Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm không phải là mâu thuẫn tình cảm mà là trong lòng anh có khúc mắc.
Cả hai không có ai đúng ai sai, cho nên cũng không nói tới tha thứ hay không tha thứ.
Nhưng Tôn Điềm Điềm đã từng oán trách Thẩm Niệm Thâm, đặc biệt là tháng ba năm trước, đến tháng sáu, suốt ba tháng, mỗi ngày cô đều nhắn tin cho Thẩm Niệm Thâm, nhưng anh thật sự nhẫn tâm không đáp lại cô dù là một tin.
Từ lúc lòng tràn ngập chờ mong đợi Thẩm Niệm Thâm nghĩ thông suốt mà trở về tìm cô cho đến khi dần dần tuyệt vọng, đến lần cuối cùng đưa tiền cho Thẩm Niệm Thâm, ngọn lửa trong lòng cô cuối cùng cũng bị dập tắt.
Tuy rằng tính cách cô cũng xem như rất rộng rãi, nhưng cũng biết cảm thấy mỏi mệt.
Cô biết Thẩm Niệm Thâm cũng mệt, cho nên cô rời đi.
Nhưng dù là rời đi, dù là nỗ lực để bản thân quên đi Thẩm Niệm Thâm, nhưng nhớ đến những ngày tháng ở bên anh, nghĩ đến anh chăm sóc, đối xử tốt với cô, cô liền không có cách nào quên đi anh.
Thẩm Niệm Thâm đã chủ động tới tìm cô, tất nhiên cô sẽ không ra vẻ mà giận dỗi anh, cô muốn ở bên anh, không bao giờ chia tay nữa.
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm bắt đầu ăn cơm lúc tám giờ hơn, ăn đến gần giờ mới kết thúc.
Tôn Điềm Điềm cũng không biết là do cao hứng, hay là nhớ tới nửa năm khổ sở này, tóm lại một mình cô uống hết ba chai bia, Thẩm Niệm Thâm cũng không khuyên được.
Đến cuối cùng đành phải để mặc cô.
Ra khỏi quán thịt nướng, Tôn Điềm Điềm lảo đảo xiêu vẹo, Thẩm Niệm Thâm ôm cô, thật sự bất đắc dĩ, “Không thể uống còn uống nhiều như vậy.”
Tôn Điềm Điềm uống đến khuôn mặt ửng đỏ, say khướt mà ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, cười hì hì nói: “Vui mà.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, ánh mắt nhìn cô thật sâu, thấp giọng hỏi: “Thật sự vui vậy sao?”
Tôn Điềm Điềm đầu óc mơ mơ hồ hồ, gật đầu, dừng một chút rồi lại lắc đầu, “Cũng rất khổ sở.”
Thẩm Niệm Thâm ngực run lên, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm uống say, khống chế không được cảm xúc của mình, cô ôm Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên bật khóc, “Sao lâu như vậy anh mới đến tìm em? Em thật sự cho rằng đời này hai chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Thẩm Niệm Thâm nghe Tôn Điềm Điềm khóc, ngực bỗng nhiên thắt lại, anh ôm chầm lấy cô, cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh xin lỗi.”
Cổ họng anh khô khốc, đôi mắt bị gió thổi đến có chút đau rát.
Đúng là lâu thật, anh cũng không biết sao mình có thể nhẫn nhịn đến hôm nay.
Tôn Điềm Điềm ở trong lòng ngực Thẩm Niệm Thâm một lát, thanh âm rầu rĩ, “Thẩm Niệm Thâm, em khát nước.”
Uống quá nhiều rượu nên là khó chịu.
Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn bốn phía, cách đó mười mét có một cửa hàng tiện lợi h.
Thẩm Niệm Thâm đỡ Tôn Điềm Điềm đến một thân cây phía trước, “Em đứng ở đây chờ amh một lát, anh đi mua nước cho em.”
Tôn Điềm Điềm mờ mịt gật đầu, ngoan ngoãn đứng đó.
“Đứng đây đừng nhúc nhích, anh lập tức trở lại liền.” Thẩm Niệm Thâm lại đỡ bả vai Tôn Điềm Điềm mà dặn dò, sau đó xoay người bước đến cửa hàng tiện lợi phía trước.
Bình thường Tôn Điềm Điềm chỉ uống được hai ba ly, lần đầu tiên uống nhiều như vậy, men say bốc lên, đầu váng mắt hoa, cực kì khó chịu.
