Người Tình Trí Mạng

chương 555: có chết cũng không để kẻ đó đứng dậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khóe miệng Tưởng Ly nhếch lên một nụ cười kỳ quái, xem ra tâm tình của hai người này đã có sự thay đổi, những lời vừa rồi đã tiết lộ rất nhiều điều, nếu là bình thường hai người họ chí ít cũng phải hục hặc nhau đôi chút. Cô hắng giọng: “Cô là nhà bán nguyên liệu, thật ra rất nhiều nguyên lý mùi hương cô đều hiểu, thế nên tôi sẽ không phổ cập với cô cách chế tạo vật dẫn mùi hương nữa. Lúc trước khi trị bệnh cho Tần Thiên Bảo, những công việc chuẩn bị cô giúp tôi làm cũng đủ giúp cô hiểu bảy, tám phần. Nói về Tần Thiên Bảo trước đi, nguyên nhân sinh bệnh chúng ta đều biết rồi. Việc dùng mùi hương trị bệnh chẳng qua là kê thuốc đúng bệnh. Dù là Trung y hay Tây y, xuất phát điểm đều như nhau.

Cô đang định vươn tay lấy bình trà rót thêm thì Nguyễn Kỳ đã lập tức làm thay.

“Chúng ta thường nói câu bi thương làm hại phổi, phổi chủ khí, nhớ nhung làm hại lá lách, hoảng sợ làm hại thận. Tình cảm của Tần Thiên Bảo với Tế y là nhớ nhung, nhưng cũng đồng thời vì tương tư mà nảy sinh sợ hãi, còn đối với cảnh ngộ của Tần Vũ là bi thương. Bệnh tâm lý có thể tạo thành bệnh sinh lý. Bệnh trạng sau cùng thể hiện ra ngoài của Tần Thiên Bảo chẳng qua chỉ là một cách để trốn tránh hiện thực. Bệnh có ngàn loại, ẩn trong cơ thể sẽ ảnh hưởng tới mùi cơ thể. Mùi cơ thể của Tần Thiên Bảo khá thuần khiết, sạch sẽ, tức là bệnh của nó vẫn chưa nguy kịch. Nguyên lý mùi hương tôi dùng cho nó cũng lần lượt giúp về ba phương diện: lưu thông khí huyết, hưng phấn tinh thần và làm khỏe thận, khiến mùi hương thấm sâu vào không khí mà nó hít thở, thức ăn mà nó tiêu hóa cũng như nước mà nó tắm. Việc nhịn đói là cách để độc tố trong cơ thể bài tiết ra ngoài trước, giống đạo lý nhịn ăn của Đạo gia vậy. Cam chua chỉ là chất xúc tác thúc đẩy quá trình bài tiết rác thải trong cơ thể. Đồng thời cùng lúc đó, việc nôn mửa cũng khiến tinh thần và thể lực con người rệu rã, cộng thêm việc mùi hương luôn là mắt xích liên kết, tạo thành cơ hội tuyệt với để bước vào thế giới của thằng bé.”

“Thật ra ngay lúc nó đói khát là đã đi lòng vòng tới ranh giới của thực tại rồi đúng không?” Nguyễn Kỳ.

Tưởng Ly gật đầu: “Không sai, thế nên tôi lại càng gia tăng lực độ, thúc đẩy nhanh quá trình thức tỉnh của nó. Tần Thiên Bảo thích luyện chữ. Tôi viết chữ lên giấy cũng là cách gián tiếp để trò chuyện với nó. Quan trọng là trên bức tranh Tế y, gây sự chú ý của nó rồi đốt bỏ. Trong lúc nó thảng thốt, mùi hương trên quần áo đã hun qua từ trước và mùi hương tỏa ra trong lúc bức tranh được đốt cháy sẽ có tác dụng mang tính quyết định. Đây chính là sự thần kỳ của mùi hương, lặng lẽ nhưng có thể ảnh hưởng tới gốc rễ.”

