Thị trường cổ phiếu Lục Môn kỳ quái, bên ngoài đưa ra định nghĩa: Thuyết âm mưu.
Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào sự lên xuống thất thường của thị trường cổ phiếu Lục Môn thì Tưởng Ly cuối cùng cũng gặp được Thai Tử Tân.
Sở dĩ nói là "cuối cùng", nguyên nhân xuất phát từ sự tránh mặt của Thai Tử Tân, chí ít Tưởng Ly cho là như vậy. Sau khi được biết về nhà cung cấp nguyên liệu người Karamay từ chỗ Trần Du, Tưởng Ly đã lập tức liên lạc với Thai Tử Tân.
Cách thức trực tiếp nhất chính là gọi điện thoại, không bắt máy.
Xin wechat của Thai Tử Tân từ phía Trần Du, không chấp nhận lời mời kết bạn.
Nhắn tin, không nhắn lại.
Tưởng Ly không còn cách nào khác đành gửi email cho cô ấy. Cô gửi liên tục hai email, cũng không thấy Thai Tử Tân hồi đáp, nhưng hệ thống hiện thị người nhận đã đọc, vì trước khi gửi email, Tưởng Ly đã đặc biệt cài đặt thông báo nhắc nhở tình trạng đọc mail của đối phương.
Tưởng Ly tức đến nghiến răng kèn kẹt, thế nên trước khi cùng Lục Đông Thâm và Lục Chấn Dương về Mỹ, cô lại gửi thêm một bức thư: Thai Tử Tân, cô tưởng cô giả vờ chết là tôi hết cách phải không? Trong lúc tôi còn nhã nhặn, ôn hòa đi tìm cô thì cô nên ngoan ngoãn xuất hiện. Cô biết tôi làm ngành gì đấy, không tóm được cô, lẽ nào tôi lại không tóm được ông anh hai khó khăn lắm mới hoàn lương của cô?
Sau khi buông lời ác độc, quả nhiên thấy hiệu quả ngay. Trước khi lên máy bay, cô nhận được hồi đáp của Thai Tử Tân: Thời gian, địa điểm.
Từ mấy chữ này có thể nhìn ra sự bực dọc của Thai Tử Tân.
Nhưng không sao cả, có bực dọc hơn nữa chẳng phải vẫn bị cô dắt mũi đi đó sao? Tưởng Ly ngẫm nghĩ rồi soạn thời gian và địa điểm gửi qua, đồng thời bổ sung một câu: Tốt nhất đừng để tôi phải đợi cô.
Thế nên vừa về tới Lục Môn, "cuộc gặp mặt" giữa cô và Thai Tử Tân cũng bắt đầu.
Thai Tử Tân ăn mặc chững chạc, chiếc váy công sở màu trắng càng tôn lên vóc dáng ưa nhìn, bên trên được kết hợp với một chiếc sơ mi màu vàng gừng, càng khiến làn da trở nên trắng trẻo, mềm mại. Từ xa Tưởng Ly đã nhìn thấy cô ấy. Cô đỗ xe ngay ngắn vào vị trí, sau khi bước xuống xe, từ đó trở đi luôn quan sát Thai Tử Tân bằng ánh mắt của "một người đàn ông nhìn một người phụ nữ".
Thai Tử Tân quả nhiên đúng giờ. Họ hẹn nhau lúc mười giờ sáng, không sớm đến mức khiến Tưởng Ly còn ngái ngủ, cũng không muộn đến mức khiến Tưởng Ly bụng lép kẹp. Địa điểm gặp mặt ở một quán café. Ông chủ là người Quảng Châu, pha các loại trà hoa quả cực ngon, đặc biệt có trà chanh là uống đã nhất. Những cửa hàng có người Hoa làm chủ đa phần lựa chọn ở khu đông dân Trung Quốc. Thế mà ông chủ này lại đi ngược xu hướng, mở cửa hàng ở một khu phố đầy rẫy những quán café với mùi thơm nồng nàn, có vẻ lại càng khiến nó thêm độc đáo.
Lúc gọi món, Thai Tử Tân cứ nhíu mày suốt, cô ấy nói với cô nhân viên: "Quán café mà lại không nghiêm chỉnh bán café, ông chủ các cô nghĩ gì vậy?"
