" Dừng ở đây được rồi! "Nguyễn Chiêm không muốn phí sức tranh luận với anh nữa. Không phải hắn để tâm cảm nhận của người phụ nữ khác, chỉ là hắn không muốn có sự ngoại lệ. Nhưng hôm nay Vạn Lý đã ép hắn phải phá lệ nhiều lần.
Thấy Nguyễn Chiêm im lặng tập trung lái xe, Vạn Lý nhanh chóng đổi chủ đề ngay khi hắn ta không muốn nói chuyện.
" Không phát hiện gì sao? "
Nguyễn Chiêm thoáng trầm mặc:
" Bên ngoài không có gì. Ngoại trừ việc âm khí nặng hơn một chút thì không gian xung quanh không có sự khác biệt lắm. "
" Nó đi rồi? Hay còn ẩn nấp? Cậu tìm không thấy sao? "
"... "
" Vậy phải làm gì bây giờ? "
" Ban ngày nó trốn ở nơi âm u hay bám trên một đồ vật nào đó rất khó phát hiện. Đợi đến đêm lúc chúng hành động sẽ dễ dàng tìm thấy hơn. Mặc dù tôi có năng lực thiên bẩm còn được tiếp nhận sở học cả đời của cha nuôi, nhưng cậu cũng biết tôi đã tự phong ấn chúng, từ nhỏ đến giờ tôi chỉ sử dụng chúng hai lần. Giống như một trò chơi RPG, cậu không lấy kinh nghiệm để nâng cấp lever, dù nền tảng cậu có tốt nhưng cấp bậc của cậu không cao, thì cậu sẽ không mở được nhiều khóa kỹ năng. Vì vậy, tôi không biết mình có đủ khả năng để đối phó với nó không nữa. "
" Cái này - Ý tôi là cái thứ này, cậu cảm thấy nó lợi hại như thế nào? "
" Không biết. Ban ngày không có một tia quỷ khí, tôi lại không thể làm phép, bằng không nó sẽ phát hiện và phòng bị, ban đêm lại càng khó đối phó hơn. "
" Vậy thì, tối nay tôi sẽ đi cùng cậu. "Vạn Lý hơi áy náy. Anh chỉ muốn bảo vệ Tiểu Hạ, nhưng anh không nghĩ đến chuyện sẽ gây rắc rối cho người bạn của mình. Anh cho rằng chỉ là một tình huống đơn giản, nhưng dường như không phải như vậy. Nếu lần này nguy hiểm như hai lần trước, thì anh chính là người đẩy Nguyễn Chiêm rơi vào chỗ chết.
" Không cần, đến lúc đó tôi lại phải lo cho cậu nữa, vướng chân vướng tay. "
" Ai nói vậy? Chúng ta đồng sinh cộng tử không dưới hai lần, đi chung có thể hỗ trợ cho nhau sẽ tốt hơn. "
" Không, lần này khác. "Nguyễn Chiêm rất kiên quyết" Nó có thể điều khiển cơn ác mộng của Nhạc Tiểu Hạ từ xa, ở bệnh viện lại để cho cô ấy "chứng kiến" vụ án mạng, rất có thể nó đã điều khiển cha con Lý Cảnh Minh. Tiếp tục, nó có thể bám vào lọ thuốc và trở về cùng các cậu, sau đó một bên làm quỷ đánh tường, một bên ý đồ đả thương Nhạc Tiểu Hạ. Dù không thành công nhưng nó vẫn khiến cô ấy sợ hãi. Đây không phải điều mà những quỷ hồn bình thường có thể làm được. "
" Ý cậu nó là ác quỷ? - đợi đã, ý cậu là lọ thuốc? Cái nào? "
Đó là chai thủy tinh màu trắng cạnh giường có một tia khí đen mỏng manh. Trả lời câu hồi nãy của cậu, đó là thứ duy nhất tôi phát hiện ra sáng nay."
"Trời ạ!" Vạn Lý lắp bắp, "Nên trách tôi, là tôi đã giúp Tiểu Hạ thu dọn đồ đạc. Lúc đó tôi không để ý, về nhà mới phát hiện đây không phải là thuốc của cô".
"Nếu cậu không lấy lọ thuốc đó, nó cũng sẽ tìm cách khác. Lúc cô ấy ở bệnh viện, ngoài gặp ác mộng, có ai đến gần cô ấy không?"
"Không, tôi luôn ở cạnh cô ấy. Nhưng.." Vạn Lý đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Lúc tỉnh dậy sau cơn ác mộng cô ấy nói khát nước, liền nhờ tôi đi lấy nước về dùm. Khi trở về, cô ấy còn hỏi tôi có ai tới đây không, tôi nói không có. Nhưng thực ra là có một cô y tá lướt qua hành lang, như thể cô ấy vừa từ trong phòng rời đi. Bây giờ nghĩ lại, tư thế đi lại của cô ta giống như.. như đang bay vậy."
