Một đôi tay từ từ xuất hiện trên cổ Tiểu Hạ.
Nó khô đét nứt nẻ như thân cây chết héo nhưng lại vô cùng nặng nề cứng rắn, mang theo rét lạnh u ám của chốn địa ngục, cố ý đẩy ngã Tiểu Hạ lên sofa.
Cô không nhìn thấy chủ nhân của đôi tay kia nhưng vẫn cảm giác được đôi tay ấy màu nâu, thấp thoáng có mấy vệt đỏ như vết cào rỉ máu.
Ngoài cửa sổ, không biết đám cưới Trung Quốc kiểu truyền thống đang đi ngang qua có diễn trò đi cà kheo không mà trống nhạc náo nhiệt vang dội khắp trời. Chỉ có xung quanh cô là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập của mình, giống như cả thế giới đều không biết sự tồn tại của cô vậy.
Sở Luật sư ở tầng mười chín tòa nhà Tả Tự.
Nói đúng hơn, ở độ cao này cơ bản không thể nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài ngoại trừ tiếng gió, huống chi vị trí của cô hoàn toàn không nhìn thấy ngoài cửa sổ. Cho dù nhìn thấy được, nghe thấy được thì trên tuyến trục đường giao thông chính luôn tấp nập xe cộ cũng không thể nào có loại đội ngũ này đi qua. Vì vậy, tuy còn chìm sâu trong ác mộng nhưng cô cũng tỉnh táo hiểu ra mình bị bóng đè rồi.
Cô biết chỉ cần ngồi xuống sẽ tốt hơn nhưng đôi tay kia lại càng siết chặt, vừa cử động thì bị nó đẩy ngã. Cô rõ ràng “thấy” mình như con lật đật nghiêng trái ngã phải trên sofa, mà loại đùa giỡn như vậy lại khơi dậy chút quật cường dưới đáy lòng yếu đuối của cô, vì thế cô càng phản kháng mãnh liệt hơn.
Vô ích thôi! Bàn tay khô héo kia đã bóp cổ cô, không ngừng siết chặt lại đến khi cô không thở nổi.
Đột nhiên không hiểu sao cô lại hét to một tiếng “Nam mô Địa Tạng Vương Bồ Tát”!
Đôi tay kia rụt về giống như bị phỏng phải lửa nóng và gào thét chói tai. Điều này khiến cho Tiểu Hạ sững sờ, không chờ cô đứng dậy, đôi tay như gỗ cây kia chưa rời đi hẳn đã vươn đến gần như muốn trả thù, tuy có chần chừ nhưng vẫn kiên quyết, dù rất đau đớn cũng nhất định lôi cô vào bóng tối. Tiểu Hạ càng hoảng sợ hơn, vội vàng niệm lớn tiếng vài câu rồi mới ra sức vùng vẫy.
Đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ bốn mươi lăm phút, rốt cuộc nữ luật sư Nhạc Tiểu Hạ của Sở Luật sư Trường Không đã thoát khỏi bóng đè choàng mở mắt tỉnh. Xung quanh không có dấu hiệu giằng co kịch liệt gì, chỉ có cô nằm sấp trên bàn làm việc, chưa kể lần ngủ trưa này còn dọa cô há miệng chảy nước miếng lên tập hồ sơ nữa. Lúc này có tiếng gõ cửa khiến cô hoàn hồn, sau đó Tiểu Vương - luật sư thực tập của Sở đi vào càng khiến cô yên tâm hơn. Buổi chiều cô phải đi gặp mặt đương sự của một vụ án mới tiếp nhận, nhưng vì cô là luật sư nữ, không thể một mình đi gặp nghi phạm của vụ án hình sự nên phải có luật sư nam đi cùng, vì vậy mà Tiểu Vương theo giúp cô.
Đường đến trại tạm giam khá xa nên buổi chiều phải tranh thủ đi sớm.
Ánh mặt trời ban trưa chiếu lên người khiến cô ngỡ như cảm giác kinh khủng khi bị bóng đè đã xảy ra lâu lắc từ tận thế kỷ trước rồi.