Cô mờ mịt đứng đó, đầu xoay tới lui nhìn xung quanh.
Cô ngửi thấy hương khoai nướng. Cô muốn ăn.
Tìm một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện đối diện đường lớn có một đám người vây quanh, cô đi theo đám người qua đường, lảo đảo lắc lư đi qua, chen vào trong đám người, thấy một bà lão tóc trắng xoá đang bán khoai nướng.
“Cháu muốn hai cái.” Tôn Điềm Điềm vươn tay.
Trên người cô có mùi rượu, mấy nữ sinh xung quanh đều rất ghét bỏ mà né sang bên cạnh.
Tôn Điềm Điềm không biết, cô nghiêng đầu, đứng đó chờ bà lão nướng khoai.
Chỉ một lát, khoai lang đỏ liền nướng xong, bởi vì Tôn Điềm Điềm đứng đằng trước nên liền duỗi tay nhận lấy. Một nữ sinh bên cạnh tức khắc kêu lên, “Chị làm gì vậy, đây là của chúng tôi, chúng tôi đến trước chị.”
Thanh âm của nữ sinh này rất lớn, ồn ào đến nỗi Tôn Điềm Điềm đau lỗ tai, vẻ mặt cô mờ mịt, nhìn chằm chằm khoai lang đỏ nửa ngày, sau đó nâng tay lên, bởi vì uống say nên ngoan ngoãn như đứa con nít, “Vậy thì cho em.”
Nữ sinh kia rất tức giận mà giật lấy túi khoai lang, trừng mắt liếc Tôn Điềm Điềm một cái, sau đó mấy nữ sinh mới cùng nhau rời đi.
Tôn Điềm Điềm còn đứng trước quầy khoai lang đỏ, thanh âm mềm mại: “Bà ơi, cháu muốn hai cái.”
“Được, đợi chút.”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, hai cái có đủ ăn hay không, nếu như Thẩm Niệm Thâm lấy của cô thì sao.
Nghĩ như vậy nên cô lại giơ thêm hai ngón tay, “Bà ơi, cháu muốn thêm hai cái nữa.”
Bà lão vui vẻ nheo đôi mắt lại, “Được, có ngay đây.”
Khoai lang đỏ rất nhanh liền nướng xong, bà lão lấy một cái túi giấy để đựng cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm duỗi tay nhận, “Cảm ơn bà.”
Cô cầm túi khoai lang đỏ nóng nóng, cúi đầu ngửi, rất thơm, đôi mắt tức khắc cong lên, ôm túi khoai lang vui vui vẻ vẻ mà xoay người rời đi.
Bà lão bán khoai lang kinh hãi, hô: “Cô bé, cháu còn chưa đưa tiền!”
Tôn Điềm Điềm nhảy nhót, muốn ôm khoai lang đỏ về cho Thẩm Niệm Thâm ăn.
Lúc này đầu óc cô choáng váng, trong đầu chỉ một suy nghĩ là đem khoai lang về cho Thẩm Niệm Thâm, căn bản đã quên chuyện phải trả tiền, cũng không nghe thấy có người kêu mình.
Cô ôm túi khoai lang chạy thật xa, bà lão gấp đến độ hô to, “Còn chưa đưa tiền, chưa đưa tiền!”
Thẩm Niệm Thâm mua nước ra mới phát hiện Tôn Điềm Điềm biến mất, anh sốt ruột tìm khắp nơi, vừa nhìn lề đường hướng đối diện thì thấy Tôn Điềm Điềm đứng ở trước một quầy bán khoai lang.
Còn chưa đi qua đã thấy Tôn Điềm Điềm ôm khoai lang của người ta chạy đi, không trả tiền.
Anh tức khắc dở khóc dở cười, lập tức chạy tới thu thập tàn cục cho cô, lấy ví tiền ra, “Thật ngại, đó là bạn gái cháu, cô ây uống say rồi, bao nhiêu tiền vậy?”
Bà lão thấy anh trả tiền, lúc này mới thở phào một hơi, vội nói: “Bốn củ khoai lang, tám đồng.”
Thẩm Niệm Thâm vội vàng thanh toán tiền, sau đó đi nhanh về hướng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ôm túi khoai lang đang muốn qua đường.
Thân thể cô lung lay, mơ mơ màng màng đi sang đường đối diện, vừa lúc có một chiếc xe chạy tới, Thẩm Niệm Thâm sợ tới mức linh hồn nhỏ cũng muốn cất cánh bay đi, anh nhanh chóng chạy tới, một tay kéo Tôn Điềm Điềm từ lề đường vào.