"Có thể đó là cô y tá bị sát hại, chứng minh" nó "còn có thể khống chế những quỷ hồn khác."
"Vì sao nó lại làm vậy? Có liên quan đến vụ án mạng đó không?"
"Có khả năng đó, nhưng tôi chưa xác định được."
"Rất nguy hiểm?" Vạn Lý bất an.
"Lo cũng không được gì! Quan sát kĩ rồi nói."
Nguyễn Chiêm càng coi nhẹ, thì Vạn Lý càng cảm thấy có lỗi, do đó anh ấy nhất quyết muốn đi cùng Nguyễn Chiêm. Cuối cùng, họ quyết định để Nguyễn Chiêm đi vào một mình, Vạn Lý cầm một pháp khí đứng dưới lầu để tiếp ứng. Nếu sáp ở lớp ngoài của pháp khí bị tan chảy, anh sẽ lập tức lên lầu chi viện
"Huyết mộc kiếm này có phải là trong cây nến hình con thỏ không?"
"Đúng rồi. Phải cẩn thận không được để sáp tan chảy vì tôi rất vất vả mới phong ấn được nó đây." Nguyễn Chiêm dặn dò. Trên thực tế, hắn nghĩ tối nay chắc chắn sẽ không có cơ hội sử dụng nó, bất quá để Vạn Lý yên tâm mà thôi.
Lần đầu tiên kể từ ngày khai trương quán bar "Người về trong đêm" lần đầu tiên khách hàng phát hiện vắng bóng ông chủ đẹp trai. Giờ này đáng lẽ Nguyễn Chiêm phải ở sau quầy bar với nụ cười dịu dàng, nhưng hôm nay hắn lại chuẩn bị đi thương lượng với quỷ. Nghe thì rất oách nhưng thực ra nó rất nguy hiểm và phiền toái.
Hắn sắp xếp cho Vạn Lý ngồi xổm bên cạnh bãi rác.
"Cậu tận dụng cơ hội để trả đũa tôi à." Vạn Lý rất không tình nguyện nói "một bác sĩ tâm lý mà ở nơi bẩn thỉu và hôi hám này.. Lỡ mọi người nhìn thấy tôi, họ sẽ nghĩ tôi bị bệnh đấy."
"Hơn % con người đều có vấn đề về tâm lý, tại sao cậu lại không thể? Một là thành thật ngồi ở đây hai là cậu mau chóng cút!" Hắn không rảnh để chỉnh Vạn Lý, hắn lựa chọn chỗ này vì cở đây mới không có quỷ lui tới.
Nguyễn Chiêm có thể thấy những thứ mà người khác không thể thấy, đó là nguyên nhân hắn không muốn ra ngoài vào ban đêm. Ma quỷ lang thang phần lớn là do họ có chấp niệm mãnh liệt, sự lưu luyến, không cam lòng, hay còn vương vấn tình cảm chốn nhân gian, ngoài ra còn có những linh hồn đột tử hay bị giết hại với mong ước sống mãnh liệt họ có thể trở thành ác quỷ. Nếu không cẩn thận để quỷ hồn biết được năng lực của hắn, thì chúng sẽ liên tục đến mượn khả năng của hắn để thực hiện nguyện vọng của mình. Hắn không muốn ban ngày bị người dây dưa, ban đêm bị "những người anh em" quấy nhiễu. Điều đó thật phiền toái!
Nhạc Tiểu Hạ nói rằng hắn thờ ơ với mọi thứ? Đúng! Nhưng đó không phải tính cách trời sinh, mà là được tôi luyện sau khi tra tấn tính thần nhiều lần.
"Đừng mở hộp giấy ra, sẽ làm hỏng lớp sáp." Anh ngăn cản hành động của Vạn Lý, rồi mới rời đi.
"Cẩn thận nhé!" Vạn Lý nói với theo
Nguyễn Chiêm khựng lại một lát, nhưng không nói gì, tiếp tục bước đi.
Nhà Tiểu Hạ ở ngoại ô giá cả hợp lý, nhưng nghe nói nơi này từng là pháp trường trước giải phóng nên có rất nhiều linh hồn lang thang, không giống như những nơi khác đi bộ nữa ngày cũng không nhìn thấy một cái bóng. Nguyễn Chiêm cố gắng hết sức để đi giữa đường, không muốn đi qua nơi âm u chỗ họ đang tập trung lởn vởn. Hắn cố gắng đi thật chậm, vì sợ phản ứng không kịp sẽ va phải nhau, điều đó làm cả hai đều không thoải mái nhưng nếu đi vòng qua sẽ khiến họ biết hắn có thể nhìn thấy họ.
