Người tới không tốt March , Leave a comment
Chu Tiêu tự nhiên rời khỏi, để lại Phương Dĩ và chị gái im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Đại Phương nói: “Chị đi dỗ Bong Bóng uống sữa trước, em đừng ngủ.”
Phương Dĩ ảo não trốn vào phòng ngủ, nhào tới ban công, thấy đèn lầu dưới vừa sáng, lập tức nghiến răng dùng giọng gió la: “Chu Tiêu, anh lăn ra đây cho tôi!”, “Chu Tiêu, anh đừng giả chết!”, “Chu Tiêu Chu Tiêu Chu Tiêu, anh đừng để tôi gặp lại anh!”, “Khốn kiếp, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lầu dưới im lặng, ngược lại có người nói sau lưng: “Tiểu Phương, em đang làm gì thế?”
Phương Dĩ vuốt vuốt tóc, xoay người cười với Đại Phương: “Tắm trăng.”
Đại Phương đi tới ban công, nhìn về phía trăng khuyết hình bán nguyệt trên đỉnh đầu, lại quét về phía dụng cụ tập thể dục và gà vịt xếp gọn ở góc vườn hoa, hỏi: “Em và Chu Tiêu làm tới bước nào rồi?”
Phương Dĩ lập tức phủ nhận: “Đừng nói bậy, chưa làm gì cả.”
Đại Phương nhíu mày: “Thực ra chị cũng không biết rõ Chu Tiêu. Em biết trước đây bố thường xuyên điều động công tác, chị ở thành phố Nam Giang lâu nhất, từng học trung học cơ sở và trung học. Cuộc sống trung học không vui, tất cả đều là vì Chu Tiêu. Tuy nói đến rất vô tội, Chu Tiêu hoàn toàn không biết sự tồn tại của chị.”
Phương Dĩ sửa đúng lại: “Không phải vì Chu Tiêu, là do Triệu Bình.”
Đại Phương cười một tiếng: “Giống nhau cả. May mà sau đó bố điều động công việc, chị mới có thể rời khỏi đây lấy hơi. Có tốt cũng có xấu. Lúc đó em còn nhỏ, cần nhất là quen bạn bè, nhưng vì lý do của bố, em không kết bạn được, có lúc em còn bị bạn học bắt nạt.”
Phương Dĩ lại sửa đúng: “Sao em có thể bị người khác bắt nạt.”
“Đúng đúng đúng.” Đại Phương đành chịu, cưng chiều sờ sờ đầu Phương Dĩ, “Cho nên em trả hết thù lại, hại bố bị mời phụ huynh. Bố luôn nói cái mặt già này đều bị em làm mất hết, thực ra bố thực sự rất thương em.”
Phương Dĩ cúi đầu, không nói một lời. Đại Phương lại nói: “Chị muốn nói rõ với em về Chu Tiêu. Em bao nhiêu tuổi, Chu Tiêu bao nhiêu tuổi, lúc anh ấy học trung học đã không phải là người dễ trêu chọc, ăn em rồi em cũng không biết. Con gái không như con trai, phương diện tình yêu này, đàn ông mãi mãi cũng sẽ không chịu thiệt, người chịu thiệt đều là phụ nữ. Em nói em vào buổi tối, có một người đàn ông chạy ra từ phòng em, em muốn chị nghĩ thế nào? Em đừng chơi cái kiểu lộn xộn kia nữa, tình yêu phải lấy việc kết hôn làm mục tiêu, Chu Tiêu sẽ lấy em sao?”
Phương Dĩ không thể tưởng tượng nổi: “Chị, chị kéo xa quá rồi!”
“Xa chỗ nào. Chị là nghĩ cho em, em hãy thành thật nói cho chị biết, em thực sự thích Chu Tiêu?”
Vừa rồi lúc Phương Dĩ dùng giọng gió kêu la, Chu Tiêu đã nghe thấy. Anh rót một ly rượu đỏ, đi tới bên cửa sổ sát đất hưởng thụ tiếng gào thét hổn hển của Phương Dĩ, cười đến mức không rảnh uống rượu. Bây giờ nghe thấy hai chị em trên đỉnh đầu đang tâm sự, anh vểnh tai lắng nghe, nghe Đại Phương hỏi xong câu cuối, anh vô thức bước ra ngoài cửa sổ một bước.
Phương Dĩ nói: “Chị không thể hỏi kín đáo chút sao. Chị em ruột cũng không thể nói chuyện phiếm như vậy mà!”
