"Như vậy đi, anh đừng để cho nó biết những gì chúng ta trao đổi với nhau. Hơn nữa đừng tin vào bất kỳ lời nói, bất kỳ ảo giác nào mà nó tạo ra, kiên định tin tưởng chính mình, tin tưởng sẽ cứu được con trai anh. Cũng phải tin rằng chúng tôi nhất định sẽ diệt trừ được cái thứ tai họa này giúp anh." Tiểu Hạ động viên, "Về phần trường hợp của anh, sau phiên tòa tôi sẽ giúp anh xin giám định tâm thần."
"Nhưng đã đi giám định rồi mà!" Lý Cảnh Minh nói.
"Có thể tái thẩm định, anh không cần bận tâm chuyện này. Hãy để vấn đề pháp lý cho tôi. Anh chỉ cần hợp tác thôi."
"Hợp tác như thế nào? Giả bộ.. điên?"
Tiểu Hạ không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Bị phát hiện xúi giục thân chủ gian dối hoặc làm giả chứng cứ, không phải chỉ bị thu hồi giấy phép hành nghề luật sư, trường hợp nghiêm trọng còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Đây thật sự không phải là điều cô muốn. Phương châm làm người của cô ấy chính là "ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất".
"Không phải.." cô ấy khó xử nói: "Ác linh đó không biến thành gì cả. Nó chỉ làm cho anh bị ảo giác. Nếu anh bị ảo giác.. đây hẳn là một loại bệnh tâm thần!" Cuối cùng ý muốn cứu người của cô đã thắng.
"Đúng rồi. Là nó khiến anh bị ảo giác, nếu không thì không thể giải thích được những gì anh nhìn thấy trong ngày hôm đó. Anh đã thấy những biến đổi của nó vào ban ngày đúng không?" Sau khi nhận được xác nhận của Lý Cảnh Minh, cô thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp: "Quỷ hồn vốn dĩ là một thứ vô hình, nếu nói là ảo giác thì có vẻ đáng tin hơn. Một khi đã như vậy anh cứ thành thật kể lại mọi chuyện trong quá trình giám định là được."
"Như vậy cũng được sao?"
"Đúng vậy, vốn dĩ anh đã thấy nó biến thành các hình dạng khác nhau để làm hại gia đình anh mà!"
"Được rồi, tôi sẽ nghe lời cô, Luật sư Nhạc." Lý Cảnh Minh đau lòng ôm đầu, "Cô nhất định phải giúp tôi! Luật sư Nhạc, tôi cầu xin cô!"
"Đừng lo lắng, tôi nói được thì làm được - anh bị sao vậy? Anh Lý? Anh Lý? Đại sư, đại sư, giúp tôi." Bộ dạng kỳ lạ của Lý Cảnh Minh khiến Tiểu Hạ bất giác cầu cứu Nguyễn Chiêm.
"Nó sắp ra tới rồi." Nguyễn Chiêm bình tĩnh nói, "Lý tiên sinh, anh hãy nhớ kỹ những gì luật sư Nhạc nói, không cần sợ hãi. Anh không sợ, khí thế của nó sẽ yếu đi một phần."
"Tôi nhất định sẽ làm được." Lý Cảnh Minh tiếp tục giãy dụa, "Các người hãy đi đi, nó rất hận Luật sư Nhạc, sẽ làm cô ấy bị thương."
"Cô đi trước đi." Nguyễn Chiêm nói.
"Không." Tiểu Hạ tái mặt sợ hãi trước bộ dạng méo mó của Lý Cảnh Minh, nhưng vẫn ngồi yên, "Anh đánh thức viên cảnh sát này trước đi, sau đó nhiều người sẽ nhìn thấy cảnh "Lý Cảnh Minh" tấn công tôi. Các chuyên gia giám định sẽ dựa theo những mô tả của cai ngục về hành động của anh ta trong thời gian bị giam giữ, điều này có lợi cho anh ta."
"Cô chắc chắn muốn làm điều này."
"Nhất định." Tiểu Hạ khẽ cắn môi, dứt khoát không dám nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lý Cảnh Minh.
Nguyễn Chiêm bỗng mềm lòng bởi vẻ đang cố trở nên mạnh mẽ của cô, "Trốn sau lưng tôi," anh nói.
Tiểu Hạ nghe vậy như được ân xá lập tức nhảy ra sau lưng Nguyễn Chiêm.
"Còn giả bộ mạnh mẽ để làm gì?" Nguyễn Chiêm dở khóc dở cười nhưng anh vẫn để cô gái không có tiền đồ này trốn ở phía sau, rồi khiến viên cảnh sát tỉnh lại trong nháy mắt trước khi Lý Cảnh Minh phát tác. Viên cảnh sát không có cơ hội suy nghĩ tại sao đầu óc choáng váng, trống rỗng, việc gọi thêm người khác đến để khuất phục nghi phạm đã khiến anh bận luôn tay luôn chân.
Ngồi trong quán cà phê đầy nắng, Tiểu Hạ vẫn còn sợ hãi về bộ dạng lúc phát tác của Lý Cảnh Minh.
"Tôi không phải xúi Lý Cảnh Minh khai gian." Cô hút một ngụm nước trái cây, cô ghét vị đắng của cà phê nên không bao giờ chọn nó. "Chắc có lẽ là ma xui quỷ khiến."
