Tưởng gia, tôi biết là cô chỉ tới đây giúp tăng độ hot, nhưng chúng tôi cũng không dám đắc tội với Lục tổng, anh ấy đang đợi cô qua chúc rượu ạ.
Câu nói này của Đàm Diệu Minh không chỉ khiến Tưởng Tiểu Thiên sợ hết hồn, mà ngay cả Tưởng Ly cũng toát mồ hôi lạnh sau lưng. Tưởng Tiểu Thiên vội vội vàng vàng bò dậy rồi quỳ ở đó, khuôn mặt hoảng hốt thất sắc. Tưởng Ly nhận ra Tưởng Tiểu Thiên đã thật sự ngơ ngẩn rồi. Nhưng cơn giận của Đàm Diệu Minh đang bốc lên đỉnh đầu cô cũng không tiện đỡ thằng bé dậy. Cô bèn rót cho Đàm Diệu Minh một tách trà, để anh nguôi giận trước.
Đàm Diệu Minh siết chặt tách trà, cơn phẫn nộ trên khuôn mặt còn chưa tan đi. Tưởng Ly chỉ sợ trong một giây phút dùng sức quá mạnh, anh có thể sẽ bóp nát tách trà ấy. Một lát sau, cô đỡ lời cho Tưởng Tiểu Thiên: “Cả Thương Lăng này, người Tiểu Thiên sùng bái nhất chính là Đàm gia, sao nó có thể đi theo người khác chứ? Tính tình của nó anh còn không hiểu sao? Cả ngày từ sáng tới tối sống vô tư vô tính, chưa biết chừng đã bị người ta lợi dụng rồi.”
Có thể khiến Đàm Diệu Minh nổi cơn thịnh nộ tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Huống hồ trong chuyện này còn dính líu tới Lục Đông Thâm. Sở dĩ cô nói câu này, một là muốn bảo vệ Tưởng Tiểu Thiên, hai là muốn gián tiếp biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đàm Diệu Minh cũng không giấu cô. Anh cố kiềm chế cơn giận, nhấp một ngụm trà: “Thai Quốc Cường hôn mê bất tỉnh, em âm thầm rời khỏi khách sạn. Lúc đó dư luận nói ra nói vào rất ầm ĩ. Lục Đông Thâm đã khiến những chuyện ầm ĩ đó lọt vào tai các chủ hộ vẫn đang cố chấp không chịu di dời ở quận Quan Dương, khiến bọn họ nghĩ rằng ngay cả một vị thần y của Thương Lăng như em cũng không còn cách để xua đuổi tà ma nữa. Chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi, mấy hộ dân đó đã nhận được tiền bồi thường, người nào cần chuyển thì chuyển, người nào cần dọn thì dọn, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người sống chết không chịu đi nhưng cũng đã bị cưỡng chế di dời. Nguyên nhân là vì họ đều đã ký vào hợp đồng đồng ý di dời giải phóng mặt bằng.”
Nói tới đây, anh nhìn chằm chằm vào Tưởng Tiểu Thiên đang quỳ dưới đất: “Tề Cương vừa điều tra ra, người khiến họ ký tên chính là cậu.”
Tưởng Ly như đột ngột ngợp phải một ngụm khí lạnh.
Tưởng Tiểu Thiên hoảng sợ, liên tục xua tay: “Không không không Đàm gia, em không phải, em… lúc đó không phải như vậy đâu. Em có bảo họ ký tên nhưng không phải hợp đồng đồng ý di dời gì đâu ạ.”
Tưởng Ly đứng bên cạnh nhìn thấu tất cả. Tay Lục Đông Thâm đó chắc chắn đã lừa Tưởng Tiểu Thiên vào tròng rồi. Các hộ dân chưa chịu di dời ở Thương Lăng sẽ chỉ chịu kính nể dân anh chị trong vùng, còn khi đối mặt với những người khác là nhất loạt sỗ sàng, ngang ngược. Lục Đông Thâm đã lợi dụng điều kiện đều thân thuộc với bà con của Tưởng Tiểu Thiên để triệt để nắm gọn mảnh đất ấy trong bàn tay.