Đại Phương nói: “Kín đáo? Nhưng hồi đó em thích Tưởng Dư Phi, hận không thể cho toàn thế giới biết hết. Chị tưởng em không biết kín đáo.”
“Cái đó không giống.”
“Sao không giống, em đừng nói sang chuyện khác. Trả lời mau, rốt cuộc có phải em thực sự thích Chu Tiêu không? Nếu em thực sự không phải anh ấy không lấy chồng, vậy chị cũng không thể phản đối.”
Phương Dĩ sợ hãi: “Không phải anh ta không lấy chồng?” Nghiêm trọng như thế lúc nào vậy?
Đại Phương cũng phát hiện mình nói hơi khoa trương, đổi cách hỏi khác: “Anh ấy và Tưởng Dư Phi, em thích ai hơn?”
Phương Dĩ ngượng ngùng: “Người ta không biết nữa.”
Đại Phương nổi một lớp da gà: “Em nói chuyện cho đàng hoàng.”
Phương Dĩ giậm chân: “Tưởng Dư Phi…”
Chu Tiêu cúi đầu nhìn ly rượu, ba chữ cuối cùng đọc lên từ miệng Phương Dĩ, đỉnh đầu không còn âm thanh nữa. Anh xoay xoay ly rượu trong tay, rượu đỏ càng thả càng thuần thục, sáng bóng mê người, phủ trên cái ly xinh đẹp, tựa như không muốn xa rời chủ nhân, không như có vài người, không quen một chút nuôi dưỡng. Chu Tiêu cười khẩy, dùng sức kéo cửa sổ sát đất lại.
Trên lầu Phương Dĩ giậm chân chạy về phòng ngủ: “… Anh ấy khá đẹp trai, nhưng Chu Tiêu cũng không xấu. Tưởng Dư Phi khá dịu dàng, nhưng Chu Tiêu cũng không phải rất hung dữ. Tưởng Dư Phi rất tốt với em, nhưng Chu Tiêu cũng không xấu với em. Ầy, chị nói giống như hai người họ có thể ngoan ngoãn nằm đó mặc cho người ta xâu xé, em có quyền hai chọn một vậy, tuy là em đẹp hơn chị.”
Đại Phương dở khóc dở cười, hỏi cả buổi, Phương Dĩ dẫn cô xoay vòng vòng. Cô tự nhận đầu óc xoay chuyển không nhanh bằng Phương Dĩ, tài ăn nói cũng không bằng Phương Dĩ, dứt khoát không truy hỏi nữa, bảo Phương Dĩ ngủ nhanh lên chút.
Hôm sau, Đại Phương thu dọn trong phòng ngủ phụ lấy ra một cái áo thun nam, một cái quần lót boxer nam, một kiềm cắt móng tay cỡ lớn, còn thu dọn phòng tắm lấy ra đồ cạo râu và bàn chải đánh răng ly súc miệng dư. Cô để mấy thứ này vào cái túi, tự mình xuống lầu trả cho Chu Tiêu, đồng thời lấy ra một xấp tiền nói: “Đây là ba tháng tiền thuê nhà, tôi thay Tiểu Phương trả lại cho anh. Anh Chu, thực ra nhà anh ở rất tốt, không cần phải thuê lầu trên nữa, có phải không?”
Chu Tiêu mỉm cười nhận lấy: “Đương nhiên.”
Nửa tiếng sau, Đại Phương dẫn Bong Bóng vừa tịch mịch vừa buồn thương ra ngoài chơi, Phương Dĩ lập tức nhảy xuống lầu. Lúc đi qua Tên Lửa dừng chân lại, nâng cánh tay anh ta lên tinh tế quan sát. Tên Lửa liếc trộm phòng làm việc, nói nhỏ: “Tiểu Phương, chuyển sang chỗ khác, cô muốn sờ chỗ nào của tôi cũng được.”
Phương Dĩ lẩm bẩm: “Cái này của anh chắc không dọa được người khác.” Lại nói, “Để ý Tiểu Vương giúp tôi, anh ta vừa trở lại báo tôi biết ngay, biết không!” Dứt lời liền chạy vào phòng làm việc của Chu Tiêu, không hề gõ cửa.
Chu Tiêu liếc cô một cái, ánh mắt lại rơi vào máy tính, nói: “Ở đây là công ty, cho dù mỗi ngày em coi như nhà mình đi loanh quanh, vào phòng làm việc cũng nên học gõ cửa đàng hoàng.”