Em gái nhân viên cười rất lịch sự, đặt món cho cô ấy.
Quán trên dưới có hai tầng, họ ngồi ở một vị trí sát cửa sổ ở tầng trên. Cửa sổ kiểu sát đất, ánh sáng chan hòa. Thai Tử Tân đánh giá Tưởng Ly, vẫn là kiểu ăn mặc thiên về Trung Quốc truyền thống, một bộ áo dài kiểu Hán đã được cải tiến, màu hoa hồng khô, một màu sắc rất dịu dàng, nhưng vì kiểu cổ áo dựng đứng mà trông lại có thêm nét khí khái. Cô ấy cũng thấy khó hiểu, quán café này thiết kế tân thời, vậy mà Tưởng Ly ngồi ở đó lại không có cảm giác lạc lõng, còn khiến người ta muốn dừng lại ngắm nhìn.
So với lần trước gặp cô ấy, tóc Tưởng Ly đã dài ra nhiều, trông dịu dàng hơn trước. Nhưng đôi mắt Tưởng Ly thì lại rất tuấn tú, khiến Thai Tử Tân bất chợt nhớ tới một từ đang cực kỳ thịnh hành ở thời đại này: Beautisome.
Beautisome, kết hợp của Beautiful and Handsome, dịch ra chính là vừa xinh gái vừa đẹp trai.
Không muốn dành quá nhiều từ ngợi khen cho Tưởng Ly, giống như không muốn thừa nhận việc Tưởng Ly đã trở thành vợ của Lục Đông Thâm vậy, Thai Tử Tân hắng giọng, bực dọc nói: "Đây là thái độ của cô khi nhờ cậy người khác à?"
"Tôi cũng muốn nhã nhặn, nhưng cô Thai đâu có cho tôi cơ hội ấy." Tưởng Ly gọi một cốc trà chanh, cầm chiếc thìa bạc nhỏ và dài, đè lát chanh trong cốc xuống tận đáy, ép nát thịt chanh: "Quay trở về chuyện chính đi, phải làm sao tôi mới có thể tìm được nhà nguyên liệu sa mạc ấy?"
Thai Tử Tân bỗng bật cười.
"Cô cười gì?" Tưởng Ly nhíu mày.
Thai Tử Tân gọi café, không đường không sữa, kiểm soát nghiêm ngặt mức độ tăng cân của mình. Cô ấy đặt tách café xuống và nói: "Tôi nên gọi cô là gì nhỉ? Hạ Trú? Tưởng Ly? Hay là dâu trưởng Lục Môn?"
"Tôi không quá câu nệ xưng hô, cô thích gọi kiểu gì cũng được, hoặc cô nên gọi tôi một tiếng chị Lục là thích hợp nhất." Tưởng Ly nhận ra ý đối địch của cô ấy.
Nghe xong, nụ cười của Thai Tử Tân tắt ngấm: "Phải rồi, cô là chị Lục, là vợ của Lục Đông Thâm. Người ta nói cô có tài năng khác thường, còn biết tà thuật, vì sao tôi phải giúp cô?"
"Vì tôi vừa mới có chút thiện cảm với cô." Tưởng Ly từ tốn đáp lại: "Trần Du khen cô không ít, quả thật khiến tôi phải có cái nhìn khác về cô."
Thai Tử Tân phì cười: "Thế nên, tôi phải biết ơn cảm kích cô?"
"Thai Tử Tân." Tưởng Ly điều chỉnh lại tư thế ngồi, gọi cả họ lẫn tên của cô ấy: "Tôi cực kỳ không hiểu vì sao cô lại có thái độ đối địch với tôi. Nói gì thì nói, tôi cũng từng cứu mạng ông Thai. Cứ cho là chưa thể gọi một tiếng ân nhân cứu mạng, thì cũng đâu đến mức là kẻ thù nhỉ. Cùng lắm tôi chỉ cướp mất Lục Đông Thâm, nhưng lúc tôi gặp Lục Đông Thâm, hai người đã đứt rồi. Mà trên thực tế, cô thậm chí còn tha thứ cho cả Trần Du."