Đàm Diệu Minh nghiến răng vang lên những tiếng răng rắc chói tai: “Tưởng Tiểu Thiên, anh hỏi lại cậu, Thai Nghiệp Phàm đã vào trong sòng bạc như thế nào?”
Tưởng Tiểu Thiên giật mình, sau đó lẩm bẩm: “Em… chỉ từng kể cho anh ta nghe chuyện về sòng bạc Thương Lăng.”
Bàn tay lớn của Đàm Diệu Minh bất ngờ cuộn chặt lại, khiến Tưởng Ly nhìn thấy mà ruột gan run rẩy, cô lập tức giữ chặt tay anh lại: “Ý của anh là, chuyện Thai Nghiệp Phàm lần này cũng liên quan tới Lục Đông Thâm?”
“Lục Đông Thâm từ lâu đã âm mưu một mình nuốt trọn quận Quan Dương. Anh ta thiết kế cho Thai Nghiệp Phàm chìm đắm vào bài bạc. Ngoài mặt xem như tặng anh một ân tình, để anh có thể rút được một ít lời từ phía nhà họ Thai, nhưng thực tế là một mũi tên trúng hai đích. Khiến nhà họ Thai vừa chiếm được khu đất gần Hoàng Thiên nhưng không có quá nhiều lợi ích, còn anh, dù có được lợi ích nhưng lại mất đi quyền độc chiếm địa bàn. Lục Đông Thâm, kể từ lúc anh ta tới Thương Lăng, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà vài bước cờ đánh ra đã đủ vững, đủ ác.”
Chữ cuối cùng rơi xuống, đồng thời với đó là tiếng răng rắc của tách trà bị bàn tay anh bóp vỡ. Tách trà này được làm từ loại gốm trắng ngọc thượng hạng, nghệ thuật chế tác gốm cũng vô cùng tỉ mỉ, mài cho chiếc tách trở nên trong suốt, sáng bóng. Và cũng vì thế, miếng men gốm mongnh đã găm thẳng vào lòng bàn tay của Đàm Diệu Minh.
Tưởng Tiểu Thiên hết hồn lập tức dập đầu: “Gia, em thật sự không biết những chuyện ấy, anh tha cho em…”
“Còn ở đó ầm ĩ gì nữa? Mau mang hộp bông băng qua đây!” Tưởng Ly giả vờ giận dữ, thực chất là đã giải vây cho Tưởng Tiểu Thiên.
Đợi Tưởng Tiểu Thiên đi khỏi, sắc mặt Đàm Diệu Minh vẫn còn rất khó coi. Nhưng cũng có thể nhận ra anh không định làm gì Tưởng Tiểu Thiên. Một ly rượu được đổ thẳng lên bàn tay bóp nát chiếc cốc, lấy rượu thay nước đánh miếng vụn thủy tinh găm trong lòng bàn tay ra.
Tưởng Ly khẽ thở dài, kéo tay anh ra, cầm chiếc khăn giấy đè lên vết xước trên ngón tay anh. Đàm Diệu Minh không nói năng gì, chỉ yên lặng quan sát cô, rất lâu sau mới lên tiếng: “Lúc trước, đáng nhẽ không nên để em tiếp xúc với anh ta.”
Hơi thở của Tưởng Ly hơi khựng lại.
Hoàng Thiên đã mở cửa trở lại. Tối hôm nay náo nhiệt vô cùng. Có người của xã hội đen, có người của giới kinh doanh, cũng có người của giới chính trị, còn có vài Thương hội của các tỉnh thành khác cũng tặng quà chúc mừng, những người tới cổ vũ không phải đại gia thì cũng bậc phú quý. Thật ra chuyện Đàm Diệu Minh là ông chủ của Hoàng Thiên, mọi người đều biết rõ nhưng không nói thẳng ra. Tất cả đều đang âm thầm bàn tán lần này Đàm Diệu Minh đúng là ngồi đó mà “ngư ông đắc lợi”.