Phương Dĩ giả vờ gõ hai cái, đóng cửa lại, cười hì hì chạy đến phía trước, chìa tay ra nói: “Trả tiền.”
“Tiền gì?”
Phương Dĩ vội vàng: “Có phải Đại Phương đến trả tiền thuê nhà cho anh không? Đưa tiền thuê nhà cho tôi.”
Cuối cùng ánh mắt Chu Tiêu rời khỏi máy tính, cười nói: “Thì ra em lừa cô ấy đưa tiền thuê nhà cho tôi?”
“Chị ấy không muốn cho tôi tiền sinh hoạt, có điều cũng đừng nói lừa gạt khó nghe như vậy. Tôi chỉ dùng chút kế nhỏ. Đưa tôi nhanh đi, tôi sắp thiếu nước cạn lương thực rồi!”
Chu Tiêu thờ ơ nói: “Xin lỗi, đây là tiền thuê của tôi. Từ hôm nay trở đi, lầu trên hoàn toàn thuộc về em!”
Phương Dĩ sửng sốt: “Chu Tiêu!”
“Tôi đang làm việc, em không phải nhân viên của tôi, có phải nên ra ngoài không?”
Phương Dĩ mở cửa, quay đầu buông lời: “Xem như anh lợi hại!”
Cửa đóng lại, Chu Tiêu tức giận ném con chuột.
Đại Phương không về thành phố Nam Giang trong mười năm, đã sớm rất xa lạ với nơi này. Ngoài siêu thị có thú nhún, Đại Phương dứt khoát dẫn Bong Bóng đến đó chơi. Bong Bóng chơi đến nghiện, sau khi ngồi lên không muốn xuống nữa, “Mẹ, bỏ tiền, bỏ thêm tiền!”
Đại Phương nói: “Hết tiền rồi. Không tin con tự xuống tìm.”
Bong Bóng thông minh nhất: “Mẹ đừng lừa con xuống. Mẹ đi mua bịch kẹo cho con, lập tức có tiền ngay!”
Giọng Bong Bóng hấp dẫn người khác. Một cậu bé lớn mặc quần yếm cầm một bịch khoai tây chiên đi tới, nói: “Anh cũng thích ngồi cái xe này, nhưng bây giờ anh lớn quá rồi, không ngồi vào được.” Sau đó ngẩng đầu, tùy ý liếc về phía Đại Phương. Cái nhìn này lại khiến cậu ta thét chói tai, liên tiếp lùi ra sau, kêu lớn: “Ma, có ma, cứu mạng, anh hai cứu mạng!”
Triệu Bình nghe thấy tiếng kêu cứu, vứt đồ đã mua vào xe, vội vàng chạy từ trong siêu thị ra: “Tiểu Khang, sao vậy!”
Triệu Khang chỉ Đại Phương, rụt đầu trốn sau lưng Triệu Bình: “Anh, có ma, cô nhà bên cạnh, có ma!”
Triệu Khang thuận thế nhìn theo, kinh ngạc nói: “Phương Dĩ?”
Khi đó Phương Dĩ đói bụng, nằm bò trên giường lăn qua lăn lại, lúc thì gửi tin nhắn cho Đại Phương, bảo cô ấy mua chút thức ăn về, lúc thì gửi tin nhắn cho Chu Tiêu, lên án anh vừa keo kiệt vừa biến thái. Không bao lâu Phương Dĩ nhận được hình Chu Tiêu gửi tới, nền bức hình là phòng làm việc của Chu Tiêu, Phương Dĩ nhận ra cái tủ thấp bên tường và sàn nhà lát gạch men sáng bóng. Bây giờ cái tủ thấp mở rộng, lộ ra két sắt bên trong. Két sắt đã mở, cái hộp vuông, bên trong chảy đầy từng xấp Nhân dân tệ đỏ rực. Chu Tiêu lại gửi một tin tới: Phiền, không chứa nổi.
Phòng làm việc dưới lầu, di động của Chu Tiêu vang lên một tiếng. Anh mở tin Phương Dĩ gửi tới, cũng là một tấm hình, trong hình là một tờ hai mươi đồng, Phương Dĩ nói: Tôi nói anh keo kiệt không sai. Lần sau cố tình để tôi nhặt tiền thì không thể rút ra một tờ trong két sắt của anh?