"Cô càng bôi càng đen thôi." Nguyễn Chiêm chuẩn bị kết thúc lời tự an ủi của Tiểu Hạ. "Thực ra lời cô nói rất đúng. Quỷ hồn là thứ vô hình. Chúng không thể trực tiếp làm những việc như giết người hay phóng hỏa. Chúng lợi dụng sự sợ hãi của con người để dọa chết người ta, hoặc tạo ảo giác bắt người khác xuống tay. Ngay cả khi có được hình dạng, nó cũng chỉ có thể hiện hình vào ban đêm với hình dạng hư vô trong suốt, không thể tác động đến các đồ vật khác."
"Vậy tất cả mọi thứ xảy ra đều do nó ám lên người Lý Cảnh Minh, khiến anh ta sinh ra ảo giác? Bởi vì nếu không thể tiếp xúc thân thể, vợ anh ta chỉ có thể mắng chứ không thể đánh anh ta!"
"Nó cũng có thể ám vào người khác. Ví dụ, vợ của anh ta và các thành viên khác trong gia đình."
"Điều này cũng có thể giải thích cho lời khai của nhân chứng trong hồ sơ nói rằng hơn một tháng trước khi xảy ra vụ án, anh ta đã công khai phát sinh xung đột với gia đình mình. Chắc chắn là ác linh ấy đã ám vào người này, người kia để gây xích mích".
"Có thể!"
"Chúa ơi, tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ bị quỷ ám. Nghĩ tới thật đáng sợ." Tiểu Hạ nghĩ đến hoàn cảnh bi đát của Lý Cảnh Minh và rất thông cảm "Nếu tôi cũng bị khống chế rồi làm tổn thương người thân và bạn bè của mình, không biết khi tỉnh lại tôi sẽ đối mặt với điều này như thế nào!"
"Cô không cần lo lắng." Nguyễn Chiêm nhìn miếng ngọc Địa Tạng trên ngực Tiểu Hạ nói: "Mang nó, đừng bao giờ cởi ra."
"Hóa ra là cái này luôn bảo vệ tôi? Hèn gì nhiều lần nó muốn hại tôi đều không thành công. Haiz sớm biết có cái này thì tôi chẳng cần sợ nó làm gì!"
Nhìn vẻ mặt không còn sợ hãi của cô hiện giờ, Nguyễn Chiêm đột nhiên nhận ra người hiểu cô nhất trên đời có lẽ là Vạn Lý. Hắn nhất thời quên mất lời dặn của bạn mình, nếu cho cô biết chuyện này, cô tiểu thư siêu lạc quan này sẽ nghĩ từ nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp, đúng như những gì Vạn Lý đoán.
"Đây chỉ là một lá bùa hộ mệnh. Nó chỉ có một sức mạnh nhất định để xua đuổi ma quỷ, không thể bảo vệ cô đâu." Anh hù dọa Tiểu Hạ. "Nó không thể làm tổn thương cô vì bây giờ nó chưa hoàn chỉnh."
"Không hoàn chỉnh nghĩa là sao?" Tiểu Hạ mới vui mừng được một chút liền bị sốc trước tin tức mới này.
"Chẳng phải Lý Cảnh Minh đã nói rằng nó chưa bao giờ rời đi sao? Và cô biết nó hiện đang ám vào chủ nhà của cô. Cô nghĩ tại sao nó có thể thay đổi vật ký sinh giữa ban ngày?"
"Tại sao?"
"Trên thực tế, tôi nghi nó ngờ chính là quỷ hồn đã oán hận trăm năm. Nói chính xác, nó không còn là một quỷ hồn đơn giản nữa, mà có thể là"" Sát "!"
"Sát?" Tiểu Hạ lặp lại như vẹt.
"Nói đúng hơn là bán sát."
"Anh có thể đừng nói các thuật ngữ chuyên ngành được không!"
"Có nghĩa là so với ác quỷ nó mạnh hơn, hơn nữa nó có thể phân hồn ra ám vào vài người riêng biệt. Phổ biến nhất là chia làm hai, số lượng phân thân sẽ dựa vào năng lực, càng mạnh thì càng nhiều. Mặc dù sức mạnh phân thân của nó sẽ bị suy yếu, nhưng có thể đồng thời điều khiển nhiều người, chúng còn có sự liên kết cảm ứng với nhau, hợp tác để đạt được mục đích chung."
Lần trước ở nhà Tiểu Hạ, hắn đã cảm thấy nghi ngờ khó hiểu về sự không hoàn chỉnh của hắc khí đó. Sau khi gặp được Lý Cảnh Minh, nguyên nhân đã được sáng tỏ. Nhưng vấn đề là hắn rất miễn cưỡng phải dùng tới huyết chú mới đối phó được với một phân thân. Nếu để cho chúng hợp thể, chắc chắn hắn sẽ rơi vào thế yếu. Quan trọng nhất nếu để nó trở về lãnh địa của mình, năng lực sẽ tăng lên rất nhiều, cho dù hắn có chiến đấu bằng cả tính mạng cũng chưa chắc thắng được. Tất nhiên những điều này không nên nói với Tiểu Hạ, làm vậy sẽ không giúp được gì ngược lại có thể tăng thêm sự lo lắng.
"Ý anh là vì nó không hoàn chỉnh nên không làm gì được tôi. Nếu nó nhập lại thành một, tôi liền sẽ gặp xui xẻo?"
"Lĩnh ngộ rất tốt"
"Này, anh đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu châm chọc đó nhé?" Tiểu Hạ phát hỏa.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."