Người tới không tốt March , Leave a comment
Số đường Bảo Hưng, lúc đó có tổng cộng mười hai nhà, một nửa số nhà được chủ nhà ngăn ra cho thuê, đa số người thuê nhà là người bên ngoài, khu vực chung dùng lộn xộn, có người chất đồ lặt vặt thành đống, có người ngăn nhà bếp ở hành lang, tai họa an toàn đã ngầm tồn tại từ lâu. Sau vụ nổ gas, lửa lan ra nhanh chóng, cuối cùng dồn bốn người bị giết hại ngay tại chỗ, bảy bệnh nhân bị thương nặng sau khi cấp cứu chữa trị liên tiếp tử vong, một nửa số người chết là người lớn tuổi không có cách nào chạy trốn kịp thời, có hơn mười người thuê nhà khác bị thương nhẹ. Chuyện này khiến cho giới truyền thông vô cùng chú ý, đồn cảnh sát từng có một lần bị người nhà người chết vây chặn đến mức tê liệt. Đồng Lập Đông là một trong những cảnh sát nhân dân phụ trách xử lý một loạt công việc khắc phục hậu quả, cũng là cảnh sát nhân dân nói cho chủ nhà Trịnh biết, “Phương Đại Hải, không điều tra ra người này”.
Chu Tiêu kinh ngạc, cười một tiếng: “Trùng hợp như vậy?”
“Cậu cũng cảm thấy rất trùng hợp?” Đồng Lập Đông và Chu Tiêu quen biết nhau nhiều năm, từ quen sơ đến bạn rượu, cuối cùng trở thành anh em, giữa hai người có chuyện nói, không cần giấu giếm quá nhiều, “Cậu nói cô ấy ở đây không hề có mục đích, nhưng thật trùng hợp, người chết ở nhà bên cạnh năm năm trước có khả năng là bố ruột của cô ấy.”
Chu Tiêu nói: “Cho dù không phải là sự trùng hợp bình thường thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ nói…” Ánh mắt anh lóe lên, một câu nói trúng, “Vụ cháy năm đó không hề đơn giản giống như bề ngoài? Cậu đang sợ điều gì? Cậu điều tra Phương Dĩ, là lo cô ấy sẽ phát hiện cái gì?”
Đồng Lập Đông trầm mặc không nói. Chu Tiêu nói: “Cậu lo cô ấy sẽ điều tra được cái gì, không nói ra, tôi không có cách nào giúp cậu.”
“Sự thật vụ cháy, bên phòng cháy chữa cháy đã có kết luận, không hề có bất kì điều gì đáng nghi. Tôi chỉ cảm thấy Phương Dĩ không đơn giản, hai người quen nhau bao lâu mà cậu đã cho phép cô ấy tự do ra vào nhà cậu?”
Phương Dĩ lái xe thể thao đầy phong cách của Chu Tiêu, chơi đến mức lưu luyến quên về, còn chụp hình chung với xe thể thao chia sẻ với đám bạn. Nhóm bạn chí cốt bình luận với tốc độ ánh sáng: Cậu được bao nuôi lúc nào vậy?
Phương Dĩ trả lời: Vẻ đẹp trời sinh khó bỏ hoài()!
() Phỏng theo bản dịch của Nguyễn Phước Hậu. Cụm gốc 天生丽质难自弃, nằm trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.
Bong Bóng lại đang nghịch di động của Đại Phương, gửi tới một tấm hình ngồi trên xe đồ chơi, khoe khoang nói: “Cháu cũng có, cháu cũng có!”
Phương Dĩ đả kích cô bé: “Cháu có thể lái xe cháu tới thành phố Nam Giang không?”
Qua không bao lâu, Đại Phương gọi điện thoại tới: “Em lại nói gì với Bong Bóng đó? Bong Bóng nói muốn đổi xe, đổi xe lớn lái tới thành phố Nam Giang, ngay cả quần lót cũng đóng gói xong, nói muốn thay giặt cho gà mái ở dưới lầu của em!”