Chu Tiêu cười to, vứt công việc xoay người lên lầu, nhìn Phương Dĩ căm hận ngút trời mở cửa cho anh, cười hỏi: “Sao em biết?”
Phương Dĩ uể oải: “Anh tưởng tôi ngu? Lúc tôi đổ rác, thùng rác dưới lầu trống không, chứng minh không có ai đi qua, công nhân vệ sinh cũng đã sớm dọn dẹp xong. Nếu bà ấy thấy dưới đất có tiền, có thể không nhặt? Trừ anh xuống lầu ‘lấy táo’ ra, còn ai vào đây?”
Trong lòng Chu Tiêu yếu mềm, ôm cô cười: “Sao em cứ tinh ranh như vậy, hả?” Anh chưa từng gặp người khiến anh không biết bắt đầu từ đâu thế này!
Lúc Đại Phương về, Phương Dĩ đang ăn KFC, kêu hai người: “Tới ăn mau lên, còn nóng này!”
Bong Bóng vỗ tay nhảy tới: “Tuyệt tuyệt, cho cháu cho cháu!”
Phương Dĩ nhét miếng gà vào tay Bong Bóng, gặm cánh gà hỏi: “Đại Phương, chị muốn ăn gì?”
Đại Phương nói: “Ban nãy chị đụng phải Triệu Bình ở siêu thị, Triệu Bình đi cùng em trai cậu ấy. Em trai cậu ấy vừa nhìn thấy chị, liền nói có ma.”
Phương Dĩ buông cánh gà ra, liếm liếm ngón tay.
“Đến giờ Triệu Bình vẫn tưởng em là chị, chị cũng vừa mới biết, thì ra năm năm trước người phụ nữ kia đã ở căn nhà bên cạnh!” Hơn năm năm trước Triệu Bình mới vừa tham gia công tác, mỗi ngày đi sớm về trễ, chưa bao giờ thấy qua hàng xóm mới dọn tới bên cạnh. Ngược lại Triệu Khang ở nhà cả ngày thường xuyên thấy đôi vợ chồng hàng xóm. Tâm trí Triệu Khang không được đầy đủ, bản lĩnh nhận ra người khác lại rất tốt. Đại Phương có bảy, tám phần giống mẹ Thẩm Chiêu Hoa, Triệu Khang nửa biết nửa không về chuyện Phương Dĩ tìm mẹ. Cậu ta nhớ dáng vẻ của Thẩm Chiêu Hoa, luôn cho rằng hàng xóm đã chết trong vụ cháy giống như mẹ cậu ta, do đó bỗng thấy Đại Phương có mặt mũi ăn mặc cùng khí chất đều tương tự Thẩm Chiêu Hoa, cậu ta sợ mất mật.
Đại Phương đi tới trước mặt Phương Dĩ: “Sở dĩ em chạy tới thành phố Nam Giang, kiên quyết phải ở đây, không phải vì Tưởng Dư Phi mà là vì bà ấy, có đúng không? Chị luôn cho rằng bà ấy đã chết, thì ra bà ấy giả chết. Để vứt bỏ em, bà ấy cố tình giả chết! Chị và bố có chỗ nào có lỗi với em, em phải chạy tới đây tìm người phụ nữ đó. Trừ việc đã sinh ra em, bà ấy đã từng cho em cái gì!”
Phương Dĩ trầm mặc. Đại Phương nói lớn tiếng: “Loại phụ nữ không chịu trách nhiệm đó, một câu ‘tính cách không hợp’ đã ly hôn phủi tay rời khỏi, lấy một nửa tài sản của bố đi, cho tới bây giờ chưa từng thăm em một lần. Em mới tám tuổi bà ấy đã giả chết vứt bỏ em, bà ngoại không tìm ai, liền tìm bố chị đến dẫn em đi. Bà ngoại cũng thấy rõ hơn em, sao em cứ ngu ngốc như vậy. Em nói xem, trừ việc bà ấy sinh ra em, còn từng làm gì hả!”
“Chị cũng nói em tám tuổi bà ấy mới giả chết vứt bỏ em…” Rốt cuộc Phương Dĩ mở miệng, “Chị chưa từng nhận được tình thương của mẹ, nhưng em đã từng. Bà ấy từng nuôi em tám năm, dạy em đi, dạy em nói, dỗ em ăn chơi với em, dẫn em đi nhà trẻ, đưa đón em học tiểu học. Kết quả em đi trại hè về, bà ngoại liền nói bà ấy đã chết. Bây giờ có người nói cho em biết, người từng nuôi em tám năm chưa chết, sao em có thể không tìm bà ấy ra. Em phải biết sự thật, nếu không em không cam lòng!”
