Người Tình Trí Mạng

chương 671: chỉ khi cô vui

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đổng sự Từ trở thành chim sa lưới, cá sa hũ.

Khi Tưởng Ly xuất hiện trong buổi họp báo cũng là lúc ông ta không còn đường tiến, không có đường lùi. Mà ngày hôm nay, tập đoàn đưa ra phán quyết cuối cùng cho việc đổng sự Từ với tư cách cổ đông làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn.

Từ mấy hôm trước, đổng sự Từ đã nhận được những thông báo bằng văn bản của Hội đồng quản trị. Ông ta không bày tỏ thái độ gì, trên thực tế cũng không còn gì để bày tỏ cả, tất cả đã bày rõ ràng ra đó, hơn nữa còn do chính Cận Nghiêm đích thân điều tra ra.

Hai "tội chứng".

Thứ nhất, tiết lộ bí mật cấp cao của tập đoàn, nhất là bí mật liên quan tới quy hoạch phát triển tương lai của tập đoàn.

Thứ hai, tham ô tiền của tập đoàn, lợi dụng các khoản quỹ của tập đoàn, âm thầm thương thảo những chuyện hợp tác làm ăn không thể để ai biết với các đối thủ thương mại.

Đó coi như đã là tội nặng, còn chưa kể đến việc thu mua cổ đông, chấp nhận những lợi ích và thao túng báo chí, âm thầm nuôi dưỡng tâm phúc với dã tâm thay thế các chức vụ cấp trung của tập đoàn.

Nhưng ở trong mắt Lục Đông Thâm, chuyện còn nghiêm trọng hơn cả là đổng sự Từ cũng âm thầm qua lại với Lục Chấn Danh.

Vì sao hôm đó ở trong sa mạc, sát thủ phải đợi tới khi nhìn thấy Huyền thạch rồi mới ra tay giết người? Chẳng qua là muốn "một mũi tên trúng hai đích". Nhưng Lục Chấn Danh đã ngồi tù, lẽ nào đích còn lại chỉ để giải hận?

Không, Lục Chấn Danh không rảnh rỗi đến thế.

Cái đích còn lại ông ta định dành cho đổng sự Từ.

Đổng sự Từ là một lão cáo già, ngay từ ban đầu ông ta đã biết Lục Đông Thâm không hề ưa mình, thậm chí có rất nhiều lúc ông ta cũng không hài lòng với cách làm của anh. Thế nên từ giây phút Lục Đông Thâm ngồi lên chiếc ghế quyền lực, ông ta đã biết ngày tháng thoải mái của mình không còn nhiều. Lục Đông Thâm vừa ngồi lên là quyết đoán mạnh mẽ, có sự tàn độc không niệm tình cũ, dĩ nhiên ông ta phải chuẩn bị cho tương lai.

Ông ta không được coi là người của Lục Chấn Danh, nhưng nếu đã đối mặt với cùng một đối thủ thì dĩ nhiên sẽ có chung chủ đề để nói. Ông ta âm thầm chuyển tiền công vào tài khoản công ty của đối phương, tốt nhất là trước hết có được một bản công thức giấy, một là có thể đả kích Lục Đông Thâm, hai là cũng bớt phiền cho bản thân.

Nói cách khác, ông ta từ lâu đã có lòng khác, đồng thời vì chuyện này chuẩn bị hai việc. Hoặc là Lục Đông Thâm bị đánh gục, phải xuống chức, ông ta sẽ đưa một bù nhìn lên thế chỗ anh; Hai là trước khi đầu mối của sự việc lộ ra, ông ta rút lui trước, giữ lại non xanh không sợ không có củi đốt.

Trăm tính ngàn tính lại không ngờ được Lục Đông Thâm sẽ đưa ông ta vào thế cờ, một chiêu diệt ông ta triệt để.

Lục Đông Thâm tuyên bố quyết định xử lý đổng sự Từ ngay trong buổi họp Hội đồng quản trị, bãi miễn các chức vụ và chức danh cổ đông, thu hồi lại cổ phần và các tài sản thuộc về công ty, thay đổi danh sách cổ đông, đồng thời, cảnh sát cũng lập tức đưa đổng sự Từ đi.