Nguyễn Kỳ đến đây đã đủ hiểu, ánh mắt sáng rực lên như chứa cả Ngân Hà. Nhiêu Tôn ngồi gần, nhìn thấy ánh mắt cô ấy chưa bao giờ sáng như hôm nay, trong lòng bỗng có chút ghen tỵ. Điều càng khiến anh ấy không thoải mái hơn là người anh ấy ghen tỵ lại là… Tưởng Ly?

“Tình trạng của Tần Thiên Bảo đã giải thích thông suốt, nhưng Tần tứ thúc thì sao? Lẽ nào ông ta giả chết? Hay đây chỉ là màn kịch Tần nhị nương bày ra?” Nguyễn Kỳ không hiểu.

“Không phải một màn kịch. Tần tứ thúc đúng là đã ngã từ trên cao xuống, hơn nữa cũng đúng là đã tắt thở.” Tưởng Ly từ tốn uống một ngụm trà, nhìn ánh mắt sửng sốt của Nguyễn Kỳ, cô nói tiếp: “Trong lịch sử tổ tiên của người Tần Xuyên có truyền thuyết về việc Biển Thước chữa trị căn bệnh ngất như chết của Quắc thái tử. Vu chúc của người Tần Xuyên được truyền lại từ đời này qua đời khác, việc truyền thừa lại bản lĩnh này cũng là việc bình thường. Nhưng trên thực tế, trên đời làm gì có chuyện thật sự cải tử hoàn sinh? Thế nào là chết? Theo góc độ y học, tim ngừng đập, con người dừng thở tức là ra đi. Nhưng một người cứ tim ngừng đập và ngừng thở là đã chết sao? Chưa chắc. Có rất nhiều hiện tượng chết lâm sàng đều không thể giải thích được rõ ràng.”

Nguyễn Kỳ gật đầu, kể cũng phải, cô ấy cũng đã nghe qua nhiều.

“Tần tứ thúc ngã từ trên cao xuống tắt thở. Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta ngã chết. Nhưng trên thực tế ông ta bị trúng độc. Độc tính phát tác làm chặn dòng chảy của mạch máu tạo ra hiện tượng chết giả, tim ngừng đập, tắt thở. Việc này nhìn từ góc độ y học đúng là đã chết, nhưng nếu biết chữa trị đúng cách thì có thể cứu được hiện tượng giả chết này, cùng một đạo lý với việc Biển Thước cứu Quắc thái tử.”

Tưởng Ly cầm một quả ô mai lên tay, từ tốn lấy phần thịt ngoài ra: “Trúng độc thì giải độc là được. Một khi hết độc tố, con người tự nhiên sẽ không sao, cũng giống như trước đó Nhiêu Tôn trúng độc của kiến nhung đỏ vậy.”

“Nhưng Tần tứ thúc tỉnh dậy cũng nhanh quá rồi.” Nguyễn Kỳ tiếp tục đặt ra nghi vấn.

“Nhanh sao? Không nhanh đâu, nếu Tần tứ thúc vừa xảy ra chuyện đã được đưa ngay tới chỗ tôi, thì ông ta tỉnh lại lâu rồi, không cần đợi tới chập tối.” Tưởng Ly tách một góc thịt ô mai nhỏ, bỏ vào miệng, nhe răng. Vẫn hơi chua một chút lần sau khi ngâm phải cho thêm nhiều đường đá.

Nguyễn Kỳ nghe câu này cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Một lát sau, cô ấy chợt hiểu ra: “Ý của cô là, độc của Tần tứ thúc không phải do cô giải, mà do… Tần nhị nương?”