Sau khi tốt nghiệp Học viện Luật, Nhạc Tiểu Hạ ở không vài năm mới chịu tham gia cuộc thi tư pháp quốc gia, thông qua xong thì trở thành luật sư chuyên nghiệp. Người khác hâm mộ cô có được công việc tốt, nhưng thật ra ai có khổ người đó biết, chỉ cô mới hiểu bản thân mình vốn dĩ không phù hợp với nghề này. Tính cách cô qua loa, dễ mềm lòng, xúc động lên thì làm theo cảm tính, không có chút khôn khéo, kinh nghiệm, dứt khoát nào để giải quyết công việc. Bởi vậy mà tình trạng tồi tệ của cô đều thể hiện hết trên thành tích, từ giai đoạn thực tập đến khi chính thức làm việc, cô đều là luật sư thắng kiện ít nhất của Sở Luật sư. Nếu không vì Luật sư Chủ nhiệm là giảng viên đại học của cô thì cô đã sớm bị đuổi ra khỏi Đoàn rồi. Cô biết đồng nghiệp nói xấu sau lưng rằng cô dựa vào quan hệ mới được ở lại đây lãng phí tài nguyên xã hội, nhưng cô chỉ có thể nhịn và nhịn.
Vốn mấy vụ án hình sự máu me thế này thì thường Sở Luật sư sẽ không để luật sư nữ tiếp nhận, hơn nữa cô còn chưa thắng án hình sự bao giờ. Nhưng nghi phạm trong vụ án này không có luật sư bào chữa, lại có khả năng bị phán xử tử hình nên tòa án mới chỉ định Sở luật sư Trường Không thực hiện nghĩa vụ hỗ trợ, mà loại vụ án không có chút hiệu quả kinh tế và lợi ích nào đương nhiên phải để cho thành phần chậm tiến là cô đến làm rồi.
Vụ án rất đơn giản, sự thật rõ ràng, chứng cứ xác thực, nhưng vấn đề là trạng thái tâm lý của nghi phạm lúc đó. Có điều vụ án quá đẫm máu khiến cô sởn hết gai ốc.
Nghi phạm tên Lý Cảnh Minh, tuổi, là giáo viên dạy Toán của một trường trung học trọng điểm số , sống cùng vợ con, ba mẹ vợ và cô em vợ đã ly dị. Cả gia đình đều theo nghề giáo, trừ đứa con mười lăm tuổi đang học trung học thì ai cũng làm giáo viên, vợ chồng Lý Cảnh Minh còn dạy chung trường với nhau.
Theo lời của đồng nghiệp, bạn bè và hàng xóm xung quanh, Lý Cảnh Minh ngày thường ít nói, ôn hòa cẩn thận, không tranh chấp gì, hiền lành gấp đôi người vợ nghiêm khắc có gia thế lớn. Nhưng một tháng trước khi xảy ra án mạng, Lý Cảnh Minh đột nhiên thay đổi thành người khác, liên tục nảy sinh tranh chấp lớn với người nhà, thậm chí còn động tay động chân, khác xa với tính cách bình thường, giống như bị ma nhập vậy.
Nửa đêm hôm xảy ra án mạng, Lý Cảnh Minh lại nảy sinh xung đột với vợ, sau đó dùng con dao bầu kiểu cũ đã chuẩn bị từ trước để đâm vợ và tàn nhẫn giết sạch người thân đến khuyên can, đứa con trốn qua cửa sổ lầu bị ông ta bắt lại rồi đâm trọng thương, trước mắt vẫn đang hôn mê sâu, có khả năng sẽ sống đời thực vật.
Hiện trường vụ án hết sức đẫm máu, thê thảm vô cùng.
