Người tới không tốt March , Leave a comment
Chu Tiêu chạy trối chết. Phương Dĩ nhặt cỏ đuôi chó bị anh ném xuống đất lên, nghĩ đến vẻ mặt Chu Tiêu vừa rồi liền buồn cười. Có can đảm ăn đậu hũ của cô, không có can đảm ăn tỏi ngâm giấm, thật không có khí phách đàn ông. Phương Dĩ ăn thêm hai củ tỏi xong, mới vặn bình chặt, sau đó mở hết cửa sổ trong nhà ra cho thoáng khí.
Chu Tiêu quay lại lầu dưới hít thở không khí trong lành, luôn cảm thấy còn có thể ngửi được mùi thối gay mũi như có như không. Anh hồi phục rất lâu mới lại lên lầu. Đi tới đầu cầu thang lầu hai, đúng lúc gặp Phương Dĩ chuẩn bị xuống đổ rác.
Phương Dĩ xách một bịch rác, nhiệt tình chào hỏi Chu Tiêu: “Sao quay lại nhanh vậy?”
Một mùi tỏi mãnh liệt xông vào mũi, Chu Tiêu như gặp đại địch lùi ra sau một bước. Phương Dĩ kề sát, vẻ mặt vô tội: “Anh sao thế, tôi thấy khí sắc anh không tốt lắm, ấn đường biến thành màu đen, mắt có tơ máu, sắp tới nói không chừng sẽ có họa sát thân.”
Chu Tiêu nín thở nghiêng đầu. Nhưng Phương Dĩ lần đầu thích đến gần anh như vậy. Chu Tiêu lùi nữa, nói: “Em có phải phụ nữ không, đánh răng xong nói tiếp!” Nói nói dưới chân đạp hụt, anh liền nắm lấy tay vịn, nhưng vẫn đạp hụt vài bậc thang mới đứng vững lần nữa.
Phương Dĩ cười hì hì nói: “Xem bói gạt anh mười năm tám năm, Phương Dĩ tôi không bao giờ tùy tiện gạt người. Vừa rồi là anh may mắn, gần đây tốt nhất đừng tùy tiện leo cầu thang.” Nói xong đi vòng qua Chu Tiêu tự ý xuống lầu, khẽ hát thảnh thơi thoải mái.
Chu Tiêu dựa vào tay vịn nhìn bóng lưng cô biến mất, nhếch miệng lẩm bẩm: “Nhóc quỷ muốn chết!”
Nhóc quỷ Phương Dĩ đổ rác xong một đi không trở lại, lúc Chu Tiêu phát hiện đã là nửa tiếng sau. Anh nhìn giờ đã sáu giờ, không biết bây giờ Phương Dĩ muốn chạy đi đâu. Không có Phương Dĩ ở đây, anh lại cảm thấy hơi vô vị. Nhớ tới lời Đồng Lập Đông nói, cuộc sống một năm này quả thực quá nhạt nhẽo, sự xuất hiện của Phương Dĩ mang đến thú vui cực lớn cho anh, sao anh dễ dàng để Phương Dĩ biến mất dưới mí mắt anh trong ngày nghỉ tốt đẹp. Nghĩ chắc biện pháp, Chu Tiêu cũng ra ngoài.
Cô Mã chủ nhà ở tiểu khu lân cận. Tiểu khu chia ra bốn khu A, B, C, D, có rất nhiều hộ gia đình đều là hộ giải tỏa. Nhà cô Mã ở khu A, giữa vài khu có đường cái cách nhau, hai bên đường phần lớn là tiệm thẩm mỹ cắt tóc, làm móng, hoặc cửa hàng trò chơi, đồ ăn vặt. Bên cạnh cửa hàng được dành ra một bãi đất trống, sau bữa tối ở đây sẽ mở loa, mười mấy bác gái tinh thần sáng láng nhảy múa trên quảng trường.
Lúc Phương Dĩ nhai kẹo cao su tìm tới đây, nhạc nhảy múa trên quảng trường đã cắt đổi thành bước nhảy Giai Mộc Tư vui vẻ, mấy bác gái ở giữa uốn eo nhảy múa, bên cạnh có mấy ông bác ngồi xung quanh. Ánh mắt người đi đường luôn bị chỗ này hấp dẫn, càng nhiều người nhìn, bác gái nhảy càng hăng say. Phương Dĩ nhìn quanh cả buổi, mới tìm được cô Mã ở hàng thứ hai trong đội ngũ. Cô lắc mông chen vào hàng, chen nửa ngày mới chen tới bên cạnh cô Mã, la lớn: “Cô Mã, cô cũng nhảy sao?”
Cô Mã cả kinh, không để lỡ bước nhảy, hỏi: “Sao cô tới đây?”
