Người Tới Không Tốt

chương 52: a a a a

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người tới không tốt April , Leave a comment

Hôm sau, Phương Dĩ dựa vào giường gọi điện thoại, tìm một cái cớ trấn an luật sư Phương và Đại Phương. Cúp điện thoại, một bàn tay lớn sờ trán cô, Chu Tiêu nói: “Uống thuốc.”

Phương Dĩ nghiêng đầu đi, Chu Tiêu bóp má cô, ép cô há miệng: “Uống viên thuốc hạ sốt, nếu không thấy đỡ hơn sẽ đi khám bác sĩ.”

Tối qua Phương Dĩ ở bên hồ cả ngày, chưa uống một giọt nước, chưa ăn một hạt gạo, buổi tối lại chịu kích thích lớn, sáng nay Chu Tiêu mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cô khác thường.

Cháo để trên tủ đầu giường đã được hâm nóng, Chu Tiêu nếm thử một miếng mới múc một muỗng đút cho Phương Dĩ. Phương Dĩ không hề đói, cũng không có chút khẩu vị, kéo chăn một cái muốn nằm xuống ngủ tiếp. Chu Tiêu dỗ cô: “Ăn không vô cũng ăn vài muỗng đi.”

Phương Dĩ không nói lời nào nhìn anh chằm chằm, cái muỗng liền đưa đến bên môi cô. Cô có thể cảm nhận được mùi cháo nhàn nhạt. Cô nhấp một hớp nhỏ, không có mùi vị gì cả, càng không muốn ăn. Chu Tiêu nửa dỗ nửa ép, rất lâu mới đút cô ăn được gần nửa chén, chỗ còn lại múc đổ hết vào miệng mình. Hai người hiếm khi nói chuyện, không khí ngột ngạt đến cực điểm.

Chờ đến hai giờ trưa, Chu Tiêu đánh thức Phương Dĩ, trùm một chiếc áo khoác dày cho cô, ôm chặt cô ra khỏi nhà. Ngồi vào xe, anh thắt dây an toàn cho Phương Dĩ, lại kéo chặt cổ áo khoác của cô, lúc này mới khởi động xe, không bao lâu đến bệnh viện. Phương Dĩ mê man, chỉ có thể để anh nâng đi.

Bác sĩ vẫn nhận ra hai người họ, nhìn Phương Dĩ, nói: “Lại sốt sao?”

Lần trước Phương Dĩ thật thật giả giả cúm gia cầm nằm viện, bác sĩ khắc sâu ấn tượng với cô, cô gái nhỏ vẻ ngoài xinh đẹp lại tinh quái, bạn trai nói nhiều lại quan tâm, đôi này thường xuyên chọc người khác cười, lúc tâm trạng xấu nhìn hai người họ vài lần, cảm xúc xấu đều có thể quét sạch. Có điều bầu không khí lần này rõ ràng khác thường, chắc hai người họ đã cãi nhau. Bá sĩ cố ý hỏi: “Trước đó có từng tiếp xúc với gia cầm sống không?”

Chu Tiêu cúi đầu liếc mắt nhìn Phương Dĩ, nói: “Không có.”

Bác sĩ nhíu mày: “Không đúng, triệu chứng này của cô ấy…”

Trong lòng Chu Tiêu căng thẳng. Anh không ở cùng Phương Dĩ hai mươi tư giờ mỗi ngày, nếu Phương Dĩ từng tiếp xúc với gia cầm sống lúc anh vắng mặt, anh vốn cũng không biết. Chu Tiêu hỏi: “Anh nói, cô ấy có thể mắc cúm gia cầm?”

Bác sĩ nói không rõ ràng: “Ừm, cái gì cũng có khả năng…”

Phương Dĩ không có sinh khí đột nhiên xác chết vùng dậy: “Anh dọa ai đó, tôi còn không nhớ gà vịt mùi vị gì nữa kìa.”

Chu Tiêu không nhịn được nhếch khóe miệng, nói: “Buổi tối anh nấu canh gà cho em.”

