Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thẩm Niệm Thâm xin nghỉ ba ngày, sau khi trở về liền vội vàng chuyển nhà cho bà ngoại, sau đó lại dẫn bà đi kiểm tra sức khỏe.
Đã nửa năm chưa trở về, anh muốn ở cạnh bên và chăm sóc cho bà ngoại nhiều hơn. Tôn Điềm Điềm mấy ngày này vẫn luôn ở bên Thẩm Niệm Thâm, hai người như hình với bóng, ngay cả buổi tối cũng ngủ chung.
Thẩm Niệm Thâm thuê cho bà một căn nhà, không lớn lắm, ba phòng ngủ một phòng khách, bà ngoại một phòng, dì giúp việc một phòng, còn lại một phòng, lúc trở về anh có thể ở. Căn nhà mới này cách bệnh viện khá gần, xung quanh cây cối xanh tươi, quả thật không tồi. Tuy rằng cũng không tính là quá tốt, nhưng so với căn nhà cũ trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều.
Vừa tới tiểu khu, bà ngoại liền thấy khẩn trương, bà kéo Thẩm Niệm Thâm không ngừng hỏi anh tiền thuê một tháng là bao nhiêu.
Nghĩ đến cháu ngoại một mình ở bên ngoài vất vả dốc sức làm việc, tiền kiếm được tất cả đều tốn trên người bà lão như mình, trong lòng liền phá lệ tự trách cùng áy náy.
Thẩm Niệm Thâm an ủi: “Tiền thuê không đắt đâu ạ. Huống hồ bà đã nuôi nấng con lớn lên, tốn nhiều tiền cũng là việc nên làm.”
Thẩm Niệm Thâm mới đi làm được nửa năm, tiền lương cũng không tính là quá cao, nhưng phí tổn này trước mắt anh vẫn có thể chi trả được.
…
Tôn Điềm Điềm đã hai ngày không về ký túc xá. Buổi tối tắm rồi nằm ở trên giường Thẩm Niệm Thâm, Trình Đóa đột nhiên gọi video cho cô.
Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm tắm rửa, Tôn Điềm Điềm một mình ở trong phòng, cô từ trên giường ngồi dậy, lót gối đầu lên đầu giường rồi dựa lưng vào.
Cô cầm di động, bấm nút nghe máy.
Ở đầu kia, trong ký túc xá ánh đèn sáng choang, Trình Đóa cùng Tạ Nghiên đều thò đầu đến trước màn hình.
Vừa thấy Tôn Điềm Điềm, Tạ Nghiên liền kích động kêu lên, “Điềm Điềm! Cậu đang ở đâu vậy?!”
Tôn Điềm Điềm cũng không gạt các cô, “Tớ đang ở nhà A Niệm.”
Trình Đóa nhìn cô, tấm tắc cười, “Cậu đang mặc quần áo của Thẩm Niệm Thâm đúng không?”
Sau khi Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm liền không về trường, mỗi ngày đều ở bên anh, cô cũng không về ký túc xá lấy áo ngủ, cho nên đã mặc áo thun của anh. Áo thun rất lớn, chiếc áo rộng thùng thình chồng lên người, vừa nhìn liền biết là của Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, khóe miệng cong cong, “Đúng là của A Niệm, tớ không mang theo áo ngủ.”
Tạ Nghiên liền kích động, giống như vừa bắt được một tin bát quái rất kinh thiên, cô nàng kích động gào lên: “Trời ơi, Điềm Điềm! Hai người các cậu đây là cửu biệt gặp lại, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có củi khô lửa bốc không?!”
Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong trở vào, vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy mấy chữ “Củi khô lửa bốc”. Anh hơi dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm đột nhiên quay lại, tức khắc quẫn bách đến đỏ mặt, đang muốn tắt video thì thanh âm của Tạ Nghiên lại truyền đến, “Ai da, chúng tớ không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa, cúp máy đây!”
Dứt lời liền tắt video.
Tôn Điềm Điềm ngơ ngẩn sững sờ, vài giây sau mới ngẩng đầu, cười với Thẩm Niệm Thâm, “… Anh nhanh vậy…”
Thẩm Niệm Thâm đứng ở cửa, khóe miệng gợi lên một đường cong, trong mắt mang theo ý cười ý vị thâm trường.
Anh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm cười một lát, sau đó xoay người đóng cửa khóa lại.
Xoay người, đi tới hướng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm cười đến thẹn thùng, thấy anh đi tới, cô cúi đầu nhích vào bên trong.
Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống bên mép giường, tay trái chống trên ván giường, nửa người trên nghiêng về phía trước, tay phải nắm cằm Tôn Điềm Điềm, anh nhìn cô, giọng nói không giấu được ý cười, “Em muốn cùng anh củi khô lửa bốc sao?”
Tôn Điềm Điềm bỗng trợn tròn mắt, đột nhiên ngẩng đầu, “Không phải em nói!”
Cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đều đỏ bừng. Tuy cô cũng có nghĩ như vậy một chút nhưng... cô tốt xấu gì cũng là một cô gái, sao có thể không biết xấu hổ mà nói trắng ra như vậy.