Phương Dĩ ôm bụng cười lớn, xách hai lốc bia đi ra khỏi siêu thị, ngồi vào xe thể thao, sờ đông một cái xoay tây một chút, càng nhìn càng quyến luyến không rời, quyết định đưa bia về trước, sau đó lái xe đi hóng gió cho thỏa nguyện.
Xe thể thao chạy thẳng tới cửa sau, Phương Dĩ quen thuộc nhấn dấu vân tay mở khóa, lúc gần đi vào trong nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, bước chân không kiềm được hơi dừng lại, đúng lúc nghe thấy tiếng Đồng Lập Đông: “Tôi còn tưởng cậu chỉ thích tiền, thì ra cậu cũng có thể thích phụ nữ. Quen nhau chỉ mới hai ba tháng, cậu thực sự thích cô ấy như vậy?”
Phương Dĩ nhanh chóng vọt tới bên tường, kề sát tường vểnh tai, giọng của Chu Tiêu truyền đến: “Cũng không tệ, khá thích.”
“Chỉ khá thích? Vậy thì tốt.”
Phương Dĩ mơ hồ cảm thấy mất mát, muốn ném hai lốc bia trong tay xuống, lại nghe Chu Tiêu nói: “Cậu vẫn chưa trả lời.”
Đồng Lập Đông nói: “Chuyện vụ cháy, năm năm trước đã kết án, tôi chỉ là một trong những cảnh sát nhân dân phụ trách xử lý vụ án lúc đó, cho dù có vấn đề gì thì cũng không phải là thứ mà cảnh sát nhỏ như tôi có thể biết được, hiểu ý tôi chứ? Phương Dĩ…”
“Được rồi, đề phòng thì đề phòng, thứ không đến lượt cô ấy biết, cô ấy sẽ không biết. Yên tâm.”
Đồng Lập Đông nói năng thận trọng, Chu Tiêu cũng không cần anh ta trả lời thêm. Chờ Đồng Lập Đông đi khỏi, Chu Tiêu thấy Phương Dĩ vẫn chưa về, muốn gọi điện thoại giục cô, lại sợ cô lái xe điên quá sẽ xảy ra chuyện, chỉ có thể ngồi đợi trong nhà. Đợi rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Phương Dĩ, anh ngồi không yên, mới vừa đi ra cửa muốn ra ngoài tìm cô, liền nghe tiếng động cơ “ầm ầm” truyền từ xa đến gần, trong nháy mắt, chiếc xe thể thao màu đen của anh liền dừng lại ở cửa, Chu Tiêu tiến lên: “Bảo em mua hai lốc bia, em lêu lổng ở ngoài hơn một tiếng. Em tưởng xăng không dùng tiền?”
Phương Dĩ nhảy xuống xe, ném hai lốc bia vào ngực anh, “Anh bủn xỉn mấy đồng đó có thể phát tài à?”
Chu Tiêu tới ôm cô, Phương Dĩ vươn vai nói: “Lái xe mệt quá, tôi phải lên ngủ bù. Anh cứ từ từ uống bia, nhớ lát nữa trả tiền.” Nói xong liền chạy vào nhà. Chu Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay chưa kịp đụng tới Phương Dĩ, gọi cô lại: “Lại đây, chạy nhanh vậy làm gì?”
Phương Dĩ đáp: “Anh chơi một mình đi, đừng quấy rầy tôi ngủ!”
Chu Tiêu lẻ loi xách hai lốc bia về nhà, mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh đầy bia và đồ uống. Anh tiện tay để bia Phương Dĩ mua lên bàn bếp, đi về phòng sách làm việc, một tiếng sau đi ra, vô công rỗi nghề xem tivi. Ba tiếng nhàm chán trôi qua, anh mới đi lên lầu gõ cửa phòng ngủ Phương Dĩ: “Thức chưa?”