Phương Dĩ cụp mắt, cũng không phản ứng lại.

Trong phòng truyền dịch ít người, Phương Dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi. Từng giọt dịch quá lạnh, tay Phương cũng lạnh ngắt, không biết có phải ảo giác không, một lát sau, cô lại cảm thấy từng giọt ấm lên, không khỏi mở mắt nhìn thử, mới phát hiện Chu Tiêu luôn ủ ống nhỏ giọt. Trái tim cô đột nhiên mềm lại, nghiêng người, tiếp tục nhắm mắt ngủ một lúc.

Ngủ không bao lâu, cô bị nhiệt độ dưới lòng bàn tay đánh thức, chẳng biết từ lúc nào Chu Tiêu đã để một cái túi sưởi dưới lòng bàn tay cô. Một bà cụ trên ghế dựa đối diện nói: “Cô bé, bạn trai cháu đối với cháu thật là tốt, còn đặc biệt mua túi sưởi cho cháu. Bà thấy vừa rồi cậu ấy kêu người mua gà mái, buổi tối ăn canh gà hả?”

Phương Dĩ nhàn nhạt nở nụ cười. Chu Tiêu từ toilet quay lại, thấy Phương Dĩ đã tỉnh, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”

Phương Dĩ muốn nói chuyện, nhưng lời đến bên miệng cô lại nuốt vào bụng, không biết nên nói gì, nên nói thế nào, sau khi nói xong thì thế nào. Nghĩ đến sự luống cuống mờ mịt và sợ hãi hôm qua, cô chợt hối hận vô cùng, nhưng nếu cho cô thêm một cơ hội thì sao? Cô nghĩ, cô vẫn sẽ tìm hiểu tận gốc rễ vấn đề.

Truyền dịch xong, Phương Dĩ nói: “Tôi muốn về nhà.”

Chu Tiêu đứng bên cửa xe nói: “Vốn là về nhà.”

Phương Dĩ lắc đầu: “Không phải, tối nay tôi bay.”

Chu Tiêu nói: “Quá trễ rồi, không đặt được vé máy bay.”

Phương Dĩ lấy di động ra, mở phần mềm đặt vé máy bay. Chu Tiêu rút lấy di động của cô, ép cô ngồi vào trong xe: “Đi vào!”

Phương Dĩ vịn thân xe bất động: “Không!”

Chu Tiêu ghìm hông cô, thoáng nâng cô khỏi mặt đất, mở cửa xe nhét cô vào. Phương Dĩ nói: “Anh sợ tôi báo cảnh sát? Nếu anh không để tôi đi, tốt nhất hãy xóa sạch thứ trong máy tính của anh, nếu không tôi nhất định sẽ chép lại giao cho cảnh sát!”

Chu Tiêu chống mui xe: “Hôm qua lúc em thấy không tiện thể chép lại?” Thấy Phương Dĩ không lên tiếng, anh lại nói: “Em vốn sẽ không báo cảnh sát, nếu không em sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy.”

“Nếu tôi ở cùng anh nữa, tôi nhất định sẽ không nhịn được mà báo cảnh sát!”

Chu Tiêu cười khẩy, khom người thắt dây an toàn giúp cô, “Anh chờ!” Lại nhân tiện giúp cô kéo chặt cổ áo khoác.

Buổi tối ăn canh gà, Chu Tiêu tự mình nấu, bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu vào nồi gốm sứ, lượt hơn phân nửa dầu mỡ. Phương Dĩ miễn cưỡng động đũa. Đại Phương gọi điện thoại tới hỏi cô có về không, Chu Tiêu trả lời thay Phương Dĩ: “Cô ấy vẫn còn sốt, cứ ở đây nghỉ ngơi, không về nữa.”

Đại Phương nói: “Hai người cũng thật là, chuyện công ty có gấp thế nào đi nữa cũng nên nói trước một tiếng chứ. Tiểu Phương, em chú ý thân thể mình đó!”