Thai Tử Tân nhìn cô một lúc lâu, rồi mới từ từ nói: "Đúng là tôi đã tha thứ cho Trần Du, nhưng lại chỉ có thái độ thù địch với cô, muốn biết nguyên nhân, phải không?"
Tưởng Ly nhạy bén: "Xem ra vẫn là vì Lục Đông Thâm."
"Không sai." Thai Tử Tân ngả người ra sau, nhìn thẳng vào mặt cô: "Từ khi cô xuất hiện, cuối cùng tôi mới hiểu ra một sự thật, Lục Đông Thâm yêu cô và anh ấy cũng chỉ yêu cô."
Tưởng Ly hơi sững người.
"Tưởng Ly, đó chính là nguyên nhân tôi ghét cô." Thai Tử Tân hơi đổ người về phía trước, nhìn cô trân trân: "Vì sự tồn tại của cô, tôi ngược lại càng cảm thông cho Trần Du, thế nên tha thứ là việc quá bình thường."
Tưởng Ly nghe xong câu này mà tâm trạng rối bời, không phải mừng thầm, chỉ cảm thán tình yêu vốn là thứ ích kỷ, đã định sẵn có người vui thì phải có kẻ buồn. "Xem ra, cô sẽ không dễ dàng giúp tôi chuyện lần này rồi."
"Chẳng trách Lục Đông Thâm lo lắng cho cô, thương yêu cô, một cô gái thông minh như cô quả thực khiến đàn ông yêu thích." Thai Tử Tân lại dựa vào lưng ghế, thái độ trông có vẻ còn nhàn nhãn hơn lúc trước: "Tôi chịu đến đây, thì chứng tỏ chuyện này còn khả năng bàn bạc, phải xem bàn kiểu gì."
"Cô muốn bàn kiểu gì?"
Ngón tay Thai Tử Tân đặt lên mép cốc café, gõ nhẹ mấy cái: "Xem ra việc tìm ra ông lão ấy là rất quan trọng với cô, bằng không với cá tính của cô sao có thể liên tục chịu sự thờ ơ lạnh nhạt mà vẫn không từ bỏ chuyện liên lạc với tôi. Điều kiện chắc chắn là có, ví dụ như, đổi người quan trọng nhất với cô lấy chuyện quan trọng nhất với cô, sao hả?"
Tưởng Ly bật cười, cô cũng không cần vòng vo, giả vờ hồ đồ với Thai Tử Tân: "Cô muốn tôi rời xa Lục Đông Thâm?"
"Một cách trao đổi rất tầm thường, nhưng đây đúng là ý định của tôi." Thai Tử Tân cũng mỉm cười nhẹ nhàng bên khóe môi nhưng nụ cười ấy không hòa vào ánh mắt.
Nghe xong, Tưởng Ly cũng ngả ra sau, khoanh hai tay trước ngực, nhìn Thai Tử Tân, cười mà như không cười. Thai Tử Tân bị cô nhìn đến thiếu tự nhiên, nụ cười trở nên gượng gạo: "Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì?"
Tưởng Ly chậm chạp lên tiếng: "Nếu tôi thật sự dám trao Lục Đông Thâm cho cô, cô có dám nhận không?"
Một câu hỏi khiến Thai Tử Tân sững người, cô ấy không ngờ đến câu hỏi này của Tưởng Ly.
"Cô hiểu quá rõ, bản thân cô không chế ngự được Lục Đông Thâm. Cứ cho là tôi não tàn, rời xa anh ấy, anh ấy cũng không thể đến với cô." Tưởng Ly nói trúng tim đen: "Trên thương trường, cô nổi danh là người làm việc dứt khoát nhanh gọn, lại rất lý trí, thế nên đạo lý này cô đã hiểu từ lâu. Hôm nay cô nói ra mấy lời ấy chẳng qua chỉ đang muốn cân bằng lại sự hụt hẫng trong lòng. Giả sử tôi thật sự có thể rời xa Lục Đông Thâm, vậy thì cô sẽ nghĩ: Thấy chưa, tình cảm của hai người cũng chỉ đến thế mà thôi, còn bản thân cô sẽ không bao giờ vì sự ra đi của tôi mà lập tức tìm Lục Đông Thâm đề nghị quay lại đâu."
~Hết chương 596~