Trong phòng không có người nói, anh lại gõ vài cái, mới nghe thấy giọng buồn ngủ của Phương Dĩ: “Quấy rầy tôi làm gì, quấy rầy người khác ngủ cũng giống như cắt đứt tiền tài người khác!”
Chu Tiêu nhếch môi: “Ra làm cơm tối!”
Phương Dĩ mở cửa chậm rì, tóc bù xù, quần áo cũng chưa thay thành đồ ngủ, “Có tin tôi hạ độc anh không?”
“Hạ độc tôi thì em có lợi gì? Vào hộ khẩu nhà tôi rồi hạ độc thì em mới có lời!” Chu Tiêu nâng mặt cô lên, cười nói, “Lái xe chưa đã ghiền? Buổi tối tôi dẫn em đi chơi đua xe?”
Mắt Phương Dĩ sáng lên, ngay sau đó lại ảm đạm: “Thôi, tôi chưa mua bảo hiểm tai nạn.”
Chu Tiêu kéo cô xuống lầu: “Để em mở mang kiến thức một chút!”
Buổi tối anh quả thực dẫn Phương Dĩ đi đua xe hóng gió. Quốc lộ không có người, tốc độ xe anh càng lúc càng nhanh, gió táp vào mặt, ngay cả nói chuyện cũng có một loại cảm giác kích thích mạo hiểm, máu khắp người cũng bắt đầu sục sôi. Mới đầu Phương Dĩ hơi sợ, sau đó từ từ thả lỏng, dưới vận tốc nhanh có một loại khoái cảm lâng lâng. Cô gào thét đầy hưng phấn, Chu Tiêu hỏi lớn: “Có muốn nhanh hơn chút nữa không?”
Phương Dĩ trả lời: “Muốn!”
Chu Tiêu nói: “Vậy em đi mua chiếc xe cao cấp hơn cho tôi!”
Phương Dĩ kêu lớn: “Chu Tiêu ——”
“Làm gì!”
“Chu Tiêu ——”
“Phương Dĩ ——”
“Chu Tiêu anh thích tôi bao nhiêu ——”
“Vậy em thích tôi bao nhiêu ——”
“Anh trả lời trước!”
Chu Tiêu tăng tốc, giống như không muốn sống xông thẳng tới chóp núi trên quốc lộ. Gió mạnh không ngừng gào thét, đột nhiên anh thắng lại, Phương Dĩ vừa thét vừa nói: “Chu Tiêu, trả lời ——”
Chu Tiêu nghiêng người qua hôn cô, mặt trăng trên đỉnh đầu tựa như đưa tay là có thể chạm tới.
Thứ Hai Phương Dĩ đi làm, thời gian ra ngoài quá sớm, sau khi tới công ty Chu Tiêu gọi điện thoại tới: “Người ở đâu?”
“Công ty.”
“Tự em đi làm?”
“Giọng điệu này của anh giống hệt như tôi là Bong Bóng, bất cứ lúc nào cũng cần người đưa đón.”
Chu Tiêu cười: “Em có tiền đi xe?”
Phương Dĩ hừ nói: “Không cần anh giả vờ giả vịt hỏi câu này, có giỏi thì trả tiền thuê nhà lại cho tôi!”
Đào tạo đã kết thúc, Phương Dĩ phải chính thức đi vào công việc. Tập đoàn Âu Hải không nuôi người rảnh rỗi, chỉ một buổi sáng, những công việc đập xuống đầu cô đó đã ép cô không thở nổi, thời gian dùng cơm trưa của cô bị trì hoãn, đúng lúc đụng phải Tưởng Dư Phi và Âu Duy Diệu ngồi cùng bàn ăn cơm. Âu Duy Diệu tinh mắt thấy cô, cười vẫy tay: “Phương Dĩ, lại đây ăn!”
Phương Dĩ bưng khay thức ăn chạy tới: “Hai người ăn cơm, tôi sẽ không quấy rầy hai người chứ?”