Trong loa đột nhiên truyền tới âm thanh khàn cả giọng của Bong Bóng: “Tiểu Phương, cháu bị táo bón rồi. Ừm —— bị táo bón rồi ——”

Đại Phương nói: “Chị đang ở cửa toilet, không nói với hai người nữa, nhớ chú ý thân thể nha!” Lại truyền tới một tiếng sói tru: “Gào —— Chú Chu Tiêu cháu bị táo bón rồi ——”

Chu Tiêu cười một tiếng, xé cánh gà bỏ vào chén Phương Dĩ, hỏi: “Còn ăn cơm được không?”

Phương Dĩ vốn đang cười, nghe thấy anh mở miệng, nụ cười của cô thu lại một chút, lại lấp bao tử thêm một lúc, cô muốn lên lầu, đi tới cửa mở cửa, lại phát hiện cửa chính đã khóa trái. Chu Tiêu vừa dọn chén đũa, vừa nói: “Bị ốm đừng chạy lung tung, xem tivi một lát, ngủ sớm một chút.”

Phương Dĩ xoay người nhìn về phía anh: “Anh vẫn sợ tôi báo cảnh sát.”

“Anh nói rồi, anh chờ!”

Phương Dĩ im lặng nhìn anh chằm chằm, một lát sau, cô lấy di động, nhấn “”, cuối cùng ngón tay dừng trên phím màu xanh, Chu Tiêu ném chén “rầm” xuống bàn, nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc em muốn thế nào!”

“Lời này nên là tôi hỏi anh!”

“Anh muốn em ở đàng hoàng, qua hết năm thì từ chức!”

“Chu Tiêu!” Phương Dĩ nói lớn tiếng, “Không ai có thể trải qua chuyện tối qua rồi sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ anh nghĩ chúng ta còn có thể giống như trước đây? Tôi không làm được, tôi nghĩ bản thân anh cũng không làm được. Tôi có thể từ chức, sau khi từ chức tôi muốn về nhà, anh sẽ để tôi đi chứ?”

Chu Tiêu cúi đầu, lại cầm chén lên, nói: “Không thể.”

“Vậy tôi hỏi anh một lần nữa, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Hai người họ đã đi vào ngõ cụt, phía trước không còn đường để đi, tiếp tục tranh chấp không có ý nghĩa, miễn cưỡng ở cùng không có ngày mai, nhiều nhất được ngày nào hay ngày đó hấp hối giãy giụa một chút, nhưng không thể nào có vĩnh viễn nữa.

Phương Dĩ nghĩ, trước đây cô có từng nghĩ tới muốn vĩnh viễn ở cùng Chu Tiêu không? Hình như cô chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì sống quá vui, cho nên sẽ không lo lắng khả năng xa cách, nếu không lo sẽ xa cách thì sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ tới “vĩnh viễn”.

Chu Tiêu bưng chén dĩa, trầm giọng nói: “Hãy cho anh thêm một chút thời gian. Nửa năm… Không, ba tháng, hãy cho anh thêm ba tháng, anh có thể đóng cửa công ty.”

Phương Dĩ cười: “Ba tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu?”

Chu Tiêu cảm thấy mệt mỏi: “Phương Dĩ…”

Chu Tiêu hút thuốc ở ngoài phòng ngủ, phòng khách không bật đèn, trong bóng tối, chỉ có đầu lọc hiện lên ánh sáng nhỏ nhặt. Anh hút điếu này tới điếu khác, tàn thuốc cũng rẩy không ngừng, rơi đầy đất. Đến khi hút xong nửa gói thuốc lá, anh mới đứng dậy, đi vào toilet rửa tay, rón rén quay lại phòng ngủ, thấy Phương Dĩ mở mắt nhìn trần nhà, anh cũng không lên tiếng, sờ trán cô, hơi yên tâm, vuốt tóc cô nói: “Ngủ…” Chạm tay vào ẩm ướt, khóe mắt có nước mắt.

