Lục Đông Thâm hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc Lục Bắc Thần đã được đưa tới Bắc Kinh ổn định vết thương, được đưa vào một phòng Hồi sức đặc biệt trong một bệnh viện đã được họ sắp xếp từ trước, lại được các chuyên gia có liên quant hay phiên hội chẩn, đi theo ngoài Cố Sơ ra còn có vị chuyên gia nổi tiếng lúc trước thay tim cho Lục Bắc Thần – Smith.
Sau khi hỏa táng, thi thể của Lục Bắc Thâm được chôn cất tại một nghĩa trang ở Trung Quốc, nghe nói đó là vị trí đẹp nhất nghĩa trang, và cũng nghe nói sở dĩ chôn tại đó vì đó là thành phố nơi cậu ta sinh ra.
Liên quan đến cái chết của Lục Bắc Thâm và bệnh viện nơi Lục Bắc Thần điều trị thương tích nghiêm trọng cùng mọi chi tiết cụ thể về ngày truy đuổi ở Cống Tốt đều bị Lục Môn phong tỏa nghiêm ngặt. Bên ngoài chỉ không ngừng suy đoán, còn cụ thể thì không ai có thể nói được.
Tưởng Ly nắm gần như trọn vẹn mọi hành tung của Lục Bắc Thâm.
Cậu ta căm hận Lục Môn, thậm chí là hận tất cả những con người của Lục Môn, cũng bao gồm cả người anh ruột của mình, Lục Bắc Thần. Lục Đông Thâm điều tra không sai, phía sau Lục Bắc Thâm tồn tại một tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy khổng lồ, căn cứ địa ở rất gần núi Tây Nại. Sự tồn tại của Tần Tô uy hiếp tới lợi ích của tổ chức. Có một người tên Quỷ Mã hợp tác chung với Lục Bắc Thâm, người này thâm hiểm, coi lợi ích trên hết. Chính hắn đã một tay lên kế hoạch sát hại, sau này cũng tham gia vào sự kiện bắt cóc.
Lục Chấn Dương dù sức yếu nhưng vẫn kiên quyết về nước thăm Lục Bắc Thần. Sức khỏe của ông đã tệ lắm rồi. Ngoài các bác sỹ luôn túc trực bên cạnh, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly cũng kề cận luôn luôn. Nhất là Tưởng Ly, cô đã dựa theo tình hình sức khỏe của ông để chế ra không ít công thức mùi hương. Trong suốt hành trình này, sự chăm sóc của cô đối với Lục Chấn Dương là vô cùng cần thiết.
Sau khi Lục Đông Thâm tới Bắc Kinh, anh đã sắp xếp một cách kín kẽ nhất các trị liệu cho Lục Bắc Thần. Ngoài việc tiếp tục để Dương Viễn trực ngoài phòng bệnh, anh cũng chuẩn bị ổn thỏa các máy móc và chuyên gia cần cho việc ra nước ngoài điều dưỡng sau này của Lục Bắc Thần.
Đồng thời anh gặp riêng bác sỹ Smith, yêu cầu ông giao lại toàn bộ hồ sơ bệnh án sự cố lần này của Lục Bắc Thần để lưu giữ làm tài liệu mật, liên tục nhấn mạnh với Smith: "Ông lâu nay là bác sỹ điều trị chính cho em trai tôi, thế nên tính nghiêm trọng của sự việc lần này ông hiểu rất rõ. Hạng mục phẫu thuật phải được giải quyết bí mật. Hồ sơ này cho dù là chính em trai tôi cũng không được xem, không được động tới."
Sao Smith không hiểu nỗi lo của Lục Đông Thâm, ông hứa: "Anh Lục cứ yên tâm."