Đại Phương tức giận nói: “Loại phụ nữ đó…”
Phương Dĩ lạnh lùng ngắt lời cô ấy: “Loại phụ nữ đó vứt bỏ chị, sau khi sinh em lại lấy tên em biến thành tên chị. Bà ấy dựa vào cái gì coi em là vật thay thế. Bà ấy dạy em đi dạy em nói, ăn cùng em chơi với em, mọi thứ này rốt cuộc là làm vì em hay làm vì chị. ‘Phương Dĩ’, em kêu không ra cái tên này. Em không biết là đang gọi chị hay gọi chính em. Chị không cho em giả làm chị, chị tưởng em muốn giả làm chị? Bà ấy cam lòng vứt bỏ em, nhưng không nỡ vứt bỏ chị. Em sẽ nhìn xem, nếu bà ấy biết con gái lớn của bà ấy đến tìm bà ấy, bà ấy có thể xuất hiện không. Chị hận bà ấy thì chị tự về đi, em không tìm được bà ấy tuyệt đối không đi!”
Bong Bóng ném miếng gà, gào khóc: “Mẹ, dì, hai người đừng cãi nhau! Con sợ, hu hu, hu hu hu …”
Phương Dĩ và Đại Phương đang muốn tới ôm Bong Bóng, có người đã vượt lên trước một bước. Chu Tiêu cầm dĩa trái cây đi từ trong bếp ra, Bong Bóng vừa thấy anh, lập tức nhào qua ôm đùi anh, bàn tay nhỏ theo thói quen túm lông chân anh: “Tiểu Khang… Không phải, chú, đừng cho mẹ và dì cãi nhau, hu hu hu hu hu…”
Chu Tiêu ôm Bong Bóng lên, dỗ dành: “Ừ ừ Bong Bóng ngoan, hai cô ấy không ồn ào!” Lại ra lệnh, “Phương Dĩ, em đi rửa tay. Đại Phương, trong bếp còn trái cây, đi gọt thêm một dĩa.”
Chiến tranh tạm dừng, bầu không khí trong nhà lại rơi xuống tới điểm đóng băng. Bong Bóng sợ sệt không dám nói lời nào. Sau khi Đại Phương dỗ cô bé ngủ, mới đi vào phòng Phương Dĩ lục tung toàn bộ. Phương Dĩ ngăn cản cô ấy: “Chị làm gì đó!”
“Tìm chứng minh thư của em, chị lập tức đi đặt vé máy bay, ngày mai sẽ đi!”
Đại Phương tìm chứng minh thư tìm cả buổi chiều, lục khắp nhà cũng không thấy bóng dáng vé máy bay. Hôm sau Phương Dĩ ra ngoài thật sớm đến tập đoàn Âu Hải tiến hành buổi phỏng vấn thứ ba, về nhà liền thấy Bong Bóng ôm Đại Phương khóc. Đại Phương hai mắt trống rỗng ngồi trong phòng khách, không nhúc nhích không nói tiếng nào. Phương Dĩ sợ hãi tiến lên: “Chị, chị!”
Đại Phương phản ứng chậm, rất lâu mới nhìn cô một cái. Bong Bóng kêu khóc: “Làm sao bây giờ, dì ơi ——”
Bệnh trầm cảm của Đại Phương tái phát, Phương Dĩ không biết làm sao, ở cạnh Đại Phương cả ngày, gần tối gọi điện thoại cho anh rể. Anh rể nói: “Đừng nói cho bố trước, ngày mai em lập tức về với chị em. Có nghe hay không, lần này không được phép tùy hứng!”
Sau khi đêm đến, Phương Dĩ cho Đại Phương và Bong Bóng ngủ đâu vào đấy, hồn bay phách lạc đi tới nhà Chu Tiêu tạm biệt: “Ngày mai tôi sẽ đi, không biết lúc nào có thể quay lại.”
Chu Tiêu lười biếng dựa vào sofa, vẫy vẫy tay với cô. Lần đầu tiên Phương Dĩ ngoan ngoãn nghe lời tiến lên. Chu Tiêu ôm cô, cười nói: “Muốn đi? Em ít nằm mơ đi!”