Phương Dĩ quanh năm suốt tháng mới khóc vài lần, hai ngày nay cô sắp chảy khô nước mắt. Chu Tiêu kề mặt cô, nói cho hết lời: “Ngủ đi.”

Hôm sau, tinh thần Phương Dĩ tốt hơn nhiều, buổi trưa tiếp tục đến bệnh viện truyền dịch, lúc di động rung, cô nhìn Chu Tiêu một cái, nói: “Tôi muốn ăn bánh ngọt.”

Chu Tiêu thụ sủng nhược kinh: “Chờ hết sốt sẽ mua bánh ngọt cho em, đổi món khác nhé?”

Phương Dĩ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi muốn ăn chút gì đó, trong miệng không có mùi vị.”

Chu Tiêu nói: “Được, bây giờ anh đi mua cho em, có chuyện gì nhớ gọi y tá.”

Chu Tiêu đi, Phương Dĩ mới nghe điện thoại, giọng cô hơi khàn, Thẩm Lệ Anh ở đầu bên kia hỏi: “Có phải con bị cảm không?”

Phương Dĩ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Ngày đầu năm đó, nhà họ Âu và nhà họ Tưởng cùng nhau ăn cơm, Tưởng Dư Dĩ không hề xuất hiện, có phải cậu ta ở cùng con không?”

Phương Dĩ cười một tiếng: “Xem ra bà rất quan tâm tôi, ngay cả chuyện này cũng biết.”

“Âu Duy Diệu cãi nhau với cậu ta, điều tra nhật kí cuộc gọi của cậu ta.”

Phương Dĩ trầm mặc. Thẩm Lệ Anh nói: “Mẹ biết trước đó con về nhà đón Tết, hôm đó con vô duyên vô cớ quay lại, có phải…”

Phương Dĩ nói: “Bà còn chuyện gì không, không còn thì tôi cúp máy.”

“Tiểu Dĩ!” Thẩm Lệ Anh hơi gấp, “Nếu mẹ đoán không sai, con nhất định đã điều tra Chu Tiêu, có đúng không? Mẹ không gạt con, Chu Tiêu thực sự có vấn đề! Bây giờ con ở đâu?”

Phương Dĩ nói: “Sao, giờ là ban ngày, bà muốn tới tìm tôi?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Mẹ biết con trách mẹ, nhưng con có thể giúp mẹ lần này không? Chu Tiêu không phải người tốt, con không thể ở cùng cậu ta nữa. Những thứ trong tay cậu ta chính là bằng chứng tốt nhất. Sự cố gắng bao năm nay của mẹ, chính là vì cái này!”

Phương Dĩ cúi đầu không lên tiếng, Thẩm Lệ Anh nói: “Trên tay họ không chỉ có một mạng người, con có thể tưởng tượng tâm trạng của người nhà những người chết đó không? Họ kiếm tiền thông qua con đường phi pháp, giết người phóng hỏa, họ sớm nên chịu sự trừng phạt của pháp luật!”

Họ sớm nên chịu sự trừng phạt của pháp luật…

Phương Dĩ thất thần, bà cụ đối diện gọi liền hai lần, cô mới hốt hoảng ngẩng đầu lên. Bà cụ cười nói: “Có thể cho bà mượn cái túi sưởi đó của cháu ủ một chút không? Bà hơi lạnh.”

Phương Dĩ đưa túi sưởi đặt bên cạnh cho bà cụ, bà cụ cảm ơn một tiếng, nói: “Bạn trai cháu đối với cháu thật là tốt.”

Phương Dĩ nói lấy lệ: “Bà ơi, hôm qua bà nói rồi ạ.”