Tưởng Ly không tham gia.

Cô không thích họp hành.

Ai ai cũng biết dâu trưởng Lục Môn cao quý, thế nên trước khi buổi họp Hội đồng quản trị bắt đầu, phải là người trợ lý đắc lực của Lục Đông Thâm tới mời cô. Lúc đó Tưởng Ly đang ghi chép tỷ lệ của công thức mùi hương, không buồn ngẩng đầu lên, nói: "Tôi không đi đâu, lãng phí thời gian còn dễ ngủ gật."

Câu nói này khiến người trợ lý run rẩy: Làm sao giải thích với sếp đây?

Tưởng Ly bày cho anh ta một chiêu: "Anh cứ đường hoàng nói với Lục Đông Thâm, anh ấy sẽ không trách anh đâu."

Không trách? Không trách mới lạ đó.

Lần này buổi họp Hội đồng quản trị khác với bình thường, hơn nữa còn liên quan tới chuyện thay đổi cổ đông, Chủ tịch Lục đã đặc biệt nhấn mạnh Lục phu nhân phải tham gia.

Kết quả...

Lục phu nhân không quan tâm tới anh ta, cầm theo bản ghi chép mùi hương quay ngoắt đầu, đi vào phòng thí nghiệm.

Người trợ lý nói lại với Lục Đông Thâm bằng tâm trạng tế cả trái tim lên phần mộ. Không ngờ, nghe xong, Lục Đông Thâm khẽ gật đầu, dặn dò anh ta báo lại với phòng thư ký, chuẩn bị cho phu nhân trà chiều cùng một ít lê tươi, gần đây cổ họng cô không được khỏe lắm.

Người trợ lý trong phút chốc cảm thấy... phu nhân quả thật thần thánh.

Tưởng Ly đã ăn hết sạch đĩa lê mọng nước rồi mới đủng đỉnh đi tới phòng họp. Cô cảm thấy buồn ngủ là chuyện nhỏ, người ta đã quan tâm đến mày như thế, mày tham gia buổi họp, cổ vũ cho anh ấy có mất gì đâu.

Kết quả khi cô lên tới tầng họp, bên trong đang bừng bừng khí thế, muốn vào trong cũng đành thôi, cô đành quan sát Lục Đông Thâm qua khe cửa ở góc khuất nhất của phòng họp.

Lục Đông Thâm đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế Chủ tịch, cũng không biết là bộ vest tôn lên khí chất cao quý của anh, hay khí chất ấy khiến bộ vest thêm thẳng tắp. Tóm lại, ở trong mắt Tưởng Ly thì chính là: Chồng mình đẹp trai thật đấy...

***

Sau khi tan họp, Lục Đông Thâm về thẳng phòng làm việc, Tưởng Ly đã đợi ở đó sẵn.

Nhưng đừng kỳ vọng cô đang dịu dàng ngồi đó chờ đợi như một người vợ hiền lương thục đức, hoặc nhào vào lòng anh như một cô vợ bé nhỏ, làm nũng rằng cô đến đây vì nhớ anh.

Mấy lời sến súa anh thích nghe, cũng tự cho rằng mình nghe không biết chán. Vậy mà, khi nào Tưởng Ly chịu làm nũng, chứng tỏ cô đang vui.

Tưởng Ly đang tưới hoa.

Chậu mai trắng ngọc điệp đó.

Sau khi nhìn thấy Lục Đông Thâm đi vào, cô chỉ khẽ liếc anh một cái, tay cầm bình xịt không hề dừng lại, uể oải nói: "Anh vừa họp xong, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Nói cứ như đây là phòng làm việc của cô vậy.

Lục Đông Thâm đặt tài liệu lên mặt bàn, cởi hai cúc áo trên ngực ra, thư giãn để xoa dịu sự mỏi mệt và nghiêm khắc trong buổi họp. Anh tiến tới, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ cười: "Em được chiều đến không coi ai ra gì nữa rồi."