(Tiểu Hy: Người ta gọii cái này là “Nghiện mà ngạii” í ~(〃゚゚〃)~)
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô mà cười, ý cười tràn ngập nơi đáy mắt.
Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm cười đến tâm hoảng loạn, cô cảm thấy anh giống như đã nhìn thấu tâm tư của mình.
Cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, ngón tay nắm chặt góc chăn. Qua một lát, cô mím môi, khẩn trương nhìn vào mắt Thẩm Niệm Thâm, “Anh… Anh muốn không…”
Thanh âm của cô có chút run lên, vừa nói xong, bên tai đã đỏ ửng, bất giác siết chặt ngón tay, nhưng cô lại không có dời tầm mắt, chỉ mím môi, có chút khẩn trương mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm vừa nói ra lời này, Thẩm Niệm Thâm liền ngây ngẩn cả người. Anh vốn chỉ là định chọc cô một chút, không nghĩ tới…
Ý cười trong mắt dần dần thu liễm, ánh mắt thâm thúy của anh dừng ở làn môi mềm mại của Tôn Điềm Điềm, hầu kết bất giác chuyển động.
Nhưng anh vẫn như cũ không chuyển động, cứ như vậy mà ngồi đó, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu.
Tôn Điềm Điềm cũng nhìn anh, nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng cô lại khó chịu.
Cô mặc kệ, hai tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu hôn anh.
Cô hôn thật sự rất vụng về, loại chuyện này trước nay đều là Thẩm Niệm Thâm chiếm quyền chủ động, cô đi theo tiết tấu của anh phối hợp với anh là được. Môi cô trằn trọc mơn trớn môi Thẩm Niệm Thâm, nửa ngày không có thâm nhập vào thêm một bước.
Thẩm Niệm Thâm chịu không nổi sự chậm chạp như vậy, anh đột nhiên cúi người, đè cô xuống dưới thân.
Anh cắn môi cô, Tôn Điềm Điềm bị đau liền hô nhỏ một tiếng, anh thuận thế chui vào khoang miệng cô, chiếc lưỡi ướt át cùng cô dây dưa.
Anh hôn thật sự dùng sức, giống như muốn cắn nuốt cô. Tôn Điềm Điềm bị hôn đến có chút khó thở, nhưng lại không muốn đẩy ra, cô ôm chặt cổ Thẩm Niệm Thâm, nhiệt liệt đáp lại anh.
Hai người hôn thật lâu, cho đến khi Thẩm Niệm Thâm cũng có chút thở không nổi mới buông ra. Anh vùi đầu vào cổ Tôn Điềm Điềm mà thấp thấp thở dốc.
Tôn Điềm Điềm ôm đầu anh, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, miệng khẽ nhếch, cái miệng nhỏ nhè nhẹ hít thở.
Thẩm Niệm Thâm thật lâu không nhúc nhích, bờ môi nóng bỏng dán vào bên gáy Tôn Điềm Điềm, hơi thở nóng hổi phả vào sau cổ cô, Tôn Điềm Điềm có chút ngứa, theo bản năng rụt cổ lại, “A Niệm…”
Cô vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc.
Cô tức khắc đỏ mặt, mím môi không nói nữa.
Thẩm Niệm Thâm sau một lúc lâu mới nâng đầu, ánh mắt rất sâu nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt anh đen nhánh, không nói lời nào. Tôn Điềm Điềm cùng anh đối diện trong chốc lát, cô bỗng có chút thẹn thùng nên rũ mắt, không nhìn anh nữa.
Qua một lát, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại cúi đầu hôn cô, bờ môi nhẹ nhàng mơn trớn, thanh âm có chút khàn khàn, “… Không mua cái kia.”
Tôn Điềm Điềm ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp, “Cái gì?”
Vừa mới hỏi xong cô lại đột nhiên hiểu rõ, mặt bỗng chốc nóng lên, cô nâng mắt, đôi mi run rẩy, nhìn Thẩm Niệm Thâm, có chút khẩn trương hỏi: “Vậy… Vậy có muốn… ra ngoài mua không?”
Mấy chữ sau cô nói nhỏ đến chính mình cũng không nghe thấy, càng nói về sau, mặt cô càng đỏ hơn.
Thẩm Niệm Thâm trước kia cảm thấy lá gan của Tôn Điềm Điềm rất lớn, đặc biệt là cái lúc theo đuổi anh, lúc ấy anh cảm thấy trên đời này sao lại có một cô gái mặt dày như vậy. Sau đó khi ở bên Tôn Điềm Điềm, anh mới biết được thật ra cô là hổ giấy, đặc biệt là chuyện nam nữ, thẹn thùng đến lợi hại, có đôi khi hôn một chút cô cũng sẽ đỏ mặt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt bất giác lộ ra ý cười sủng nịch.
Anh buông Tôn Điềm Điềm ra rồi nằm xuống bên cạnh, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: “Lần sau đi.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Lúc chỉ hai chúng ta thôi.”
(Tiểu Hy: Các nàng thấy đó, anh Thẩm bảo là khi hai người ở riêng nhá, nên các nàng không được ăn thịt đâu:"