Bà cụ nói: “Vậy cũng không giống. Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Hôm qua cậu ấy chịu truyền dịch cùng cháu cả buổi trưa, không có nghĩa hôm nay cũng sẵn sàng. Cậu ấy đã thử một lần, còn có thể có sự nhẫn nại đó, nói dễ dàng, có bao nhiêu người có thể làm được? Bạn già của bà lúc còn sống, ông ấy vẫn có thể làm được, nhưng tiếc là ông ấy đi trước, bà không còn cơ hội đó nữa…”

Mạch suy nghĩ của Phương Dĩ rất rối loạn, cô lại rơi vào một vòng luẩn quẩn. Thời gian hai ngày này ngang bằng hai mươi năm, cô cảm thấy cũng không có cách nào chịu được việc Chu Tiêu tốt với cô nữa. Chu Tiêu chuyện gì cũng quản, chăm sóc cô chu đáo, nhưng người đàn ông cẩn thận quan tâm cô này, lại lừa gạt cô một sự thật như vậy. Phương Dĩ không làm được việc đại nghĩa diệt thân, cũng không làm được việc mỗi ngày ngủ bên cạnh người đàn ông này. Trên đường về, cô nói vô cùng nghiêm túc: “Chu Tiêu, anh có nỗi khổ sao?”

Chu Tiêu mím môi, mắt nhìn phía trước, không để ý tới Phương Dĩ. Phương Dĩ đợi rất lâu, không đợi được câu trả lời của anh, cô nói: “Chu Tiêu, chúng ta chia tay đi.”

Hành lý Phương Dĩ rất nhiều, năm tháng trước cô chỉ xách hai vali, bây giờ năm vali cũng không chứa hết đồ của cô. Cô để một cái áo vào vali, Chu Tiêu liền kéo ra hai cái. Cô lại bỏ, anh lại kéo, cuối cùng Chu Tiêu đá văng vali. Phương Dĩ nói: “Anh ba mươi tuổi rồi, thật ấu trĩ.”

Chu Tiêu ôm cô, vừa ôm chính là mười phút. Phương Dĩ chờ anh mở miệng, nhưng tiếc rằng không chờ được điều cô muốn nghe. Chu Tiêu nói: “Gọi điện thoại cho chị em, bảo cô ấy tới đón. Em chờ anh.”

Phương Dĩ nên cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng trái tim cô lại rơi xuống đáy cốc. Cửa chính đóng lại một lúc lâu, cô mới lấy lại tinh thần, buông quần áo trong tay ngồi xổm xuống, đột nhiên nhớ tới lời mà bà cụ nói với cô vào buổi trưa, “Tiếc là ông ấy đi sớm, bà không còn cơ hội này nữa”. Cô vừa mới yêu, thì cũng không còn cơ hội này nữa. Phương Dĩ nhớ những đối xử tốt Chu Tiêu dành cho cô, những việc xấu gây ra cho cô, cô khóc đến mức không thở được, chỉ tiếc không thể đảo ngược thời gian, đi chậm thêm một chút.

Cửa chính lại mở “rầm” một tiếng, Chu Tiêu vốn nên rời khỏi, đôi mắt đỏ bừng, cắn chặt răng, trên mu bàn tay thấy rõ gân xanh, anh nói: “Đủ rồi!”

Phương Dĩ đã hỏi anh rất nhiều lần, hỏi anh có nỗi khổ hay không, cái gì gọi là nỗi khổ? Nỗi khổ chính là lời không thể dễ dàng nói ra.

Chu Tiêu nói: “Không phải em hỏi anh, tại sao có thể làm bạn với cảnh sát sao? Rất đơn giản, vì anh đang làm việc giúp cảnh sát.”

Phương Dĩ giật mình, trên mặt nước mắt vẫn còn.

“Tưởng Quốc Dân đứng tên hai công ty, vốn của hai công ty này, tất cả không rõ lai lịch. Nền móng của ông ta rất sâu, tính cảnh giác cũng cao, cảnh sát nghĩ hết cách cũng không lấy được những bằng chứng đó. Anh làm tài chính, biết Đồng Lập Đông rất nhiều năm, trước đây có chút qua lại gián tiếp với công ty của Tưởng Quốc Dân, xuất thân trong sạch, người có tính cảnh giác cao hơn nữa cũng sẽ không nghi ngờ anh, cho nên anh luôn làm việc giúp cảnh sát.”