“Đương nhiên.” Tưởng Ly tỉ mỉ nhấm nháp ô mai: “Nghĩ mà xem, sau khi Tần tứ thúc xảy ra chuyện đã được khiêng thẳng tới chỗ Tần nhị nương, có bao nhiêu người được quan sát tận mắt? Thế nên người nắm rõ cụ thể tình hình của Tần tứ thúc chỉ có Tần nhị nương. Tần nhị nương là người tinh thông dược lý, lại có kinh nghiệm được truyền thụ hết đời này qua đời khác. Chỉ cần người chưa chết hẳn, thì bà ta chắc chắn có cách cứu sống. Nhưng muốn khiến một người từ không còn sinh khí tới khôi phục thể lực là cần thời gian, thế nên Tần nhị nương mới hẹn thời gian thách đầu là lúc hoàng hôn. Bởi vì thứ nhất, bà ta không cho rằng tôi có bản lĩnh “cải tử hoàn sinh”, huống hồ tôi còn không được tiếp xúc với ‘thi thể’. Thứ hai, từ ban ngày tới chập tối là đủ thời gian để hóa giải độc tố trong người Tần tứ thúc. Nói cách khác, khi Tần tứ thúc được khiêng lên đài tế, độc tố trong người ông ta đã được giải trừ kha khá, phần còn lại chính là việc Tần nhị nương lợi dụng y thuật để kiểm soát thời gian tỉnh dậy của ông ta mà thôi.”

Nguyễn Kỳ quả thật khó tin: “Nói vậy Tần nhị nương này cũng có chút bản lĩnh đó chứ.”

“Việc đó là tất nhiên, nếu là người bình thường chắc chắn đã coi Tần tứ thúc là người chết mà xử lý rồi.” Câu nói này xuất phát từ đáy lòng Tưởng Ly: “Người Tần Xuyên tuy là hậu duệ của thần y, những phương thức trị bệnh cũng am hiểu nhiều hơn người bình thường, nhưng tôi tin đa phần đều là những phương pháp dân gian. Tần nhị nương là người hiểu y thuật nhất. Khi xưa, thầy thuốc và thầy mo không phần nhà là vì rất nhiều nguyên lý điều trị không thể tiến hành truyền bá một cách chính thống mà phải dùng phương thức mê tín để biểu đạt sẽ được nhiều người chấp nhận hơn. Thế nên những người như Tần nhị nương ở Tần Xuyên sẽ bị gắn cái mác Vu y. Nghiêm túc mà nói, cách bà ta chữa bệnh cứu người không khác tôi là bao, chỉ là thủ đoạn khác mà thôi.”

Nguyễn Kỳ gật đầu, đạo lý này rõ ràng dễ hiểu. Ngay sau đó cô ấy lại đưa ra một câu hỏi mấu chốt nhất: “Nhưng trước đó cô chưa có cơ hội tiếp xúc với Tần tứ thúc mà, làm sao biết vấn đề của ông ta nằm ở đâu đồng thời chuẩn bị sẵn từ trước?”

Trước khi tới đài tế, Tưởng Ly đã đi khắp nơi nghe ngóng về chuyện của Tần tứ thúc, nhưng cũng không đến mức nắm tường tận vậy chứ.

Tưởng Ly khẽ mím môi cười.

Không chỉ cô cười, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn cũng cười, nahát là Nhiêu Tôn, cười cứ gọi là đắc ý, ánh mắt biểu cảm như thể hiện một điều duy nhất “Cô hỏi tôi đây này”. Nguyễn Kỳ nhìn thấy mà khó chịu trong lòng, vội gào lên: “Này này này, như thế không hay đâu nhé? Có chuyện gì mà mấy người biết còn tôi thì không?”

Nhiêu Tôn không nhịn được nữa, phá lên cười thành tiếng.

Nguyễn Kỳ tức giận đấm anh ấy một cái. Anh ấy không né tránh, chỉ cười quyết không nói với cô ấy. Cô ấy lại đánh, anh ấy vừa né, cú đấm liền rơi hụt. Cảnh tượng này rơi vào mắt người ngoài không khác gì tán tỉnh ve vãn. Người ngoài ở đây chính là Tưởng Ly và Lục Đông Thâm. Tưởng Ly uể oải dựa vào người anh, nhìn đôi “uyên ương” trước mặt trêu chọc nhau, trong lòng chúc phúc, nam thanh nữ tú, rất đẹp.

Nhưng cũng không chống đỡ nổi khuôn mặt cầu xin được giải đáp của Nguyễn Kỳ, cô bèn tốt bụng nói rõ: “Công lao thuộc về hai người đàn ông trước mặt đây, suy tính tỉ mỉ và diễn xuất tuyệt đỉnh.”