Phương Dĩ uốn eo sải chân, bắt chước động tác của bác gái phía trước, “Cháu giảm béo sau khi ăn, tập luyện tập luyện. Cô Mã, cô nhảy giỏi thật, sao cháu theo không kịp!”
Cô Mã cười nói: “Sao động tác của cô cứng vậy. Trước đây tôi học hai lần là biết, cô nhảy theo tôi.”
Phương Dĩ tiếp tục uốn eo, nịnh nọt dụ cô Mã nở gan nở ruột. Lúc Phương Dĩ sắp đổi giọng gọi bà là “chị Mã”, đột nhiên có người gọi: “Chị Phương!”
Phương Dĩ theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy Triệu Khang mặc quần yếm lắc tới lắc lui chen vào hàng. Lúc này Phương Dĩ mới nhớ tới Triệu Khang ở tiểu khu này, thầm nghĩ thật phiền phức. Triệu Khang thấy Phương Dĩ, hưng phấn kêu: “Chị Phương, sao chị ở đây. Em muốn đi thăm chị, anh trai không cho!”
Phương Dĩ quét về phía ngoài hàng, bảo mẫu của Triệu Khang đang nhìn chằm chằm cách đó không xa. Cô nhảy càng ngày càng chuẩn, thở hổn hển nói: “Chị đang nhảy. Tiểu Khang, cậu đừng đứng đây, đừng làm vướng mấy bác này.”
Triệu Khang vung cánh tay lên: “Em cũng nhảy!”
Trong hàng có thêm một chàng trai trẻ, vẻ ngoài của chàng trai vừa hoạt bát vừa đẹp trai, càng thu hút nhiều ánh mắt người qua đường. Ông chủ quán ăn vặt để bia và thịt nướng trên cái bàn ngoài trời, hỏi: “Ông chủ, còn muốn gì?”
Ánh mắt Chu Tiêu sáng quắc nhìn chằm chằm Phương Dĩ nhảy, cười đến mức hơi không khống chế được, tranh thủ trả lời: “Không cần.”
Ông chủ cười: “Hai thanh niên ở giữa kia là tới phá đám sao?”
Chu Tiêu nói: “Cô nhóc đó nhảy tạm được, có tư chất.”
Ông chủ gãi cái bụng bự nói: “Cô nhóc đó xinh thật, chân vừa trắng vừa dài, cái mông thật vểnh. Anh xem cô nhóc bắt đầu uốn rồi, ha ha ha!”
Chu Tiêu đặt mạnh ly bia xuống, nói: “Thêm ba cân tôm hùm, phải nhanh!”
Ông chủ lập tức quay vào trong quán.
Sau bốn mươi phút cuối cùng kết thúc, cô Mã vội về nhà, đối với câu hỏi của Phương Dĩ luôn trả lời “Không biết”, “Không nhớ”. Bị cuốn lấy đến phiền, cô Mã mới nói: “Cô đừng tưởng nhảy múa với tôi nịnh nọt tôi thì cái gì tôi cũng nói cho cô, tôi còn nhớ chuyện cô hù tôi thành bệnh trước đây.”
Mặt của phụ nữ mới là trời tháng Sáu, nói đổi là có thể đổi. Phương Dĩ đang muốn kiên trì nỗ lực, trước mặt đột nhiên có thêm một hộp thức ăn nhanh, “Tôm cay tươi sốt.”
Phương Dĩ trừng mắt về phía Chu Tiêu: “Anh theo dõi tôi!”
Chu Tiêu nói: “Tôi đặc biệt đến thăm cô Mã. À đúng rồi, tôm hùm không phải cho em, đừng hiểu lầm.”
Cô Mã nhận tôm hùm, mặt cười tươi rói: “Đặc biệt mua cho cô? Tiểu Chu thật hiểu chuyện, bề ngoài lại anh tuấn, sao hôm nay có thời gian tới vậy?”
Ảo thuật cũng không xuất thần nhập hóa như cô Mã, Phương Dĩ ngẩn người, thấy cô Mã cười đến mức không nhìn thấy mắt, lại căm phẫn trào dâng. Trên đường về Chu Tiêu ở phía trước, Phương Dĩ ở phía sau. Phương Dĩ nghĩ Chu Tiêu cũng không phải trai bao, sao có thể dụ phụ nữ trung niên tốt như vậy. Suy nghĩ một chút cô chợt nhanh trí, chạy chậm đến bên cạnh Chu Tiêu: “Chu Tiêu.”
Chu Tiêu liếc cô, không dừng bước.
Phương Dĩ lại nói: “Chu Tiêu.”
Chu Tiêu lặng lẽ nhếch môi, hỏi: “Làm gì?”