“Không đâu, Dư Phi ăn xong rồi.”
Tưởng Dư Phi đứng dậy nói: “Anh ăn xong rồi, còn phải làm việc gấp.” Dừng một chút hỏi, “Sao trễ vậy em mới ăn cơm, công việc phòng Marketing rất nhiều à?”
Phương Dĩ nói: “Cũng tạm. Anh biết lần đầu tiên em làm việc đàng hoàng, cần thời gian thích ứng.”
Tưởng Dư Phi cười nói: “Cố lên, cần giúp đỡ thì cứ tới tìm anh bất cứ lúc nào.”
Tưởng Dư Phi đi, Âu Duy Diệu le lưỡi với Phương Dĩ: “Anh ấy quá dài dòng. Vừa rồi cũng cứ luôn hỏi công việc của tôi, giống như gia trưởng vậy.”
Phương Dĩ mỉm cười: “Sao cô cũng ăn cơm trễ thế?”
“Nhà máy con có công nhân xảy ra tai nạn, mấy người bên phòng Nhân sự đều ra ngoài làm việc, một mình tôi trông coi, vừa nhận được điện thoại tôi mới dám xuống ăn.”
Phương Dĩ hỏi: “Phòng Nhân sự chỉ có một mình cô? Đến giờ họ vẫn chưa về?”
Âu Duy Diệu gật đầu: “Đoán chừng hôm nay họ sẽ trực tiếp tan làm ở đó.”
Phòng Nhân sự không có ai, Phương Dĩ ra vẻ màu mè sợ Âu Duy Diệu cô đơn, buổi chiều sắp xếp thời gian, chạy đến phòng trà nước pha một ly cà phê, tiếp đó mang hai bịch quà vặt nhỏ đi vào phòng Nhân sự thăm hỏi Âu Duy Diệu. Âu Duy Diệu đang nhàn nhã xem phim, nghe thấy tiếng động còn tưởng lãnh đạo về, vội vàng tắt video, ai ngờ cuối cùng thấy Phương Dĩ, thở phào nói: “Cô làm tôi sợ muốn chết.”
Phương Dĩ cười hì hì: “Có tật giật mình à. Mời cô ăn!”
Cô và Âu Duy Diệu nói chuyện phiếm câu có câu không, vô cùng thản nhiên dò hỏi cô ấy tài liệu nhân sự hơn mười năm trước. Đợi đến lúc Âu Duy Diệu đi vệ sinh, cô nhanh chóng mở tài liệu trong máy tính, sau khi xem qua đại khái lại lật tập tài liệu, thấy những tài liệu này đều là những năm gần đây, không khỏi hơi thất vọng.
Dựa vào những điều người cho vay nặng lãi từng nói, họ điều tra đứt quãng vài năm mới thăm dò được chút tung tích của Phương Chí Chiêu, cuối cùng gián tiếp đuổi tới thành phố Nam Giang. Vốn tưởng rốt cuộc có thể bắt được người, nhưng cuối cùng vẫn vồ hụt, mấy năm tiếp theo cũng tiêu hao không ít sức người sức của, món nợ thành nợ chết, vì vậy họ quyết định vứt bỏ. Phương Dĩ suy tính thời gian, nếu tin tức của đám cho vay nặng lãi không sai, Phương Chí Chiêu hẳn đã nhận chức trong tập đoàn Âu Hải vào mười một, mười hai năm trước, nhưng hồ sơ nhân sự cũ của mười một, mười hai năm trước, xem ra hoàn toàn không tiến hành bảo quản hệ thống hóa.
Cô không biết nên dò la thế nào, rốt cuộc có thể quang minh chính đại hỏi thăm phòng Nhân sự hay không? Phương Dĩ nhớ tới những lời nghe được giữa Đồng Lập Đông và Chu Tiêu hôm thứ Bảy, trong lòng buồn rầu, ném hết suy nghĩ lung tung trong đầu.