Sau khi bị người ta tố cáo, anh hết sức hợp tác, đóng cửa tất cả các tụ điểm kinh doanh của mình, để kệ cho các cơ quan công quyền thoải mái điều tra, còn anh thì ngồi yên, thoải mái tự tại chờ đợi. Nhưng không một ai ngờ anh lại khiến Long Quỷ chết đứng, lấy gậy ông đập lưng ông, sau đó còn sai người tìm được chứng cứ xác thực, vững vàng tiếp nhận các tụ điểm kinh doanh của Long Quỷ, trong phút chốc thế lực lại càng thêm lớn mạnh.
Tối đó, Đàm Diệu Minh cũng có mặt, nói cười nhẹ nhàng với mọi người. Lúc mời rượu, mọi người cũng không mừng rõ là Hoàng Thiên của anh mở cửa trở lại. Trong giang hồ có quy tắc của giang hồ. Giống như mấy việc làm ăn này, nếu ông chủ đã không công khai thì bọn họ cũng âm thầm không nhắc đến.
tiếng pháo lễ rầm trời, cảnh đẹp nổi bật cả một góc đường Tô Hà. Tối đó, trên sân khấu, các tiết mục biểu diễn cứ liên tục không dứt. Mặc dù nơi đây đã bị đóng cửa một thời gian, nhưng các cô gái của Hoàng Thiên vẫn không dám lười biếng một ngày. Từng cơ thể linh hoạt dẻo dai tựa như vắt được ra nước dưới ánh đèn và làn khói sân khấu. Các quan khách ở phía dưới thường ngày đều là các nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng một khi đã bước vào nơi xa hoa đồi trụy này, chẳng còn được mấy người có thể tiếp tục duy trì sự đứng đắn của mình.
Sự xuất hiện của Phù Dung càng khiến cả quán reo hò một phen.
Ở đây hầu hết mọi người đều tới đây để một lần được diện kiến đóa hoa Phù Dung, gặp được người thật, thậm chí có người bắt đầu ném tiền cho cô ấy.
Điểm đặc sắc nhất của Phù Dung chính là có một giọng hát hay, một bài “Hương đêm bay đến” gần như đã hớp hồn tất cả mọi người ở đây. Thế nên từ lúc hát cho đến lúc kết thúc, cô ấy đã nhận được khoảng mấy trăm bông kim liên.
Kim liên (Sen vàng) là món quà Hoàng Thiên chuẩn bị cho các vị khách để tặng riêng cho các cô gái, nó chỉ thuộc về Hoàng Thiên. Đây không phải là việc ép buộc tiêu tiền, các vị khách tới Hoàng Thiên cũng có thể lựa chọn tặng những món quà khác, ví dụ như hoa tươi, ví dụ như châu báu, ngọc ngà, thậm chí còn có người tặng thẳng bằng tiền mặt. Nhưng nếu gặp kiểu tiết mục hoành tráng như thế này thì tặng sen vàng cho các cô gái chính là cách thức tặng quà cao cấp nhất, lại vừa có thể thỏa mãn hoàn toàn cảm xúc hư vinh của các vị khách.
Mỗi một bông sen vàng đều được làm hoàn toàn bằng vàng thật. Cô gái nào nhận được sen vàng có thể giữ nó làm của riêng, hoặc đổi thẳng sang tiền mặt. Còn vị khách tặng nhiều sen vàng nhất buổi tối hôm đó sẽ có thể được nhận ưu đãi tiếp rượu hoặc một việc nào khác từ người được tặng.
Sau khi Phù Dung hoàn tất bài hát của mình, dưới sân khấu vẫn còn khách muốn thử tặng sen vàng. Nhưng Hoàng Thiên có quy định, chỉ được tặng sen vàng trong khoảng thời gian biểu diễn trên sân khấu của các cô gái. Điệu nhạc kết thúc là không được nhận sen vàng nữa.