Trái tim Phương Dĩ từ từ sống lại, đập từng nhịp một, Chu Tiêu nói tiếp: “Anh biết những tình huống đó của bố mẹ em cũng là chuyện gần đây, sở dĩ anh giấu em, cũng không để em biết sự thật, là vì không thể bứt dây động rừng. Nếu hai vụ án năm đó bị nhắc lại, tất cả mọi cố gắng đều sẽ thất bại trong gang tấc.”

Phương Dĩ vẫn đang rơi nước mắt, Chu Tiêu nâng mặt cô lên, lau giúp cô. Phương Dĩ hơi không dám tin, nói: “Em đã từng… lén ghi âm trong nhà anh…”

Chu Tiêu ngắt lời cô: “Anh biết, em giấu bút ghi âm sau đệm sofa. Hôm đó anh vốn đang thảo luận vụ án với Đồng Lập Đông, nhưng anh phát hiện bút ghi âm của em, cho nên anh hát một bài hai bè với cậu ấy.”

“Anh ta đã sớm biết có người cố tình phóng hỏa?”

Chu Tiêu lắc đầu: “Cậu ấy không hề biết, về sau em điều tra được điều khả nghi trong vụ cháy, anh mới nói chuyện này cho cậu ấy. Em còn nhớ lần em bị Đổng Hạo Tường vô lễ, em đã nghi ngờ Đồng Lập Đông không? Điều em nghi ngờ không sai, Đồng Lập Đông quả thực theo dõi em, vì ngay từ đầu cậu ấy hoàn toàn không rõ mục đích của em, em lại đột nhiên thuê nhà trên lầu, còn cố ý ghi âm, điểm này quá khiến người ta nghi ngờ.”

Phương Dĩ tự lau nước mắt: “Những điều anh nói có phải thật không? Anh có lừa em không?”

“Không có.”

Phương Dĩ khóc lên: “Tại sao anh không nói cho em biết sớm một chút, hôm đó em hỏi anh như vậy, tại sao anh không hề nói một chữ!”

“Phương Dĩ!” Chu Tiêu nắm vai cô, tia máu trong mắt không mất đi, “Đây vốn là một vụ án tội phạm kinh tế quan trọng, điều tra càng sâu, tính chất càng trở nên nghiêm trọng, trong đó liên lụy đến hơn mười mấy mạng người!”

Phương Dĩ hỏi: “Tại sao bây giờ anh nói?”

Chu Tiêu ôm cô: “Anh không thể để em đi!”

Chuyện xảy ra biến hóa như đóng kịch, khoảnh khắc trước Phương Dĩ có sự đau đớn sinh ly tử biệt, không thể nào tin nổi người đàn ông mình yêu lại rửa tiền đen giúp người khác, khoảnh khắc sau Phương Dĩ cảm thấy tất cả đau đớn quét sạch, không có gì thoải mái hơn tâm trạng lúc này. Còn đi gì mà đi, cô lập tức dồi dào sinh khí, vừa khóc vừa cười, đá vali ra thật xa, ôm Chu Tiêu vừa nhảy vừa bật, đồng ý nhất định giữ kín như bưng, có yêu cầu cô có thể làm nội ứng. Chu Tiêu dở khóc dở cười, Phương Dĩ lau nước mắt cười:”Em đã biết nhất định là như vậy, em đã sớm đoán được!”

Vui mừng quá sớm, hôm sau cô không vui mừng nổi.

Buổi trưa cô tự lái xe, đưa Chu Tiêu tới bệnh viện. Bác sĩ nhìn Phương Dĩ, lại nhìn Chu Tiêu, hỏi: “Hai người đang chơi trò gì đó?”

Chu Tiêu nói: “Tôi bị sốt.”

Bác sĩ đo nhiệt độ cho anh, kê cho anh hai ngày truyền dịch, nói: “Thanh niên yêu nhau tha thiết thế nào đi nữa cũng phải chú ý bị lây bệnh, xa nhau nửa ngày một ngày thì không có chuyện gì rồi!”