Khi chưa nhìn thấy thi thể của Tần tứ thúc, thật ra Tưởng Ly không tự tin đến thế. Tần Thiên Bảo một mực khăng khăng Tần tứ thúc đã qua đời, còn Tần nhị nương rõ ràng có thể cải tử hoàn sinh, điều này khiến Tưởng Ly sinh lòng nghi hoặc.

Bao năm qua cô xông pha trời Nam đất Bắc, gặp không ít chuyện chết đi sống lại, chỉ là vì có rất nhiều nguyên nhân khiến người ta chết giả, thế nên cô rất khẳng định Tần tứ thúc chắc chắn còn cứu được. Tần nhị nương có thành kiến với cô, lập tức đón thi thể đi là có lòng gây khó dễ.

Cô đặt ra dự tính xấu nhất, cố gắng hết sức thu thập mọi thông tin liên quan đến thương tích của Tần tứ thúc. Đồng thời, Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn cũng không nhàn. Họ dứt khoát xông vào nhà Tần nhị nương, nói “xông vào” cũng không hợp lý lắm, nói chính xác là dùng kế “điệu hổ ly sơn”.

Nhiêu Tôn là người “điệu hổ”, dùng tiếng mèo gọi bạn tình chưa bao giờ điên cuồng đến thế, quấy rầy Tần nhị nương khiến bà ta gần như phát điên, lập tức cầm một cây gậy đi ra khỏi nhà. Lục Đông Thâm nhân cơ hội ấy đột nhập vào nhà, tỉ mỉ quan sát “thi thể” Tần tứ thúc một lượt.

Nhiêu Tôn cũng rất giỏi, giữ chân được Tần nhị nương hơn mười phút đồng hồ. Trong hơn mười phút này, Lục Đông Thâm lại dùng một thứ hoàn toàn không ăn nhập gì với Tần Xuyên: Di động. Anh điên cuồng chụp ảnh càng nhiều càng tốt, từ đầu tới chân, thậm chí từng sợi tóc cũng không buông tha.

Anh lại lần lượt chụp hết hoàn cảnh xung quanh và những loại dược liệu mà Tần nhị nương đang lựa chọn, khi không còn gì để chụp nữa mới rời khỏi nhà.

Ám hiệu anh ấy đưa cho Nhiêu Tôn để lui binh cũng lại là một tiếng mèo kêu.

Sau khi lấy được ảnh, Tưởng Ly chưa bao giờ cảm kích một thứ gọi là di động như giây phút đó. Cô ôm lấy di động, hôn lấy hôn để. Thấy Lục Đông Thâm nhướng mày nhìn mình, cô lại lập tức nhào tới, điên cuồng dâng tặng nụ hôn.

Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Tưởng Ly vòng tay qua cổ Lục Đông Thâm, nũng nịu nói: “Em vẫn chưa được nghe anh bắt chước tiếng mèo kêu, anh kêu một tiếng em nghe thử nào.”

Lục Đông Thâm có phần ngượng ngập, đáp lại cô bằng một nụ cười xấu xa: “Đừng nghịch ngợm.”

Hợp tác với Nhiêu Tôn không vui vẻ đến thế, nhất là khi bàn bạc cách điệu hổ và ám hiệu rút lui, Nhiêu Tôn làm một câu: Tùy cơ ứng biến. Nghe xong câu ấy, Lục Đông Thâm suýt chút nữa thổ huyết. Hai người họ cần hợp tác với nhau mà lại nói tùy cơ ứng biến?

Kết quả, khi tiếng mèo hoang gọi bạn tình của Nhiêu Tôn vọng tới, Lục Đông Thâm đang thủ bên cạnh cửa sổ thảng thốt tới nỗi đầu óc tê rần, kêu cũng thảm thiết quá rồi.

Có tiếng mèo gọi bạn trước đó, Lục Đông Thâm dùng ám hiệu rút lui cũng phải liên quan đến mèo chứ. Anh không học nổi tiếng gọi bạn tình, hết cách, đành dựa vào ấn tượng để bắt chước tiếng mèo bình thường. Không sai, chính là phải dựa vào ấn tượng. Lúc trước anh luôn “kính nhi viễn chi” với các loại vật nhỏ có lông, một khí dính vào lông anh sẽ phát điên.