Hắn từ từ thong thả đôi mắt luôn hướng thẳng về phía tòa nhà mà đi tới, khi đến cửa thang máy, hắn liền cảm nhận được âm khí nặng nề xung quanh. Hắn đoán những người sống ở đây hay bị ớn lạnh không rõ lý do và họ sẽ cho là ngẫu nhiên mà lập tức bỏ qua. Đèn hành lang tầng mười hai bị hỏng, nhưng hắn không cần chiếu sáng vẫn có dựa vào lượng âm khí càng ngày càng dày đặc để đến phòng .
Hắn mở cửa bước vào.
Cánh cửa tự động đóng sầm lại như thể bị ai đó dùng sức tác động. Trong bóng tối đèn tự động sáng lên, ánh sáng đột ngột làm hắn mất thị giác trong thoáng chốc.
Nguyễn Chiêm không quan tâm, tiếp tục đi đến phòng ngủ của Tiểu Hạ, nhưng sau khi bước vào hắn rất kinh ngạc.
Vậy mà hắn đã trở lại buồng thang máy!
Chưa kịp phản ứng gì thì cửa thang máy đóng lại thật mạnh, đèn bảng điều khiển nhấp nháy điên cuồng, thang máy bắt đầu hoạt động, lúc lên cao rồi chợt xuống thấp. Tín hiệu thông báo các tầng vang lên chói tai: "Tầng .. Tầng .. Tầng .."
Nguyên Chiêm bất động, lạnh lùng nhìn xem "nó" giở trò. Cho đến khi cảm thấy thang máy điên cuồng rơi xuống, hắn mới bắt đầu vẽ vài lá bùa trong không khí. Thang máy rung một cái rồi dừng lại. Hắn nhíu mày, giờ hắn đã biết ác linh này không đơn giản, hắn vẽ thêm vài nét, một trận khí đen nổi lên rồi hắn trở lại phòng khách nhà Tiểu Hạ.
"Ngươi muốn cái gì?" Hắn hỏi. Đáp án là chiếc đèn treo trong phòng khách đột nhiên rơi xuống, may là hắn nhanh nhẹn tránh được, nếu không hắn đã trở thành đồng loại của quỷ. Nguyễn Chiêm không nói nữa, tiếp tục bước vào phòng ngủ Tiểu Hạ
Trong bóng tối, sương mù hắc ám dày đặc đến mức không thể hòa tan che khuất tầm nhìn của Nguyễn Chiêm, khi một trận gió lạnh buốt ập tới hắn cũng chỉ kịp lắc mình tránh né, đồng thời là tiếng kính vỡ mảnh kính văng ra để lại một vết thương trên má phải của hắn. "Nó" không có cơ thể thật chỉ có thể điều khiển các vật thể khác để gây thương tích cho con người, bây giờ Nguyễn Chiêm đang ở trong bóng tối mà nó tạo ra nên dù hắn có sử dụng Âm Dương Nhãn cũng không thể biết được vị trí ẩn nấp của nó.
Hắn sờ vào chất lỏng đang chảy trên khuôn mặt, ngón tay tạo thành ấn pháp đưa ngang lông mày, lầm rầm niệm thần chú làm đôi mắt lóe sáng hơn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hắc khí ở góc tường. Điều kỳ lạ là hắc khí tạo thành hình người không đầy đủ, như thể chỉ có một nửa. Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, luồng hắc khí đã hướng hắn lao tới. Hắn tiếp tục vẽ những lá bùa trong không khí, bởi vì những ngón tay còn dính máu đã làm tăng gấp bội pháp lực của những lá bùa, chúng phát ra ánh sáng đỏ nhạt áp chế bức luồng khí đen dồn sát vào góc tường.
Có một tiếng hét chói tai như thủy tinh vỡ vụn làm Nguyễn Chiêm không khỏi né tránh. Hắc khí nhân cơ hội này đã đột ngột bành trướng suýt chút nữa đẩy ngã Nguyễn Chiêm, buộc anh phải tập trung toàn bộ sức lực.
"Mau cút về địa ngục chỗ của ngươi đi. Đây không phải là nơi ngươi có thể lộng hành."
Hắc khí không đáp lại, cùng Nguyễn Chiêm giằng co, đồ vật trong phòng bay tứ tung cho đến khi hắc khí bị ép càng ngày càng nhỏ, chỉ còn một khối nhỏ, xung quanh cũng dần yên tĩnh lại.
"Còn chưa cút!"
Hắc khí cuối cùng trả lời: "Xen vào việc người khác thì phải chết! Người phụ nữ đó và ngươi! Ta muốn các ngươi chết, vĩnh viễn không siêu sinh!"
Nguyễn Chiêm cười lạnh: "Ta sợ ngươi sao?" Đồng thời tăng lực trên tay.
