Ngô Thất đè ép Cố Lang, sắc mặt tái xanh, thấy người dưới thân không nói gì liền truy hỏi: “Chỉ nhìn thôi sao? Có……làm chuyện gì khác không?”
Cố Lang gạt cổ tay đặt bên tai ra, khó hiểu nói: “Chuyện khác gì?”
Ngô Thất cắn răng: “Có sờ không? Hắn sờ ngươi hay ngươi sờ hắn?”
Cố Lang: “Ta sờ hắn làm gì?”
Ngô Thất: “Vậy hắn có sờ ngươi không?!”
Đôi mắt đen láy của Cố Lang nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Ta……” Ngô Thất chậm chạp nói, “Ta sợ ngươi bị người ta sàm sỡ.”
Cố Lang nhìn ngực hai người dán sát vào nhau, “Vậy ngươi thế này có phải đang sàm sỡ không?”
Ngô Thất cũng cúi đầu nhìn, mặt không đổi sắc đáp: “Ta chỉ vì quá quan tâm nên dễ bị loạn thôi, tình thế cấp bách mà.”
Cố Lang: “Tránh ra.”
Ngô Thất có chút không nỡ, “Ta……”
Cố Lang: “Chân tê thì chặt.”
“Không tê không tê……” Ngô Thất vội vàng đứng lên nói cháo sắp nguội rồi, uống nhanh đi.
Cố Lang bị hắn nháo như thế lại không thấy khó chịu nữa, bưng cháo uống mấy ngụm.
Ngô Thất cắn bánh bao nhìn y, ánh mắt sáng rực.
Cố Lang buông bát xuống hỏi: “Làm sao?”
Ngô Thất: “Ngươi có muốn nhìn xem trêи người ta có mấy vết sẹo không?”
Nói xong định cởi y phục.
Cố Lang: “……”
“Không nhìn,” Cố Lang đành phải nói, “Lúc nãy ta thuận miệng hỏi thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Ngô Thất thả lỏng, lại nói, “Vẫn nên nhìn xem trêи người ta có……”
Cố Lang yên lặng cầm bánh bao trêи bàn nhét vào miệng hắn.
–
Kinh thành đổ mưa, nước từ mái hiên rơi xuống thềm đá ào ào hơn nửa ngày.
Cố Lang bước đi trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa, đến rừng trúc ngoài thành. Trong rừng có tòa lầu nhỏ là nơi trước đây Cố Lang và Triệu Chuyết cư trú. Sau này Cố Lang vào cung nên chỉ còn mình Triệu Chuyết sống ở đây.
Cố Lang bước vào lầu trúc nhưng không thấy Triệu Chuyết.
Y cảm thấy kỳ lạ. Mùng mười mỗi tháng y đều sẽ về một chuyến, Triệu Chuyết biết vậy nên dù có chuyện ra ngoài cũng sẽ để thư lại nhắn cho y biết. Nhưng Cố Lang đi lòng vòng trong phòng cũng chẳng phát hiện được gì.
Trêи bàn rơi xuống chút bụi bặm, có lẽ Triệu Chuyết đã mấy ngày chưa về.
Tim Cố Lang đập thình thịch, chậm rãi siết chặt đao bên hông. Triệu Chuyết chỉ phụ trách theo dõi Trịnh Vu Phi, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì Trịnh Vu Phi tất nhiên không thoát khỏi liên quan.
Cố Lang xuống lầu, giẫm lên lá trúc trong rừng, tìm cả trong lẫn ngoài lầu trúc thêm lần nữa.
Nước mưa ướt nhẹp mũi chân, lá khô đầy đất, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Triệu Chuyết.
Đầu đường đèn đuốc sáng trưng, Khuất Phong Vân vừa ra khỏi cung đã bị Cố Lang chặn lại ở cửa.
Hắn có chút bất ngờ, “Chuyện gì?”
Tóc trêи trán Cố Lang ướt sũng, chẳng biết là nước mưa hay mồ hôi. Y nói: “Không thấy Triệu thúc nữa”.
Khuất Phong Vân nhíu mày, “Từ khi nào không thấy?”
“Không biết,” Cố Lang đáp, “Đã mấy ngày ông ấy chưa liên lạc với ta.”
Khuất Phong Vân trầm ngâm nửa ngày rồi nói: “Để ta cho người đi tìm xem, có tin tức sẽ báo cho ngươi. Điện…… Ngô Thất biết chưa?”
Cố Lang lắc đầu nói: “Không biết hắn đi đâu mà vẫn chưa về.”
Bọn họ chia nhau ra tìm. Khuất Phong Vân đi ngang qua sạp sủi cảo ven đường thì nghe được một trận ầm ĩ, quay đầu nhìn thì thấy tiểu thái y đứng cách đó không xa, dường như đang cãi nhau với hai người, sau lưng còn có cô nương đang trốn.
Lúc đầu Nguyễn Niệm ngồi ăn sủi cảo, đang ăn thì thấy hai tên say khướt lảo đảo đi tới, vừa đi vừa đụng vào đồ bày trêи sạp ven đường.
Là hai binh sĩ Bắc Kỳ. Chủ quán giận mà không dám nói gì nên đành mặc kệ bọn hắn. Hai tên đang đi bỗng nhiên trông thấy một cô nương thanh tú, lập tức xông tới kéo người.
“Các ngươi…… Các ngươi làm gì vậy?” Cô nương sợ hãi thất sắc, “Buông ra! Thả ta ra……”
Hai con ma men dễ gì chịu thả, cười híp mắt lôi kéo cô nương, sờ tay mò eo, “Tay thật là mềm, nào, cho ta hôn một cái……” Lời còn chưa nói hết đã bị người khác xô lảo đảo.
“Ai?!” Hai tên kia ngẩng đầu lên, thấy một người tay chân yếu ớt thì nhếch miệng cười, “Ở đâu ra đứa nhà quê này vậy?! Dám phá hỏng chuyện tốt của ông nội ngươi à?!”
Nguyễn Niệm bảo vệ cô nương sau lưng, gồng mình lên nói: “Vị cô nương này đã nói buông ra cơ mà, hai vị đừng làm khó nữa.”
“Ta cứ muốn làm khó đấy,” binh sĩ Bắc Kỳ kia nói, “Thế nào, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Hừ! Cũng không nhìn lại xem mình nặng mấy cân! Ha ha ha ha……”
Nguyễn Niệm bị bọn hắn cười nhạo thì cổ đỏ lên. Cô nương kia co rúm phía sau y, thấp giọng nói: “Công tử cứu ta.”
Nguyễn Niệm siết chặt nắm đấm, nghĩ hay là kéo cô nương chạy đi, chắc đám ma men này chạy chậm sẽ không đuổi kịp đâu.
Y vừa nắm lấy tay cô nương thì chợt thấy phía trước có bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Mắt y sáng lên, mừng rỡ gọi to: “A Ngạnh!”
(Ngạnh: cứng)