Phương Dĩ tán đồng gật gật đầu, còn phê bình Chu Tiêu: “Ai nói bản thân rèn luyện thân thể cường tráng mỗi ngày, mới hai ngày đã bị bệnh rồi!”

Bác sĩ như cười như không: “Ồ, vậy là hòa thuận rồi?”

Phương Dĩ nói: “Quá miễn cưỡng đó!”

Lần này đến lượt Phương Dĩ làm chân chạy vặt, sạc túi sưởi cho Chu Tiêu, mua cơm trưa cho anh ăn, còn giúp anh ủ ống truyền dịch. Chu Tiêu nhức đầu: “Anh không lạnh.”

Phương Dĩ phớt lờ anh, nhìn về phía bà cụ đối diện: “Bà ơi, sao bà không khen cháu?”

Bà cụ ngẩn người, cười ha ha: “Ồ, chàng trai à, bạn gái cậu đối với cậu tốt thật!”

Phương Dĩ vẫy tay một cái: “Cũng không có ạ!”

Chu Tiêu kéo tay cô, đặt bên môi hôn một cái, cười nói: “Càng ngày càng hiểu chuyện rồi!”

Y tá cầm túi truyền dịch đi tới, nói: “Phương Dĩ, truyền dịch!”

Phương Dĩ ngồi đàng hoàng trên ghế, nhận lần truyền dịch cuối cùng. Chu Tiêu kết thúc trước, duỗi người một cái hôn cô một cái: “Chờ ngoan nhé, mua trà sữa cho em.”

Phương Dĩ kêu: “Em muốn uống đá!”

Chu Tiêu nói: “Không có đá!”

Chu Tiêu đi xuống lầu dưới bệnh viện, mua trà sữa xong, trực tiếp ngồi vào một chiếc xe đối diện đường cái, nói: “Sao tới đây?”

“Tới thăm cậu một chút.”

“Có gì hay để thăm.”

Đồng Lập Đông quay đầu nhìn về phía Chu Tiêu: “Cô ấy tin rồi?”

“Ừ.”

“Cậu nói thế nào?”

Tối qua sau khi Chu Tiêu nói với Phương Dĩ: “Gọi điện thoại cho chị em, bảo cô ấy tới đón em, chờ anh!” xong, anh xuống lầu, Đồng Lập Đông đã ngồi trên ghế ở công ty, trên người còn đeo súng, hẳn là vừa làm việc xong, vẫn chưa kịp về đồn cảnh sát.

Đồng Lập Đông hỏi: “Cô ấy muốn đi?”

Chu Tiêu không trả lời, Đồng Lập Đông đứng dậy: “Cậu không nhẫn tâm, tôi giúp cậu, cô ấy biết quá nhiều.”

Chu Tiêu cản anh ta lại: “Tôi có cách.”

Chu Tiêu lấy lại tâm trạng, lặp lại một lần lời nói với Phương Dĩ tối qua cho Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông cười một tiếng: “Rất tốt, rất tỉ mỉ, nhưng sau này thì sao? Cô ấy sẽ không tin cả đời.”

Chu Tiêu nói: “Làm xong vụ này, tôi sẽ dẫn cô ấy ra nước ngoài, cô ấy sẽ không biết gì cả.”

Đồng Lập Đông nhìn anh: “Cậu lại thực sự yêu cô ấy. Hôm đó cậu chậm thêm một bước thì không cần hao tâm tổn sức nữa.”

Hôm Phương Dĩ từ bên hồ về, giằng co cùng Chu Tiêu ở cửa hành lang, ngồi khóc nức nở cầu xin, từng câu từng chữ đều bị Đồng Lập Đông đứng bên ngoài nhà nghe thấy. Chu Tiêu nhìn anh ta một cái, chợt xoay người, ôm Phương Dĩ đứng lên, dùng lưng mình hướng về phía nòng súng.

Chu Tiêu mở cửa xe, cầm trà sữa nói: “Thu súng của cậu lại!”

Truyện Chữ Hay