Người phú thương tặng sen vàng nhiều nhất cho Phù Dung là một người từ xa đến, nếu nhìn bề ngoài có thể đáng tuổi làm bố của Phù Dung rồi. Hai con mắt ông ta sáng rực lên như kim cương vậy.
Phàm là những chương trình kiểu này, tiết mục cuối cùng bao giờ cũng là tiết mục đặc biệt. Phù Dung rời đi, mọi người đều đang suy đoán xem người xuất hiện cuối cùng sẽ là ai. Trong lúc tiếng rì rầm còn đang hăng thì sân khấu bỗng tối thui, chìm vào một sự yên ắng tĩnh mịch. Các vị khách dưới sân khấu xì xào đưa ra ý kiến, đều không ai biết đang có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một loạt tiếng chuông nhạc vang lên.
Từ xa vọng lại, chậm rãi từ tốn, khiến tất cả mọi người phải nín thở.
Bỗng nhiên, có một tia sáng chiếu rọi lên sân khấu. Chỉ thấy ngay giữa tia sáng ấy đột ngột xuất hiện bóng lưng của một người con gái. Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ thướt tha, đuôi váy gần như phải dài vài mét. Cô xõa ra mái tóc dài, chỉ vừa mới hơi nghiêng khuôn mặt đi đã có thể nhìn thấy từng đường nét xinh đẹp.
Dưới đất có rất nhiều người đàn ông đang bò. Họ đều là những người tráng kiện, để trần nửa người trên, chỉ mặc một chiếc quần dài màu trắng. Từng tiếng chuông nhạc vang lên, cũng là lúc họ nâng cô gái lên cao thật cao.
Ngay sau đó, khắp bốn phía sân khấu bùng lên màn sương màu đỏ, rất nhẹ, rất nhạt nhòa, nhưng lại tỏa ra một mùi hương như hút hồn người khác. Cô gái lấy cánh tay của những người đàn ông làm bệ đỡ, nhẹ nhàng đứng lên. Vạt áo dài lướt qua, vừa dịu dàng lại đầy sức mạnh. Vạt áo dài ấy trong một khoảnh khắc được tung sang hai bên. Ngay sau đó có một sợi dây đai màu đỏ trượt xuống. Cô nắm chặt lấy dây đai, đung đưa trên không trung.
Chiếc váy dài màu đỏ phất phơ mềm mại. Thân hình dịu dàng của cô cũng thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung, đôi chân trần đứng giữa không trung, trắng trẻo mịn màng khiến những vị khách ở bên dưới không nhịn được, chỉ muốn giơ tay ra bắt.
Tựa như mang một sự ngây thơ lại toát ra vẻ phong tình, trong phong tình lại đượm vẻ lạnh lùng ngạo mạn. Cơ thể của cô cực kỳ mềm dẻo. Đang ở giữa không trung lại buông dây đai ra, tung vạt áo, nhẹ nhàng trở về đứng trên cánh tay người đàn ông, rồi nhẹ nhàng nghiêng người như một con rắn, để lộ đôi chân thon mảnh ngay dưới lớp váy, khiến bên dưới nổi lên những tiếng gào thét điên cuồng.
Cô đón lấy một hũ rượu từ tay của những đàn ông, rồi ngửa đầu uống luôn. Mọi người đứng dưới liên tục ngợi khen. Nhưng cô cũng không uống tử tế, tiếp tục hơi nghiêng hũ rượu đi, dòng rượu đổ thẳng lên lớp vải sa trên người cô, nhất thời khiến cơ thể tuyệt mỹ lộ rõ không chút giấu giếm.
Khi uống rượu thì anh tuấn sảng khoái, lúc đổ rượu thì kiều mị quyến rũ.