Hắc khí hét lên một tiếng thảm thiết, không cam lòng mà rống "Ta sẽ trả thù! Ta sẽ trả thù! Nhớ đấy! Ta sẽ trả thù! Nhớ đấy!" Giọng nói dần yếu đi, xung quanh dần dần an tĩnh, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi khắp căn phòng.
Nguyễn Chiêm thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên giường một hồi lâu, hắn mới đi tìm Vạn Lý đang bên ngoài bãi rác.
"Sao lâu như vậy?" Vạn Lý nhảy ra ngay khi nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Chiêm, "Tôi tưởng cậu có chuyện gì, suýt chút nữa xông vào."
"Sáp bị chảy sao?" Nguyễn Chiêm vừa hỏi vừa đi đến chỗ đậu xe, tận mắt chứng kiến Vạn Lý vì đuổi theo hắn mà tông cho mấy quỷ hồn té nhào.
"Không có."
"Vậy cậu có nghe thấy hay nhìn thấy cái gì không đúng không?"
"Cũng không có. Vì vậy, tôi đã cố gắng không nhúc nhích."
"Chúc mừng cậu, cậu đã không tự làm bị thương chính mình." Những người khác không thể nhìn thấy dị thường, bởi vì hắn đã phong ấn không gian, bằng không ở những nơi đông dân cư như vậy, mọi người sẽ chạy ra xem phim D đại chiến giữa người và quỷ miễn phí. Khá là hấp dẫni!
"Vậy trận chiến ác liệt lắm à?"
"Nếu cậu có hứng thú, ngày nào đó có thể qua xem phòng của cô ấy, nó hỗn loạn như trải qua Thế chiến thứ hai vậy."
"Nguy hiểm như vậy à!" trong lúc đowik xe khởi động Vạn Lý mới chú ý đến vết thương trên mặt của Nguyễn Chiêm, "Cậu bị thương à."
Nguyễn Chiêm nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện vết thương kéo dài từ gò má đến khóe miệng. Máu đã đông lại, xem ra vết thương không sâu, tuy rằng sẽ không để lại sẹo, nhưng chắc chắn phải mất một thời gian mới lành hẳn.
Vạn Lý chỉ vào mặt anh ấy, "Cậu trông bê bết máu thế này - vậy tiêu diệt được nó chưa?"
"Tôi không biết."
"Không biết là sao?"
"Là tôi cũng không chắc đó. Nó mạnh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi đã lên kế hoạch phá vỡ sự oán hận của nó đưa nó trở lại nơi nó ở ban đầu. Cuối cùng, nó đã trốn thoát và tôi cũng không chắc oán khí của nó đã bị phá vỡ hay chỉ là tạm thời bị phong ấn, nếu phong ấn thì có thể phong ấn bao lâu, tôi không rõ?"
"Trời, có khi nào mình đụng phải thứ dữ rồi không?"
"Hỏi thừa, nếu ruồi muỗi có thể khiến tôi trở nên như thế này sao!" Nguyễn Chiêm vô thức sờ sờ khuôn mặt của mình, "Nó buộc tôi phải thêm máu của mình tạo thành huyết chú thì mới miễn cưỡng ngăn chặn được nó, mệt gần chết."
"Cậu phải thường xuyên luyện tập năng lực của mình chứ. Sớm biết như vậy tôi sẽ tìm nhiều việc kiểu này cho cậu làm rồi."
"Câm miệng! Còn có mặt mũi nói à, nếu không phải tại cậu, trời sập xuống cũng có liên quan gì đến tôi?" Nguyễn Chiêm chưa kể chuyện ác quỷ kia chỉ có một nửa thân thể không đầy đủ, nếu nó ở thể hoàn chỉnh thì máu của hắn chỉ đủ để nó uống. Hơn nữa, hắn cần phải suy nghĩ thêm về một số thứ.
"Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Yên lặng xem động tĩnh."
"Vậy Tiểu Hạ sẽ ở lại với cậu trong vài ngày?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ đồng ý? Cậu phải thuyết phục cô ấy bỏ vụ án này để mọi người đỡ bớt việc. Hoặc là, để cậu đưa cô ấy đến chỗ cậu đi."
"Không không, ở bên cậu vẫn an toàn nhất." Vạn Lý nhanh chóng từ chối đề nghị. Con quỷ đó chắc chắn không thể làm bất cứ điều gì vào ban ngày, nhưng buổi tối Tiểu Hạ phải ở cạnh Nguyễn Chiêm mới có thể an toàn. "Cậu sẽ không đột nhiên trở thành tên biến thái chứ?" Vạn Lý lại bắt đầu đùa cợt.
"Đừng lo lắng! Tôi già rồi, tôi không có cảm giác ngon miệng để tiêu hóa cô nhóc ương ngạnh đó nổi đâu.