Lưu Đại Mãnh mặt mũi bầm dập ủy khuất nhìn Nguyễn Niệm đang ôm gậy trừng hắn, rốt cuộc thành thật ngậm miệng, không dám nói lung tung nữa.
Khuất Phong Vân liếc hắn, “Còn yêu cầu gì không?”
Lưu Đại Mãnh vội vàng lắc đầu.
“Vậy nói đi,” Khuất Phong Vân ngồi lại xuống ghế, “Chuyện liên quan tới Phụ Lam Sơn ngươi biết được bao nhiêu?”
Lưu Đại Mãnh xoa cổ nói: “Ta vốn là sơn phỉ trêи núi Kinh Hồng, vì giết người nên thành tử tù. Chưa bị giam bao lâu thì bị túm tới Phụ Lam Sơn. Ở đó có rất nhiều tử tù giống ta, mỗi ngày đều phải thao luyện, mệt chết mẹ!”
Khuất Phong Vân hỏi: “Ngoại trừ tử tù thì còn ai nữa?”
“Loại người gì cũng có,” Lưu Đại Mãnh đáp, “Ăn mày, ăn trộm…… Mấy tháng trước ngay cả huynh đệ trêи núi chúng ta cũng bị bắt vào, nói là trại bị quan phủ tiêu diệt!”
“Vậy……” Nguyễn Niệm bỗng nhiên mở miệng nói, “Sao ngươi lại bị trúng độc?”
Khuất Phong Vân: “Trúng độc?”
Nguyễn Niệm gật đầu, “Nhưng ta chưa nhìn ra là độc gì.”
“Tiểu mỹ…… Tiểu thần y,” Lưu Đại Mãnh kϊƈɦ động nói, “Ngươi nhất định phải mau cứu ta, độc này phát tác thật là muốn mạng.”
Nguyễn Niệm: “Ngươi có biết là độc gì không?”
“Không biết,” Lưu Đại Mãnh nói, “Mỗi người vào Phụ Lam Sơn đều bị đút thuốc, cứ năm sáu ngày thì uống thuốc giải một lần, nếu không toàn thân sẽ nổi ngứa, gãi thế nào cũng vô ích.”
“Thì ra dùng độc này để khống chế các ngươi,” Khuất Phong Vân nói, “Ngươi cũng không sợ chết, độc chưa giải mà dám chạy trốn.”
Lưu Đại Mãnh cứng cổ nói, “Ngoại trừ mỹ nhân thì cái gì cũng đừng mơ làm khó Lưu Đại Mãnh ta đây.”
Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: “……” Muốn sắc không muốn sống đây mà.
Nguyễn Niệm từ trong phòng ra mới phát hiện hình như mình đã biết chuyện gì ghê gớm lắm.
Nuôi binh lính riêng? Mưu phản?
Y đờ đẫn xoay người nhìn Khuất Phong Vân đang đi phía sau, nuốt nước miếng nói: “Ngươi, ngươi sẽ không…… giết ta diệt khẩu chứ?”
Khuất Phong Vân nhíu mày nhìn y: “Ngươi đang nhắc nhở ta đấy.”
“Ngươi, ngươi……” Nguyễn Niệm khẩn trương nói, “Chuyện không liên quan đến ta mà!”
Khuất Phong Vân chậm rãi tới gần y, “Nhưng Phụ Lam Sơn còn đang tìm Lưu Đại Mãnh, nếu ngươi mật báo thì làm sao đây?”
Nguyễn Niệm lập tức nói: “Ta cái gì cũng sẽ không nói, thật đó, ngươi…… ngươi tin ta đi.”
Khuất Phong Vân: “Sao ta phải tin ngươi?”
Nguyễn Niệm giật mình nói: “Chúng ta không phải bạn bè sao?!”
Khuất Phong Vân: “……” Đúng không đó?
–
Triệu Chuyết nằm trêи giường trúc, khó khăn mở mắt ra, nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện.
“Ngươi phải đục lỗ ở chỗ này……”
Sau đó hắn nghe thiếu gia nhà mình nói: “Đục sai rồi.”
“Không sao, chặt cây trúc khác rồi đục lại.”
“…… Làm hỏng mấy khúc rồi đó.”
“Thử thêm vài lần là được.”
“Hay là ta đi mua cây tiêu cho ngươi?”
“Không được, ta mà thiếu tiền hay sao?”
“Ta thật không biết……”
“Vậy thì lấy thân báo đáp.”
“Khụ khụ……” Triệu Chuyết suýt chút thì bị sặc nước bọt mà chết, ho đến kinh thiên động địa làm Cố Lang hấp tấp chạy vào xem.
“Triệu thúc thấy thế nào rồi?”
“Không sao không sao……” Triệu Chuyết thuận khí, thấy người theo sau Cố Lang là thanh niên hôm nọ ở quán trà đổ nước trà xuống Cao Thừa.
Cố Lang nói khẽ: “Triệu thúc, đây là Thái tử điện hạ, là hắn cứu được thúc.”
“Thái, Thái…… Khụ khụ……” Triệu Chuyết lại bị sặc, ho như phổi sắp vọt ra ngoài.
Cố Lang vội vàng vỗ lưng cho hắn thuận khí. Triệu Chuyết trọng thương mới tỉnh, sắc mặt còn hơi tái, Cố Lang không yên tâm, sửa lại chăn mền rồi xuống lầu sắc thuốc cho hắn.
Thái tử ở lại giúp trông coi Triệu Chuyết. Nhưng trong lòng Triệu Chuyết lại có chút không thoải mái. Năm đó nếu không phải Hoàng đế ngu ngốc bị kẻ khác che mắt thì gia đình mấy chục người sao phải chết thảm trêи đài hành hình.
Nhưng hôm nay Thái tử lại cứu mạng hắn, ân tình này biết tính sao đây? Hắn suy tư thật lâu, cuối cùng quay lại mất tự nhiên nói: “Mạng ta là do điện hạ cứu, ngày sau……”
“Nếu đền mạng thì không cần nói nữa,” Thái tử ngắt lời hắn, “Ân tình hôm nay thiếu gia của ngươi đã trả cho ta rồi.”
Triệu Chuyết chợt nhớ ra lúc nãy vừa nghe lấy thân báo đáp liền thốt lên: “Không được! Mộ Dung công tử……”
Thái tử tỏ ra hứng thú kéo ghế lại ngồi cạnh giường hỏi: “Mộ Dung công tử là vị nào?”