Cô không chắc chắn rốt cuộc bố có từng làm việc ở đây hay không, càng không có cách nào xác minh sự thật vụ cháy năm năm trước, không ai có thể giúp cô, cô cũng không thể tùy tiện tin người khác, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Nếu cô hạ quyết tâm phải tìm được mẹ, vậy thì không thể bỏ dở nửa chừng.
Giờ cơm trưa hôm sau, Phương Dĩ “tình cờ gặp” Đổng Hạo Tường, bưng khay thức ăn đi tới, cười híp mắt nói: “Đổng sir, tôi có thể ngồi không?”
Đổng Hạo Tường nhớ Phương Dĩ, lúc đào tạo Phương Dĩ tham ăn lại đùa cợt cả ngày, quá mức hoạt bát, rất khó mà không thu hút sự chú ý của anh ta. Đổng Hạo Tường cười nói: “Ngồi đi.”
Phương Dĩ ngồi xuống: “Đổng sir, nghe nói hôm qua mấy anh rất bận, có công nhân xảy ra tai nạn, điều động đội đi xử lý?”
Đổng Hạo Tường nói: “Chuyện này truyền nhanh vậy sao? Tôi cũng không biết rõ tình huống cụ thể. Tôi phụ trách đào tạo, có điều chuyện hôm qua hơi lớn, tôi mới tới hỗ trợ.”
Phương Dĩ có thể nói chuyện phiếm, tám trời tám đất, gặp người nói tiếng người gặp ma nói tiếng ma, gặp Đổng Hạo Tường thì múa rìu qua mắt thợ nói đến chuyện đào tạo, nịnh nọt: “Tôi còn nghe nói Đổng sir là máy tính sống, có phải tôi tùy tiện báo một cái tên thì anh có thể nói ra người đó đang làm ở bộ phận nào không?”
Đổng Hạo Tường cười nói: “Quá khoa trương rồi, có điều tôi đều có ấn tượng với phần lớn nhân viên trong tập đoàn. Trí nhớ loài người có khả năng vô hạn, trước đây tôi không có bản lĩnh như vậy, cũng là sau khi làm việc từ từ huấn luyện bản thân, cố gắng hết sức làm được việc gặp qua đối phương một lần là có thể gọi tên đối phương, cái này rất có ích trong nghề nhân sự.”
Anh ta bắt đầu thuyết giáo lên lớp, Phương Dĩ vội vàng kéo đề tài về, báo tên họ một nhân viên có thâm niên sáu năm trong phòng Marketing, Đổng Hạo Tường lập tức nói ra bộ phận của anh ta. Phương Dĩ lại cố gắng tìm kiếm người đã từng tiếp xúc ở những bộ phận khác, mỗi lần báo một người, Đổng Hạo Tường đều có thể nói đúng bộ phận của đối phương. Sau sáu người liên tiếp, Phương Dĩ nói nhanh: “Phương Chí Chiêu!”
Đổng Hạo Tường đang muốn trả lời, Giám đốc Nhân sự đột nhiên gọi anh ta ở cửa nhà ăn: “Đổng sir, thì ra anh ở đây, anh cũng không mang di động theo. Nhanh nhanh, đi tới bệnh viện cùng tôi, mấy công nhân đó xảy ra chuyện.”
Đổng Hạo Tường vội vàng đi vài bước, lại quay đầu lấy một tấm danh thiếp ra nhét vào tay cô, lòng bàn tay vuốt qua mu bàn tay cô, nói: “Lần sau có thể trò chuyện tiếp, tôi đi làm việc trước.”
Phương Dĩ không kịp giữ anh ta lại, thầm bực bội mình nói nhảm nhiều quá, chẳng mấy chốc là sắp hỏi ra, ai ngờ giữa chừng lại xông ra một Trần Giảo Kim. Bên cạnh có người nói: “Phương Dĩ!”
