Tiểu thái y dứt lời thì thấy Khuất Phong Vân không nói lời nào, chỉ bất động nhìn y.
“Không được sao?” Y thất vọng nói, “Vậy làm sao mới có thể cứng một chút?”
Khóe miệng Khuất Phong Vân giật giật: “Ngươi là thái y, lại không cần đánh nhau, sao lại muốn cứng?”
Tiểu thái y ấp úng không chịu nói.
Khuất Phong Vân cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: “Đơn giản thôi, luyện nhiều một chút là được.”
Tiểu thái y khiêm tốn thỉnh giáo, “Luyện thế nào?”
Khuất Phong Vân: “Trước tiên đứng trung bình tấn đi, mỗi ngày hai canh giờ.”
Tiểu thái y chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới gầm bàn.
Khuất Phong Vân: “…… Sao thế?”
Tiểu thái y: “Đau chân.”
Khuất Phong Vân: “……” Ngươi đang đứng trung bình tấn trong đầu hay sao?
Cuối cùng từ hai canh giờ giảm xuống một canh giờ, lại giảm thêm nửa canh giờ, lại giảm xuống còn hai khắc thì tiểu thái y mới miễn cưỡng không than đau chân.
Khuất Phong Vân tỏ vẻ ghét bỏ.
Hai người từ biệt ở góc đường. Tiểu thái y đi vài bước rồi quay đầu, ánh mắt sáng ngời nói: “Nguyễn Niệm, ta tên là Nguyễn Niệm, sau này ngươi có bệnh thì cứ tới Thái y viện tìm ta.”
Thái dương Khuất Phong Vân nhảy thình thịch — Đừng tức giận đừng tức giận, mềm như vậy lỡ đánh hỏng thì phải làm sao……
Ở Phụ Lam Sơn, Ngô Thất đang úp mặt vào tường hối lỗi thì chợt nghe thấy trong động ầm ĩ.
Thì ra người gầy kia bị đại hán vạm vỡ làm tỉnh giấc nên tức giận vung tay cho đại hán một cái tát.
Đại hán đột ngột bị đánh thức, cả giận nói: “Trương Lão Tam, mẹ nó ngươi có bệnh à?!”
Trương Lão Tam hung ác nói: “Lưu Đại Mãnh, ngươi mà còn không chịu ngủ yên thì ta chặt hết tay chân ngươi cho mà xem!”
Lông mày Cố Lang nhíu càng sâu. Hai cái tên này y đều đã từng nghe qua.
Trương Lão Tam xô xát với một chủ quán trêи đường, trong lúc nóng giận đã cầm dao đâm chết chủ quán.
Lưu Đại Mãnh cường bạo thê tử người khác, bị trượng phu của nữ tử kia truy đánh. Trong lúc đánh nhau thì lỡ tay đánh chết trượng phu kia.
Hai người đều giết người trêи đường gây huyên náo, không lâu sau liền bị quan phủ phán quyết tử hình.
Nhưng bây giờ cả hai người đều không chết.
Cố Lang nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ những người này đều là tử tù?”
“Đâu chỉ tử tù,” Ngô Thất viết, “Ngươi nhìn tráng hán râu quai nón bên trái kìa, đó là thổ phỉ núi Kinh Hồng……”
Trong động, Trương Lão Tam và Lưu Đại Mãnh càng cãi càng hăng, quấy rầy nhiều người thức giấc, om sòm náo loạn một khu.
“Hơn nửa đêm còn gọi hồn à?!”
“Có để người ta ngủ không hả?!”
“Muốn cãi thì cút ra ngoài mà cãi!”
Cãi một hồi thậm chí còn có người động thủ, ngươi xô ta đẩy, hỗn loạn không thôi.
Bỗng nhiên một người cao giọng quát: “Ồn ào gì đó?! Không muốn sống nữa à!”
Đám người giật mình, lúc này mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Chỉ thấy một người mặc áo giáp đi đến, ánh mắt sắc bén quét qua: “Không muốn chết thì an phận một chút!”
Cố Lang nhận ra tên kia là Hà Ninh Trung, kẻ tâm phúc của Trịnh Vu Phi.
Sau lưng Hà Ninh Trung còn có hai người, rõ ràng là Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách trong phủ của hắn.
Trịnh Vu Phi nhìn lướt một vòng rồi nói với Hà Ninh Trung: “Giao cho ngươi, ta về trước đây.”
Hà Ninh Trung ôm quyền nói: “Đại thống lĩnh cứ yên tâm!”
Trịnh Vu Phi gật đầu, sau đó đi tới mật đạo mà Cố Lang và Ngô Thất đang nấp.
Ngô Thất đột nhiên nhớ ra cửa chưa đóng.
Lúc bọn họ mới đi vào thì không biết làm sao đóng cửa từ bên trong nên cửa vẫn đang để mở.
Ngô Thất viết vội vào tay Cố Lang: “Mau về thôi, cửa không khóa.”
Cố Lang nhìn Trịnh Vu Phi chằm chặp, không nhúc nhích.
Ngô Thất nửa kéo nửa ôm lôi y đi.
Bọn họ vội vã chạy về, ra ngoài mật đạo đóng cửa, trả lại mọi thứ như ban đầu.
Hai người trốn trong bụi cây sau vách đá. Ngô Thất không cẩn thận nên cánh tay bị cành cây rạch một đường.
Trịnh Vu Phi và tiên sinh quản lý sổ sách ra khỏi mật đạo, đi thẳng xuống núi.
Ngô Thất nhìn bọn hắn đi xa, vừa quay đầu thì thấy Cố Lang đang nhìn chằm chằm cánh tay hắn, sắc mặt trắng bệch.
Hắn cúi đầu nhìn, trêи cánh tay máu tươi chảy đầm đìa.
“Đừng nhìn!” Hắn vội vàng che vết thương.
Hắn còn nhớ rõ Cố Lang không thể thấy máu trong đêm, tựa như ác mộng nhiều năm.
Cố Lang tái nhợt nhìn hắn, nói khẽ: “Ngươi vẫn nói được……” Sau đó hai mắt nhắm lại, gục đầu ngã vào lòng hắn.
“Cố Lang!”