Khi cảnh sát đến nơi thì nghe thấy một tràng tiếng cười điên cuồng khiến người khác sởn tóc gáy, hiện trường máu chảy thành sông, phòng khách hoàn toàn không có chỗ đặt chân, bốn cổ thi thể “Ngồi” song song trên sofa. Trong đó, trên đùi một thi thể có đặt cái đầu không biết phải của mình không; một thi thể thì đầu cúi trước ngực, vì bị chém mà chỉ còn dính lại chút da nên nghiêng một góc rất quỷ dị; đầu thi thể thứ ba thì dứt khoát lăn đến cửa luôn, xém chút thì lăn ngược ra khi cảnh sát mở cửa vọt vào, còn bản thân Lý Cảnh Minh lại ngồi yên trên sofa ôm đầu vợ tự thì thào nói: “Là… không phải… là… không phải“.
Dường như ông ta không chú ý tới có người xông vào, bên cạnh cũng không có ai khác nên cảnh sát chẳng cần tốn sức cũng chế ngự được ông. Sau đó ông ta bắt đầu liều mạng giãy dụa, la lớn: “Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Có ma… có ma!” Tiếng gào thảm thiết khiến mọi người trong khu nhỏ lạnh toát cả sống lưng.
Khi thẩm vấn, ông ta từ chối trả lời những vấn đề liên quan và có ý đồ tự sát mấy lần, được cứu xong thì bắt đầu im lặng đối mặt với vụ kiện. Hoài nghi tinh thần ông ta có vấn đề nhưng chuyên gia giám định đã loại trừ nghi vấn khi thấy sự bình tĩnh của ông ta, nên trước mắt chỉ có thể chờ phiên xét xử.
Nghe nói những cảnh sát mới vào nghề khi đi qua hiện trường đã có người ngất xỉu tại chỗ, có người tinh thần khủng hoảng rất lâu, thậm chí cả những cảnh sát lão làng cũng không thể bình tĩnh nổi. Hơn nữa hàng xóm bên cạnh nhà Lý Cảnh Minh đến giờ vẫn không dám ra ngoài khi trời tối, đủ thấy tình hình lúc đó khủng bố thế nào. Tiểu Hạ thấy điều này cũng dễ hiểu. Cô đã nhìn qua ảnh chụp hiện trường, chỉ là ảnh chụp sơ sài bàn trà thôi đã khiến cô lạnh thấu xương, không muốn dính líu tí gì đến vụ này.
Nhưng dù cô muốn tránh xa thế nào, sợ chết thế nào thì vẫn phải giả bộ bình tĩnh khôn khéo, ép bản thân kiên trì đến trại tạm giam gặp đương sự - kẻ gây ra sự kiện khủng bố này.
Cuối cùng hôm nay cô cũng hiểu vì sao có người nói luật sư là người giao tiếp với ma quỷ.
”Ông Lý, tôi là Nhạc Tiểu Hạ, luật sư biện hộ do tòa án chỉ định cho ông.” Tiểu Hạ ra vẻ điềm tĩnh tự giới thiệu nhưng vẫn không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương.
Mà hai mắt Lý Cảnh Minh lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không nói một lời.
”Là luật sư biện hộ của ông, trách nhiệm của tôi là bảo vệ quyền lợi hợp pháp của ông nên tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông.” Tiểu Hạ vừa nói vừa quan sát tình huống. Có Tiểu Vương ngồi ở bên tay trái cô, giữa cô và Lý Cảnh Minh có một cái bàn với không xa bên phải có một vị cảnh sát đứng đó khiến cô an tâm hơn. Nhưng cô lập tức phát hiện, cô như chú chim nhỏ non nớt nói lời mở đầu theo lệ thường, giải thích quyền lợi và nghĩa vụ cho nghi phạm, còn đối phương thì như đàn gảy tai trâu vậy, không thèm phản ứng, chỉ có mình cô là căng thẳng.
Điều này sao có thể!
Dù gì cô cũng là một luật sư có thể tự đảm đương công việc, tuy năng lực nghiệp vụ còn kém, tỉ lệ thắng kiện cũng thấp nhưng không thể nào rụt rè như thời mới thực tập trước mặt đàn em được! Hơn nữa trong lần đầu gặp mặt, theo lý thuyết cô nên lắng nghe, thấu hiểu, đồng thời tạo lập sự tín nhiệm với đương sự, không thể bối rối sơ suất như vậy! Không được sợ, không được sợ! Có cảnh sát ở đây, mạnh mẽ lên! Nghĩ như vậy, Tiểu Hạ buộc mình bỏ qua xấu hổ mà cứng rắn hơn, hy vọng tìm được cách trao đổi.
Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát đương sự của mình.
Ông ta ốm nhom nhìn như da bọc xương. Có lẽ do bẩm sinh hay do sau khi bị giam không được ở nơi có ánh nắng mà da ông tái nhợt bất thường, ẩn hiện màu xanh nhạt như thể mạch máu ông đang giật giật dưới làn da. Ông ta vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tuy biểu hiện bề ngoài im lặng vô hại nhưng Tiểu Hạ lại cảm giác được hơi thở u ám. Trông ông ta như đang vùi mình sâu vào trong chiếc ghế, ngay cả cái bóng cũng cuộn lại thành vệt mờ như đang rình cái gì đó. Nếu không phải có người đi cùng thì có lẽ Tiểu Hạ đã nghi ngờ ông ta không phải người mà là một bức tượng sáp trong bộ phim.
”Vậy ông có thể kể lại tình huống ngày hôm đó không?” Tiểu Hạ nuốt nước bọt, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cô biết nếu còn không quyết định thì trời tối đen mất.
Mắt Lý Cảnh Minh hơi giật, tiếp theo cổ của ông ta cũng chuyển động từ nhìn chăm chú mặt đất thành nhìn chằm chằm Tiểu Hạ. Nhưng phản ứng của ông ta không làm Tiểu Hạ cảm thấy tốt hơn mà ngược lại nổi hết da gà.
Không ai chú ý sao? Cái cổ ông ta xoay lại rất quái dị, ánh mắt tỉnh táo nhưng đầy hàm ý, người này trên dưới đều không bình thường, sao mà có đủ năng lực trách nhiệm hình sự để thẩm tra khởi tố chứ?
”Tôi không có giết người.” Lý Cảnh Minh đột ngột mở miệng nói chuyện, âm thanh như vọng đến từ một chốn xa xôi. “Tôi không có giết người.” Ông ta khẽ giọng lặp lại, “Có ma, nó biến thành hình dáng người nhà tôi. Nó dụ dỗ tôi. Là nó giết người. Là nó! Không phải tôi! Tôi không có giết người!”
Sau khi nói xong thì đột nhiên Lý Cảnh Minh đứng dậy, bắt lấy cổ tay Tiểu Hạ.
”Tôi không có giết người! Là nó! Là nó! Là con ma đó! Cứu tôi! Cứu tôi!”
Trong nháy mắt, mọi người bị biến cố bất ngờ làm cho kinh ngạc ngây người. Sau đó cảnh sát có mặt ở cả trong và ngoài xông vào áp chế Lý Cảnh Minh đã mất kiểm soát. Ông ta bị chế phục lại càng gào to hơn với Tiểu Hạ đang sợ hãi lui vào góc tường, “Có ma! Hãy tin tôi, là nó giết người! Là nó! Có ma… “
Sau khi ông ta khản giọng thì tiếng la biến mất, Tiểu Vương mặt trắng bệch lẩm bẩm: “Trời ơi, là ma nhập!”
Mặc kệ có phải là ma nhập không, bị đồng nghiệp cười nhạo hay Chủ nhiệm Phan quở trách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng được, cô thật sự không muốn tiếp tục nhận vụ án này. Cô muốn rút lui.
Tiểu Hạ cúi đầu nhìn cổ tay mình, cô biết nó sẽ sớm hiện vết xanh đen. Cô tin đó nhất định là dấu vết của vuốt quỷ, bởi vì vừa rồi cô thật sự cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ một linh hồn khác ở trên người Lý Cảnh Minh truyền đến.
Có lẽ chuyện không đơn giản như tưởng tượng, cũng không phải kinh khủng bình thường không thôi.
Vì vậy, cô phải rút lui!