Sức của anh rất lớn, Tôn Điềm Điềm bị anh kéo về sau, đầu đụng thật mạnh vào ngực anh.
Tôn Điềm Điềm hô một tiếng, che trán lại, “Đau quá.”
Mặt Thẩm Niệm Thâm rất dọa người, anh nhịn không được mắng cô, “Tôn Điềm Điềm, em muốn chết sao?!”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, đưa túi khoai lang trong tay đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt cong cong, “Thơm không?”
Thẩm Niệm Thâm: “… ”
Khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, cười tủm tỉm nói: “Cho anh ăn đó.”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặt, nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Về sau anh mà để cho em uống rượu nữa thì anh cùng họ với em!”
Anh ôm Tôn Điềm Điềm định đi qua đường, Tôn Điềm Điềm lại không chịu, vòng đến sau lưng Thẩm Niệm Thâm, ôm lấy anh, “Cõng em.”
“…”
Qua một lát, Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm qua đường.
Tôn Điềm Điềm dựa vào lưng Thẩm Niệm Thâm gặm khoai lang, nói: “A Niệm lâu rồi anh không cõng em.”
Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới nửa tháng trước, ở núi Lộc Minh, Tạ Tuân cõng Tôn Điềm Điềm, hai người vừa nói vừa cười xuống núi.
Anh đi theo phía sau, không từ nào có thể diễn tả cảm giác trong lòng anh lúc ấy, chỉ trong nháy mắt đó, anh thật sự đã cảm thấy chết tâm.
Mặc dù bây giờ nhớ tới, trong lòng vẫn rất không thoải mái, nói: “Anh không cõng em, không phải đã có người cõng em sao.”
Trong đầu Tôn Điềm Điềm lúc này trống trơn, chỉ lo gặm khoai lang.
Thẩm Niệm Thâm đợi nửa ngày, nhưng vẫn không nghe thấy Tôn Điềm Điềm đáp lại, anh tức khắc tức giận.
Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm luyến tiếc không muốn buông cô xuống, giống như một hai phải đấu với Tạ Tuân để biểu hiện địa vị của mình.
Anh cũng không muốn trở về sớm, từ tháng ba năm trước đến bây giờ, đã lâu lắm không gặp, lâu lắm không ở bên nhau như vậy, anh luyến tiếc đã chia tay quá sớm.
Anh cõng Tôn Điềm Điềm chậm rãi tản bộ vòng quanh trường học, Tôn Điềm Điềm dựa vào lưng anh gặm khoai lang.
Khoai lang quá thơm, Tôn Điềm Điềm bất tri bất giác ăn hết ba củ, củ thứ tư đã ăn hai phần ba mới nhớ tới đây là mua cho Thẩm Niệm Thâm, vì thế nói: “Em để lại cho anh một củ nè.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, “Cảm ơn.”
Tôn Điềm Điềm hắc hắc cười, “Không cần cảm ơn.”
Tôn Điềm Điềm đưa củ khoai còn non nửa cho Thẩm Niệm Thâm, cô dựa vào lung anh, vui vẻ ngâm nga.
Gió đêm lạnh căm căm thổi vù bên tai, nhưng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm chậm rãi đi trên đường, anh nghe Tôn Điềm Điềm hát, cảm giác chết tâm bấy lâu nay giống như tan biến, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Khóe miệng bất giác cong lên, bỗng nhiên anh hy vọng thời gian dừng lại tại khắc này, anh nguyện ý cõng Tôn Điềm Điềm đi đến thiên hoang địa lão[].
[] Thiên hoang địa lão: đến ngàn vạn năm sau, đến lúc không còn trời đất.
Tôn Điềm Điềm đang ngâm nga ca hát thì bỗng nhiên ngừng lại.
Thẩm Niệm Thâm sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng hát, anh không khỏi hỏi một câu, “Sao lại không hát rồi?”
Tôn Điềm Điềm ở phía sau ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, cau mày, biểu tình rất thống khổ, “Thẩm Niệm Thâm, em ăn nhiều quá.”
Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, “Cái gì?”
Tôn Điềm Điềm thống khổ nói: “Em muốn ói…”
Cả người Thẩm Niệm Thâm cứng đờ, đôi mắt bỗng dưng trợn to, gần như phản xạ có điều kiện mà hô to, “Chờ một chút, đừng…”
Nhưng mà không đợi anh nói xong, Tôn Điềm Điềm đã dựa vào lưng anh, ‘ọt’ một tiếng.