"Bị ai chiều?" Tưởng Ly hơi nghiêng đầu, khẽ hỏi.

Lục Đông Thâm tranh thủ cắn nhẹ lên môi cô, Tưởng Ly bật cười giơ tay đẩy anh.

Cô không đẩy được, anh vẫn ôm chặt cô, nhưng không tiếp tục giở trò lưu manh nữa.

"Anh cứ tưởng cây mai trắng ngọc điệp này sẽ nảy mầm vào ngày em trở về, kết quả nó khiến người ta thật thất vọng." Lục Đông Thâm nhìn những cành hoa trơ trụi trên chậu hoa được dòng nước tưới tắm, cảm khái nói một câu.

Tưởng Ly dựa vào người anh, quá nửa sức nặng cơ thể dồn vào người anh. Cô cười nói: "Nó đâu phải mai trắng thành tinh, làm sao có thần giao cách cảm với em được."

"Thế này tính là nó còn sống hay đã chết?" Lục Đông Thâm cứ băn khoăn mãi vấn đề này.

Tưởng Ly nghiêng đầu, nhìn trái ngó phải, hết nhíu mày lại dãn mày, cuối cùng đưa ra kết luận: "Sống dở chết dở chăng."

Lục Đông Thâm phá lên cười, còn tưởng cô đưa ra được kết luận gì cao siêu chứ. Chẳng phải cô là cao thủ ư?

Cây mai này anh cũng đã dồn vào nhiều tâm sức.

Nó theo anh lắc lư suốt dọc đường sang Trung Quốc rồi lại về Mỹ, chỉ vì một câu nói của quản gia: Đây là cây hoa phu nhân thích nhất... Anh đã lập lời thề dù thế nào cũng phải trồng sống nó, tốt nhất là đợi tới khi Tưởng Ly quay về, cô sẽ được nhìn thấy mai trắng đâm chồi.

Trên thực tế, khi Tưởng Ly bước vào cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là... cây mai trơ cành.

Anh rất áy náy, lại cảm thấy mất hết thể diện. Một người đã trải nhiều sóng gió như anh mà không chế ngự nổi một cây hoa. Thế là anh bỏ hết sĩ diện, vô sỉ hỏi cô một câu. Kết quả người ta đáp lại rất tự nhiên: Em cũng đã trồng bao giờ đâu.

Một câu nói khiến anh suýt phun ra máu.

Thấy vậy cô bèn nhấn mạnh: "Em là ai chứ, nhà tạo hương, không được nói em cưng nhất thứ mùi nào. Nói cách khác, cũng không được cưng nhất loại hoa nào, anh hiểu chứ?"

Hiểu rồi, chắc là cây hoa già anh tốn tâm huyết gần bốn tháng, nâng niu trân trọng chỉ sợ nó bị thương tích gì chỉ là một cây hoa cô mua đại về chơi, còn việc có nuôi sống được nó không, tất cả tùy duyên.

Vậy đào đâu ra cái gọi là "loài hoa phu nhân thích nhất"? Xem ra, quản gia chỉ muốn lấy lòng cô mà thôi.

Nhìn điệu bộ rầu rĩ của anh, Tưởng Ly chắc chắn anh đã hiểu lầm, lập tức chuyển nó tới văn phòng của anh, đồng thời nói: "Không ngờ anh thích mai trắng. Cứ tận tâm nuôi trồng, chưa biết chừng sẽ có kỳ tích, em sẽ giúp anh."

Lục Đông Thâm thầm nghĩ: Ai thích cái cây trụi lá này chứ? Chẳng phải vì em sao. Nhưng ở lâu với nó anh cũng đã có chút tình cảm. Anh nói: Để ở văn phòng thì để ở văn phòng đi vậy.

Còn về sự giúp đỡ của cô...

Ha ha, chỉ khi nào cô vui, nó mới xuất hiện.

~Hết chương 671~

Truyện Chữ Hay