Phương Dĩ quay đầu, thấy Âu Duy Diệu. Âu Duy Diệu nói: “Sao cô không thấy tôi? Tôi vừa mới xuống cùng với Giám đốc của chúng tôi.”
“Ồ.”
Âu Duy Diệu tò mò: “Sao cô ở cùng với Đổng sir, vừa rồi đang nói chuyện gì?”
Phương Dĩ uể oải: “Không có gì.”
Mấy ngày liên tiếp Phương Dĩ đều không “tình cờ gặp” Đổng Hạo Tường nữa, hỏi thăm Âu Duy Diệu mới biết Đổng Hạo Tường và vài nhân viên bộ phận Nhân sự đi về quê của công nhân gặp tai nạn giải quyết khắc phục hậu quả, không xác định thời gian về. Phương Dĩ rảnh rỗi cầm tấm danh thiếp, căn bản không biết có thể có tác dụng gì. Cô cũng không thể hấp tấp gọi điện thoại cho Đổng Hạo Tường, nhưng Đổng Hạo Tường cho cô danh thiếp lại là ý gì?
Buổi tối Chu Tiêu cùng Phương Dĩ ăn cơm ở trong nhà, hỏi cô: “Công việc gần đây rất mệt?”
Phương Dĩ khuấy cơm: “Đương nhiên là mệt, tôi cũng nhớ nhung tới kì thi cuối kì rồi.”
Chu Tiêu cười nói: “Không phải chính là nhớ nhung cuộc sống có người nuôi em, nói hàm súc vậy làm gì. Sao, cần tôi nuôi em không?”
“Anh? Mỗi ngày cho tôi hai mươi đồng?”
“Kiếm tiền không dễ. Em tưởng hai mươi đồng rất ít?”
Phương Dĩ bĩu môi, nhanh chóng nhét cơm vào miệng, sau khi ăn xong lau miệng: “Tôi không rửa chén!”
Chu Tiêu không vui: “Được rồi, để tôi rửa!” Anh rút khăn giấy để Phương Dĩ lau miệng, thấy vết tương bên mép Phương Dĩ chưa lau khô, cầm khăn giấy qua lau cho cô: “Chậc chậc, em bẩn nhiều thế này, tôi cũng không có cách nào hạ miệng.” Tuy nói vậy, nhưng anh lại cúi đầu hôn. Phương Dĩ nghiêng đầu, đẩy anh ra, cười hì hì nói: “Ít chiếm tiện nghi của tôi đi. Ngày mai tôi còn phải đi làm sớm, bye bye!”
Nói xong bỏ chạy, khăn giấy chậm rãi rơi xuống đất.
Chu Tiêu đứng tại chỗ một lúc, nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên một cái, lại vang lên một cái, anh đi tới sofa ngồi xuống. Cả ngày Phương Dĩ không tập trung, Chu Tiêu đã sớm phát hiện gần đây cô khác thường. Cô giả vờ như không có chuyện gì, như thường lệ cãi nhau với anh, nhưng buổi sáng không gọi anh đưa, buổi tối cũng không cần anh đón, lúc đòi nợ hình như cũng không bối rối và bực tức như trước, ngay cả Tiểu Vương nghỉ phép về trả tiền lại cho cô, cô cũng không truy hỏi quá nhiều. Chu Tiêu rũ mắt trầm ngâm suy nghĩ một lát, đứng dậy đi tới phòng sách, mở máy tính xem máy giám sát, tay trái nhẹ nhàng gõ bàn làm việc, con chuột bấm nhanh tới. Thời gian máy giám sát quay lại thứ Bảy tuần trước, tay trái Chu Tiêu dừng gõ bàn.
Ánh nắng rực rỡ, Phương Dĩ xách hai lốc bia, đi vào từ cửa sau, chạy tới trước cửa sổ sát đất dừng lại, thay vào đó đi tới bên tường, kề sát tường, đứng rất lâu.