Bên dưới đã phát điên hết cả, đừng nói là khách hàng, ngay cả những người làm trong Hoàng Thiên cũng đã nhìn đến ngây người. Sau đó bắt đầu có người gào to: Tưởng gia!
Chẳng bao lâu sau, khắp nơi đều hô vang những tiếng Tưởng gia, Tưởng gia.
Có người bắt đầu tặng sen vàng.
Chắc là ban đầu những người tặng sen vàng không hề biết quan hệ giữa Tưởng Ly và Đàm Diệu Minh. Những người tuy có biết thấy vậy cũng bắt đầu rục rịch ngứa ngáy. Ai cũng hiểu Tưởng Ly là tuyệt sắc mỹ nhân, màn biểu diễn đêm nay càng khiến người ta không thể ngồi yên, thế là cùng hùa theo tặng sen vàng.
Những vị khách tặng dứt khoát trên mười bông sen trong một lần sẽ được hiện thị tên lên màn hình LED: [Ai đó] đã tặng cho [ai đó] bao nhiêu bông sen vàng. Nếu còn nhiều hơn nữa sẽ được người dẫn chương trình gọi thẳng tên. Tưởng Ly chỉ biểu diễn có một lúc mà đã nhận được về hơn bông sen vàng. Bài hát kéo dài được hai phần ba thì thấy màn hình LED sáng rực lên rồi có người hét to: “Đàm gia Thương Lăng tặng Tưởng Ly bông sen vàng.”
Cả hội trường ồ lên.
Nhưng có người hiểu ý nghĩa của chuyện này nên cũng không dám tiếp tục tặng nữa. , ngày tháng chính là ngày sinh nhật của Tưởng Ly. Lúc này Đàm Diệu Minh tặng cô bông sen vàng, còn ai dám giành với anh ấy? Như thế, kể cả những người không biết chuyện vẫn ngầm hiểu được.
Tất cả mọi người đều chắc mẩm mọi việc đã dừng lại tại đây.
Nhưng chỉ vài giây trước khi bài hát dừng hẳn, màn hình LED lại một lần nữa nhấp nhát. Giọng của người hét còn cao hơn mấy bậc nữa: “Lục tổng của Lục Môn tặng Tưởng Ly bông sen vàng!”
Vừa dứt lời thì cũng là lúc bài hát kết thúc, vị khách tặng bông sen vàng đã thành công trở thành vị khách Tưởng Ly phải tiếp đón tối nay. Món tiền khổng lồ này không những khiến tất cả mọi người có mặt phải sửng sốt mà ngay cả Tưởng Ly cũng phát run. bông sen vàng, tương đương với hơn bốn triệu tiền mặt được ném đi? Người này phải thừa tiền rửng mỡ đến mức nào?
Sau khi rời khỏi sân khấu ra sau cánh gà, Tưởng Ly đứng sững trước gương rất lâu. Ban nãy cô có nhìn nhanh xuống sân khấu. Tuy rằng ánh đèn tối tăm, nhưng cô vẫn phát hiện được người đàn ông ngồi trên chiếc sofa riêng lẻ đó. Khuôn mặt anh chìm khuất trong bóng tói, chỉ nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp và tao nhã vắt lên nhau. Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật sự thật kỳ, dưới sân khấu bao nhiêu khách, cô lại có thể nhận ra anh ngay trong một cái nhìn.
Là Lục Đông Thâm, anh mà cũng đến mấy chỗ này.
Đang mải nghĩ thì người vừa thông báo ầm ĩ trên loa bước vào, nhìn thấy cô xong liền cung kính nói: “Tưởng gia, tôi biết là cô chỉ tới đây giúp tăng độ hot, nhưng chúng tôi cũng không dám đắc tội với Lục tổng, anh ấy đang đợi cô qua chúc rượu ạ.”
Anh Đông ạ, lần đầu tạm tha chứ lần sau mà anh còn tặng có triệu thì về học lại cậu em anh nhé =))
~Hết chương ~