Tưởng Ly thích nhất là nhìn dáng vẻ khó chịu của Lục Đông Thâm. Đường đường đàn ông nhà họ Lục, lại có thể vì chuyện của cô học tiếng mèo kêu, làm mấy trò “trộm cắp lén lút”, quả thực khiến cô cực kỳ cảm động.

Nguyễn Kỳ thì nghe đến máu huyết sôi sục, nghĩ lại cảnh tượng đó, hai người đàn ông đấu nhau một mất một còn trên thương trường lại vì một người “đã chết” ở Tần Xuyên dùng đủ mọi cách hợp tác phát triển là một chuyện tốt đẹp biết bao. Huống hồ, hai người đàn ông còn có diện mạo nổi bật thế này, nghĩ mãi nghĩ mãi, cô ấy chợt nghĩ xiên xẹo, bất giác liên tưởng tới một số cảnh “tình anh em” màu sắc.

Vội vàng cắt đứt suy nghĩ ấy, cô ấy hỏi một câu nghe có vẻ không có hàm lượng kiến thức gì nhưng lại khiến người ta phải tư duy đôi chút: “Mèo động dục… cẳng phải toàn vào đêm sao?”

Một câu hỏi tung ra khiến cả ba người họ lần lượt ngẩn người.

Rất lâu sau, Nhiêu Tôn mới ngập ngừng nói: “Thì biết đâu… mèo của Tần Xuyên ngủ nghỉ cũng khác mèo thường thì sao?”

Lời giải thích này nghe ra là hợp lý nhất.

Cuối cùng cả ba người họ không ai đưa ra được kết luận, chỉ lần lượt tỏ thái độ mình đúng là chó ngáp phải ruồi, cũng may lúc đó Tần nhị nương không nghiêm túc suy nghĩ lại như Nguyễn Kỳ.

“Tần nhị nương này cũng không có khả năng phán đoán, người bắt chước tiếng mèo động dục sao có thể giống mèo thật được chứ?” Nguyễn Kỳ phì cười.

Bên này, Tưởng Ly đã ngồi bình thường trở lại, nghe xong bèn quay đầu nhìn sang Lục Đông Thâm. Nhiêu Tôn mặt biến sắc, còn chưa kịp ngăn cản thì Lục Đông Thâm đã lên tiếng trước: “Không, cô mà nghe cậu ta kêu thì cô sẽ biết là giống y như đúc.”

Đáy mắt anh dâng lên nụ cười, một sự cố tình lộ liễu.

Nguyễn Kỳ kinh ngạc nhìn Nhiêu Tôn, không ngờ anh ấy còn có bản lĩnh này. Tưởng Ly chợt nhớ ra điều gì, đập bàn cái rầm, làm tách trà trên bàn nảy lên một cái. Nhiêu Tôn giật mình, cảnh giác nhìn Tưởng Ly: “Em lại biết cái gì rồi?”

“Dĩ nhiên là cô Kiều nói với em rồi, anh…”

Cô chưa nói xong, đã bị Nhiêu Tôn nhét một quả ô mai vào miệng, bực dọc nói: “Nói nhiều khô miệng đấy, ăn chút ô mai bổ sung chất chua.”

Tưởng Ly cố nhịn cười.

Lần này Nguyễn Kỳ càng tò mò hơn, vẫn muốn gạn hỏi. Nhiêu Tôn cũng theo đà nhét thêm quả ô mai vào miệng cô ấy, cười nói: “Em cũng nếm nhiều một chút, nhớ kỹ món này, sau này làm cho anh ăn.”

Mọi nghi vấn và tâm lý muốn hóng hớt đều tan biến sau câu nói này. Vành tai Nguyễn Kỳ nóng rực lên. Cô ấy hắng giọng, có chút gấp gáp lại có chút nũng nịu: “Nhiêu Tôn, anh đừng nói linh tinh.”

