Trời sập tối, ánh nến từ xa hắt lại đầu đường tạo nên một vùng sáng ấm áp.
Cố Lang giơ tay lau nước dưới cằm rồi nói: “Đây không phải chuyện đùa.”
Ngô Thất: “Tất nhiên ta không nói đùa rồi.”
Cố Lang: “Có bằng chứng gì?”
Ngô Thất: “Nếu ngươi đồng ý thì theo ta về Đông Cung xem ấn tỉ.”
Sự lo lắng trong đáy mắt Cố Lang vẫn chưa tan, lại hỏi: “Vậy Thái tử điện hạ sao lại muốn giúp ta?”
“Bản vương giúp ngươi là vì Đại Diên.” Thái tử nói, “Trịnh Vu Phi chưởng quản cấm quân nhiều năm nhưng không phải bảo vệ giang sơn Đại Diên của ta. Hắn học theo các lão Lục Bình Sơn, lại mượn thế cờ một bước lên mây, cấu kết lợi ích. Từ Chi Nghiêm chỉ là kẻ chết thay mà bọn hắn đẩy ra phía trước, kẻ đứng sau quyền nghiêng triều đình là Lục Bình Sơn, mà Trịnh Vu Phi là thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn.”
Hắn quả thực không phải Ngô Thất, Cố Lang nghĩ, không phải Ngô Thất hay chơi xấu, hay mộng du. Có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn, tâm tư thâm trầm, ẩn giấu vài chục năm không ai phát hiện, chỉ để cho đám người kia thấy một Thái tử vô năng tu tiên.
Nửa gương mặt Cố Lang khuất trong bóng tối bên tường, y nói: “Chỉ cần có thể cứu được Triệu thúc, ta nguyện dốc sức vì điện hạ.”
“Ta không……” Thái tử tựa như muốn nói gì, dừng một chút rồi nói: “Được, vậy ngươi theo ta về Đông Cung chờ tin tức đi.”Từ Kính Nhi vụng trộm chạy đến kho củi muốn thả Tôn Phóng. Cha nàng mời đại phu bắt mạch cho nàng, phát hiện nàng không hề mang thai thì lại tức giận đến đau đầu.
Nàng sợ cha mình giận chó đánh mèo với Tôn Phóng nên muốn lén thả người ra trước. Nhưng nàng đến cạnh cửa xem xét thì ổ khóa trêи cửa đã hỏng. Nàng đẩy cửa vào, trong kho củi đã chẳng còn ai.
Tôn Phóng đứng cạnh ao cá trong sòng bạc Sơn Hà, nhìn sắc trời dần sáng lên, cau mày nói: “Sao lại chậm như vậy?”
Bỗng nhiên một hắc y nhân lướt qua nóc nhà tiến đến, ngáp một cái rồi đưa cho hắn phong thư.
“Ngủ quên đúng không?” Tôn Phóng vừa mở thư vừa quở trách, “Giờ mới chịu đến, trời sáng bửng rồi!”
Người kia lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm cũng không cho người ta ngủ, mệt chết ta.”
“Triệu Chuyết ở trong thủy lao của Trịnh phủ?” Tôn Phóng đọc xong thư, chỉ vào mấy hình vuông đơn giản dưới góc trái của tờ giấy rồi hỏi, “Đây là bản đồ thủy lao Trịnh phủ à?”
Người kia gật đầu, tự hào nói: “Ta vẽ đó, đẹp không?”
Khóe miệng Tôn Phóng giật giật, “Đẹp, nhìn qua thấy ngay.”
Người áo đen ngáp một cái quay lưng định đi, chợt nghĩ tới cái gì, vỗ trán quay lại nói: “Đúng rồi, còn có một tin nữa.”
“Gì?”
“Phụ Lam Sơn có người bỏ trốn.”
Khuất Phong Vân gác chân cạnh cửa sổ, khoanh tay ngồi trong khách điếm nhắm mắt ngủ.
Nguyễn Niệm ngồi ở cạnh bàn bên trong, một tay đỡ mặt, gục lên gục xuống, cực kỳ mệt mỏi.
Nằm trêи giường bên cạnh là tráng hán bọn họ gặp đêm qua.
Tráng hán kia dù không chết nhưng trước ngực có mấy vết thương chảy máu không ngừng. Bọn họ chẳng biết đây là ai, lại không thể thấy chết mà không cứu nên đem người tới khách điếm. Nguyễn Niệm băng bó vết thương rồi sắc thuốc cho hắn uống, giày vò hơn nửa đêm, trời sắp sáng mới ngồi cạnh bàn ngủ thϊế͙p͙ đi.
Lưu Đại Mãnh choáng váng mở mắt ra, đảo mắt nhìn quanh phòng thì thấy bên bàn có một tiểu mỹ nhân.
Hắn chống người muốn ngồi dậy, lại động tới vết thương trước ngực, lập tức hít một ngụm khí lạnh vì đau.
Nguyễn Niệm nghe tiếng động thì tỉnh lại, thấy hắn muốn đứng lên vội nói: “Đừng nhúc nhích, sẽ động tới vết thương!” Y đi đến kiểm tra vết thương trước ngực hắn, thấy không chảy máu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Đại Mãnh yêu mỹ nhân, không phân biệt nam nữ. Đêm qua hắn mới trở về từ cõi chết, sáng sớm tỉnh lại đã thấy mỹ nhân thì không khỏi sinh lòng cảm khái. Quả thật đại nạn không chết tất có hậu phúc mà.
Hắn nhìn bàn tay trắng nõn của tiểu mỹ nhân đang giúp hắn băng lại vết thương, chợt thấy đáy lòng ngứa ngáy, nhịn không được nắm bàn tay kia hôn một cái.
Nguyễn Niệm hoảng hồn vớ lấy chén thuốc đầu giường nện lên đầu hắn.
Khuất Phong Vân cũng vừa tỉnh, đi tới hỏi: “Hắn tỉnh à?”
Nguyễn Niệm quay lại, vô tội nói: “Lại ngất nữa rồi.”