Phương Dĩ nói: “Anh có quan hệ tốt với cô Mã, nói một chút giúp tôi.”
“Tại sao?”
Phương Dĩ nói: “Tôi cần sự trợ giúp của anh.”
“Ồ?”
“Giúp tôi xong, chuyện cũ trước kia xóa hết!”
Chu Tiêu không lên tiếng. Phương Dĩ gấp gáp: “Nói đi!”
Chu Tiêu hỏi: “Chuyện hôn em, em cũng không giận nữa?”
Phương Dĩ không tình nguyện “Ừ” một tiếng. Chu Tiêu cười: “Không làm mình làm mẩy với tôi nữa?”
Phương Dĩ tức giận hất đầu, không muốn để ý đến anh nữa. Chu Tiêu thấy chuyển biến tốt liền thôi, “Được được được, ngày mai nhìn tôi.”
Hôm sau sau khi ăn xong, lại đến thời gian nhảy múa ở quảng trường mỗi ngày. Ông chủ quán ăn vặt lúc đưa đồ ăn cho bàn ăn ngoài trời ngẩn người, chỉ lát sau ôm bụng cười to, chỉ một người đàn ông cao lớn trong hàng ngũ ở giữa nói: “Anh ta… Hôm qua anh ta còn ở đây xem mấy bà ấy nhảy đó, ai biết hôm nay lại tự mình ra sân. Ơ, hai thanh niên hôm qua cũng ở đó, ha ha ha!”
Cuối cùng nhảy xong, mấy bác gái thỏa thích ra về. Cô Mã không ngừng khen Chu Tiêu động tác linh hoạt dáng vẻ đẹp trai: “Bây giờ thanh niên có thể nhảy múa cùng trưởng bối như cháu cũng không nhiều.”
Chu Tiêu nói: “Sao không nhiều ạ, không phải Tiểu Phương cũng vậy sao. Cháu đi mua chai nước trước, hai người trò chuyện.”
Chu Tiêu đi rồi, cô Mã vừa dọn dụng cụ, vừa trả lời Phương Dĩ: “Ai còn có thể nhớ người thuê nhà năm năm trước. Á, căn nhà tôi cho cô thuê bây giờ, chính là của gia đình họ Triệu kia, lúc đó mẹ của chúng cũng… Này, nghe nói anh trai cậu ta bây giờ sống rất tốt, còn mua nhà ở đây.”
Chẳng mấy chốc đề tài càng kéo càng xa, Phương Dĩ kịp thời kéo lại: “Cô có cách liên lạc với những chủ nhà đó không?”
“Cái này sao còn được, đã qua bao nhiêu năm rồi. Tôi nhớ ông Lý được con trai ông ấy đón qua nước ngoài, hai năm đầu cháu trai nhà họ vẫn ở, sau đó cũng dọn đi. Gia đình ông Trịnh năm ngoái tôi đụng phải trên đường. Này, cũng không phải cô không biết chuyện căn nhà đó, kéo dài nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối không có ai thuê. Mấy người nhà đó không thiếu tiền, dứt khoát để lại mặc kệ, cũng không thấy ai quay lại xem.” Cô Mã tò mò, “Tiểu Phương, cô hỏi mấy thứ này làm gì?”
Phương Dĩ nói: “Tìm người.”
“Tìm người? Người cô muốn tìm trước kia ở đây? Là gì của cô? Nói không chừng tôi có thể có ấn tượng.”
Chu Tiêu mua đồ uống và quà vặt tới, thấy Triệu Khang nhảy tới nhảy lui sau lưng Phương Dĩ muốn khiến cô chú ý. Chu Tiêu ném một bịch khoai tây chiên cho Triệu Khang. Triệu Khang nhanh trí nói: “Đều là cho em ăn sao?”
Chu Tiêu nói: “Đúng!”
Vừa lúc Phương Dĩ ở phía trước mở miệng: “Nữ, năm năm trước bốn mươi bốn tuổi, cao khoảng một mét sáu lăm, đến từ thành phố Hải Châu, nhưng tiếng phổ thông chuẩn, không có giọng Hải Châu, lúc đó để tóc dài, vẻ ngoài rất xinh đẹp.”
Cô Mã ngập ngừng: “Đẹp là đẹp thế nào?”
Phương Dĩ dõng dạc: “Đẹp như cháu.”
Khóe miệng cô Mã giật một cái, đang định lắc đầu, lại nghe Phương Dĩ nói: “Vẻ ngoài bà ấy khá giống cháu.”
“Hả? Người này là bà con của cô?”
Chu Tiêu nhìn Triệu Khang ăn miếng tôm hùm, nghe thấy Phương Dĩ trả lời: “Bà ấy là mẹ cháu.”