Nhiêu Tôn ngả người về phía Nguyễn Kỳ, chống tay lên má, cười nửa đùa nửa thật. Tưởng Ly nhìn ánh mắt đó của Nhiêu Tôn, tâm trạng cuối cùng cũng được yên tâm. Một người cao ngạo như Nhiêu Tôn, trừ phi đối diện với cô gái mình thích, nếu không sẽ không bao giờ tùy tiện chọc ghẹo con gái như vậy. Cộng thêm việc anh ấy sống chết không cho cô nói chuyện mất mặt ngày xưa của mình ra, rõ ràng là lo lắng về hình tượng của mình trong lòng Nguyễn Kỳ.

Thật ra, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nói theo lời cô Kiều thì là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chịu chút thiệt thòi làm bài học nhớ đời là được. Chuyện này là hồi Nhiêu Tôn khoảng năm, sáu tuổi. Có một lần đi trại hè ở nơi xa, buổi đêm nghe thấy có tiếng mèo động dục, các bạn nhỏ khác đều sợ âm thanh ấy, chỉ mình anh ấy dũng cảm xông ra, né tránh giáo viên đi tìm cho ra. Kết quả nhìn thấy cảnh hai con mèo làm tình dưới ánh trăng, anh ấy chạy tới định bắt mèo, kết quả nghĩ cũng đủ biết.

Người vừa sợ lại vừa ghét chó, chắc chắn là vì từng bị chó đuổi. Người có thể học tiếng mèo động dục điên cuồng, đa phần đều từng bị mèo cào, hơn nữa còn là kiểu bị cào đến rướm máu. Nhiêu Tôn chính là thành phần này, vì đó là nỗi đau đến tỉnh ngộ.

Lục Đông Thâm không hứng thú với màn chọc ghẹo nhau của hai người đó, anh hỏi Tưởng Ly: “Em đoán khi nào Tần nhị nương sẽ tới tìm em?”

Nghe xong câu này, Nguyễn Kỳ lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, mặc kệ ánh mắt thiếu đứng đắn của Nhiêu Tôn. Tưởng Ly đã uống gần hết cốc trà, uể oải dựa vào lưng ghế, hai cánh tay vươn cao lên thư giãn gân cốt: “Muộn nhất là mười giờ đêm nay, vừa hay là thời gian hoạt động sôi nổi của cả Tần Xuyên, thật sự hoàn hảo. Haizz, sao em lại lợi hại thế nhỉ.”

“Cô đã làm gì bà ta vậy?” Nguyễn Kỳ hỏi.

Tưởng Ly kéo tay áo: “Tay áo này của tôi có thể giấu rất nhiều bảo bối. Cô từng xem phim cổ trang chứ, người xưa rất thích giấu đồ trong tay áo, nguyên lý này của tôi cũng vậy.” Nói rồi, cô thu tay áo lại, thể hiện cốt cách cổ nhân: “Tần nhị nương cũng ra ngoài ban đêm như người Tần Xuyên, không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng, tuy rằng có thể hạn chế việc tiếp xúc với tia tử ngoại, nhưng cơ thể cũng đồng thời thiếu đi năng lượng, da dẻ vì lâu ngày không được ánh nắng chiếu vào mà trở nên yếu đuối, không ngăn được vi khuẩn từ bên ngoài xâm nhập. Có lúc mùi hương cũng tạo ra được một loại vi khuẩn, có tác dụng tương hỗ. Một khi hít vào sẽ tạo ra sự thay đổi cơ thể con người, ví dụ như khiến những người da dẻ nhạy cảm ngứa ngáy khó chịu, sự khó chịu trong cơ thể một khi trở nên nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý, trong một thời gian sẽ tạo ra ảo giác.”

Nguyễn Kỳ nghe xong mà trong phút chốc nổi da gà. Cô ấy xoa xoa cánh tay, trong lòng vẫn cảm thấy lạnh, chép miệng: “Tưởng Ly, cô thật tàn nhẫn.”

“Phạt nhẹ răn mạnh, tôi còn chưa ra tay tàn độc với bà ta đâu.” Tưởng Ly vặn vẹo người,bổ sung thêm một câu: “Vào thời điểm đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt, người muốn lật đổ tôi, có chết tôi cũng không để kẻ đó đứng dậy!”

~Hết chương 555~

Truyện Chữ Hay