Tưởng Ly ở suốt bên Lục Chấn Dương, cùng bác sỹ liên tục theo dõi tình hình của ông. Ông ngồi rất lâu trước giường bệnh của Lục Bắc Thần, bàn tay run rẩy vuốt ve đầu Lục Bắc Thần, như đang vỗ về một đứa trẻ, hốc mắt đỏ sọng. Về sau, ông lại đi thăm Lục Bắc Thâm. Khi men theo những bậc thềm xanh mướt đi lên, dáng hình ông loạng choạng. Có mấy lần Tưởng Ly rất lo ông sẽ ngã xuống, nên phải dìu sát sao.Đứng trước bia mộ Lục Bắc Thâm, bả vai Lục Chấn Dương không kiềm chế nổi cơn run rẩy. Đầu tiên ông nói một câu "Nghịch tử!", sau đó đứng đờ người rất lâu rồi mới ngồi xuống trước mộ, nét mặt đau thương. Tưởng Ly bảo mọi người đứng xa ra một chút. Lục Chấn Dương háo thắng, có lẽ thứ ông không muốn để mọi người nhìn thấy nhất chính là sự yếu đuối của mình.
Cô vốn dĩ cũng định tránh mặt nhưng ông gọi giật cô lại.
Lục Chấn Dương nhìn bức ảnh của Lục Bắc Thâm. Từ góc độ của Tưởng Ly không nhìn rõ được cảm xúc cụ thể của ông, nhưng có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và lạnh lẽo nơi đáy long. Rất lâu sau, ông lẩm bẩm: "Con còn nhớ đứa con trai mắc căn bệnh lạ mà ta nói với con không? Chính là Bắc Thâm. Nó di truyền sự điên cuồng và rồ dại của mẹ, bất dắc dĩ, ta mới phải nhốt nó vào."
Tưởng Ly đứng im đó, cũng không lên tiếng, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh lùa vào sống lưng.
Thật ra về sau cô cũng đã ít nhiều đoán ra được. Lục Nam Thâm tràn đầy tinh thần như vậy, không hề giống một người có bệnh. Mùi hương trên người Lục Bắc Thần mát lạnh, liên quan tới môi trường làm việc thường xuyên, cũng không phải là đứa con trai mà Lục Chấn Dương nhắc tới. Chỉ còn một người có vấn đề, chính là "Lục Bắc Thần" từng hỏi cô về cỏ Thiên Hồn, trên cơ thể người đó có mùi hoa anh túc, chính là Lục Bắc Thâm.
Có điều các bệnh trong lĩnh vực tâm thần cô không thể nhanh chóng đưa ra kết luận, hơn nữa trông bề ngoài, sau khi trưởng thành, Lục Bắc Thâm cũng hồi phục rất tốt.
Lục Chấn Dương vuốt ve bia mộ, chạm lên bức ảnh trên bia, giống như vuốt ve Lục Bắc Thần nằm trong bệnh viện vậy, sắc mặt nặng nề, trầm buồn, đè nén cho những nỗi đau tưởng như khó sống trong long tan nát vỡ vụn. Ông nói: "Bố có lỗi với con, có lỗi với các con, có lỗi với mẹ của các con..."
Từ đầu tới cuối, Tưởng Ly luôn có cảm giác Lục Chấn Dương đang cố kìm nén cảm xúc. Quả không sai, ông bùng nổ vào một đêm trước khi rời khỏi Bắc Kinh.
Vệ sỹ, bác sỹ và cả những người hầu phục vụ cho sinh hoạt của ông đều bị đuổi hết ra ngoài. Mọi người bối rối, đứng chực trước cửa, lại sợ nghe phải những lời không nên nghe. Dương Viễn giải vây cho họ, xua tay bảo tất cả đi.
Từ xa Tưởng Ly đã nhìn thấy Dương Viễn, đứng đực trước cửa như một môn thần*, cơ thể hơi nghiêng, tai gần như áp sát vào cánh cửa, một tay cầm bao thuốc lá, một tay cầm điếu thuốc lá, tập trung hết sức vào tình hình bên trong căn phòng. Tưởng Ly tò mò, nhẹ nhàng tiến sát tới đứng ngay sau lưng anh ấy, cũng bắt chước anh ấy ghé tai lại ần. Bên trong có tiếng người nói chuyện, giọng rất nhỏ nên không nghe rõ là nói gì.
*Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
Cô lên tiếng hỏi: "Bên trong làm sao..."
Chữ "vậy" còn chưa kịp buột khỏi miệng, Dương Viễn đã nhảy dựng lên theo phản xạ, có vẻ như bị dọa đến đứng người vì câu hỏi bất thình lình của Tưởng Ly. Anh ấy quay người lại, trợn trừng mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nghiến răng thì thầm: "Em là ma à, đi lại không phát ra tiếng động nào là sao?"
"Anh cũng có lúc biết sợ cơ đấy." Tưởng Ly đùa giỡn một chút, rồi giơ tay định gõ cửa.
Một giây sau, cổ tay Tưởng Ly bị Dương Viễn giữ chặt lại, đồng thời anh ấy cũng chặn cả người mình ra trước cửa: "Làm gì vậy?"
Tưởng Ly vừa tức vừa buồn cười vì một loạt các hành động kỳ quặc ấy. Cô liếc nhìn xuống cổ tay, Dương Viễn lập tức hiểu thấu ánh mắt cảnh cáo của cô, thông minh buông ra. Bấy giờ Tưởng Ly mới thu lại "sát khí" trong ánh mắt, giơ chỗ quần áo đã được gấp gọn gang trong lòng, ra hiệu cho anh ấy: "Quần áo ở nhà đã xông xong rồi, em phải vào trong."
Để ổn định cảm xúc và sức khỏe của Lục Chấn Dương, Tưởng Ly có thể nói đã vắt cạn tâm tư. Từ việc ăn đến việc mặc cô đều yêu cầu nghiêm ngặt, ngay cả đồ ngủ của Lục Chấn Dương cũng do cô đích thân xông mùi hương đặc biệt mấy lần.
Sau khi xông hương, mùi quần áo không quá nồng cũng không quá hắc, thoảng mà không nhạt nhòa. Dương Viễn ngửi cũng cảm thấy rất thoải mái, anh nói: "Được đấy, bây giờ chuyện to tới chuyện nhỏ từ trên xuống dưới đều nghe ý kiến của em. Càng ngày càng ra dáng dâu trưởng Lục Môn rồi. Một thời gian nữa tới buổi họp báo chính thức, em chuẩn bị tinh thần tiếm quyền thiên hạ đi."
Tiếm quyền thiên hạ?
"Thế là ý gì?" Tưởng Ly không hiểu: "Có buổi họp báo thật sao?"
Dương Viễn nhìn nét mặt nghi hoặc của cô mới chợt ý thức được mình đã nói hơi nhiều, bất giác hắng giọng: "À thế... Lục Đông Thâm chưa nói gì với em à?"
"Nói gì cơ?"
"À... Không có gì đâu." Dương Viễn lập tức im bặt, hắt cằm ra hiệu vào trong: "Ông cụ đang răn dạy con trai, em tốt nhất đừng vào chịu trận."
Tưởng Ly sững người, còn chưa kịp hỏi rõ rang thì đã nghe thấy tiếng quát nghiêm nghị của Lục Chấn Dương từ bên trong vọng ra: "Mày đúng là thằng nghịch tử!"
Ngay sau đó là một cái tát.
Thực ra hiệu quả cách âm của căn phòng khá tốt, nếu không Dương Viễn đã chẳng phải đứng bằng tư thế đó nghe trộm, mà vẫn chẳng nghe được gì. Có điều tiếng quát và tiếng bạt tai của Lục Chấn Dương đều vang ra rõ mồn một, có thể thấy nộ khí của ông đã bùng lên, sự việc rất nghiêm trọng.
Dương Viễn buông một câu: "Shit! Chuyện gì vậy!", rồi lập tức vặn tay nắm cửa lao vào trong. Tưởng Ly cũng bám theo sau, không phải vì quá lo lắng Lục Đông Thâm bị ăn tát, một cái tát chẳng thể khiến anh mất đi cân thịt nào, cô lo lắng cho sức khỏe của Lục Chấn Dương hơn cả.
~Hết chương 591~