Cả người Thẩm Niệm Thâm cứng đờ, qua vài giây mới hoàn hồn, đem Tôn Điềm Điềm từ trên lưng buông xuống.
Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt đất ói cả buổi, Thẩm Niệm Thâm đỡ cô, vừa cho cô xúc miệng, vừa lau miệng giúp cô, một hồi lâu sau Tôn Điềm Điềm mới ngừng ói, cô nhắm mắt lại, say khướt mà dựa vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm giúp Tôn Điềm Điềm thu dọn rồi mới lấy khăn giấy lau vết bẩn trên quần áo, nhìn kẻ đầu sỏ gây tội đang nhắm mắt dựa vào tay mình sắp ngủ, anh không biết là nên khóc hay nên cười.
Anh nhịn không được nhéo má Tôn Điềm Điềm, “Tôn Điềm Điềm, em đang trừng phạt anh sao?”
Tôn Điềm Điềm mơ mơ màng màng cảm giác có người đang nhéo mặt mình, cô cau mày đánh một cái, lẩm bẩm một câu, “Đừng phá em.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô một lát, dở khóc dở cười, cõng Tôn Điềm Điềm lên, “Cứ xem là tự làm tự chịu đi.”
Anh cõng Tôn Điềm Điềm đến tiệm thuốc mua thuốc giải rượu, sau đó đến khách sạn thuê một căn phòng rồi cầm chìa khóa lên lầu.
Vào phòng, Thẩm Niệm Thâm liền đút thuốc giải rượu cho Tôn Điềm Điềm trước.
Tôn Điềm Điềm híp mắt nằm trên giường, Thẩm Niệm Thâm giúp cô cởi áo khoác, sau đó đắp chăn, xoa xoa mặt cô, “Em ngủ trước đi, anh đi tắm một cái.”
Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm tắm rửa một cái, tốc độ rất nhanh, mười phút liền xong, sau đó giặt chiếc áo lông vũ bị Tôn Điềm Điềm làm dơ hai lần.
Thời điểm ra khỏi phòng tắm, Tôn Điềm Điềm đang nằm trên giường, đôi mắt mở to, cổ họng đau rát, “Thẩm Niệm Thâm…”
Thẩm Niệm Thâm treo quần áo lên giá áo rồi đi đến mép giường, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm vẻ mặt thống khổ, “Đau đầu quá.”
Thẩm Niệm Thâm cúi người, sờ sờ trán cô, “Không phát sốt, em chờ một tí, anh pha nước ấm cho em.”
Thẩm Niệm Thâm pha một ấm nước cho Tôn Điềm Điềm, cô từ trên giường bò dậy, bưng ly nước ấm lên uống hai ngụm.
Cô vẫn cau mày, rất khó chịu.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, đau lòng nói: “Về sau còn uống bia nữa không?” Tôn Điềm Điềm mếu máo, không nói lời nào.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, xoa xoa đầu cô, “Tắm rửa một cái đi, tắm xong sẽ thoải mái hơn.”
Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó rời giường đến phòng tắm.
Tôn Điềm Điềm đi tắm, Thẩm Niệm Thâm nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi Tôn Điềm Điềm đi mua khoai lang quên trả tiền rồi cả bộ dáng ôm khoai chạy liền nhịn không được cười.
Ăn nhiều thịt nướng như vậy rồi còn ăn mấy củ khoai lang, cô cũng thật là lợi hại.
Bỗng nhiên nhớ tới Tôn Điềm Điềm nói để lại cho anh củ khoai lang, vì thế từ trên giường ngồi dậy, đi đến bàn trà, cầm túi khoai trên bàn lên.
Buổi tối anh ăn không nhiều lại còn bị Tôn Điềm Điềm quậy cho cả buổi, anh cảm thấy cũng có chút đói.
Nhưng thời điểm mở túi giấy ra, anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu, anh lấy củ khoai đã bị gặm chỉ còn một mẩu từ bên trong ra, nhìn chằm chằm cả nửa ngày.
A, cái này gọi là để lại cho anh một củ khoai lang???
Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, Tôn Điềm Điềm mở cửa he hé, từ bên trong lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt ngập nước mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Thẩm Niệm Thâm, anh có thể đi mua giúp em quần lót dùng một lần không? Em lỡ làm rơi nó xuống nước rồi.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”