Sau bữa tối, Tần Thiên Bảo liền tới phòng sách.
Sau khi được ngủ bù và ăn cháo thanh dưỡng sức, giờ giấc ngủ nghỉ của nó dường như đã khôi phục lại như trước. Nguyễn Kỳ thấy thằng bé lại đọc sách như trước, trong lòng có phần sốt ruột, tò mò hỏi Tưởng Ly: "Bệnh của thằng bé này hình như không có gì khởi sắc."
Tưởng Ly tính toán thời gian đại khái, chỉ nói một câu: Sắp rồi.
Không giải thích thừa thãi, cô cất bước đi ra khỏi phòng.
Lục Đông Thâm vẫn ở ngoài sân chưa vào nhà, dựa bên cạnh giếng vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại. Cũng không biết do cảnh đêm tuyệt đẹp của Tần Xuyên hay do đêm nay trăng sáng sao thưa, trên người Lục Đông Thâm như khoác một lớp ánh trăng thanh và sáng, tôn lên sự phóng khoáng của anh. Nếu là bình thường, Tưởng Ly có thể sẽ không tiến lên quấy rầy, nhưng nghĩ tới biểu cảm khiến người chỉ muốn né tránh vài phần của anh trên bàn ăn lúc nãy, cô nghĩ vẫn nên gần gũi vỗ về thêm chút là hơn.
Khoảng thời gian này, số lần gọi điện thoại của anh trở nên liên tục. Thật ra Tưởng Ly không muốn thấy anh như vậy, giống như di chứng để lại vậy. Mỗi lần thấy anh nói chuyện điện thoại, cô luôn có một dự cảm chẳng lành. Là con trưởng nhà họ Lục, anh có trách nhiệm không thể thoái thác đối với sự thịnh suy của Lục Môn. Cho dù không ở trong Lục Môn, anh cũng không thể thật sự tiêu diêu tự tại. Nhưng Tưởng Ly thì ích kỷ mong muốn, giá như có một ngày anh không cần phải làm gì, không cần phải nghĩ gì, chỉ có hai người họ lang bạt chân trời góc bể sống trọn đời cũng rất tốt mà.
Sắc mặt Lục Đông Thâm rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với sự không vui lúc nãy khi ăn. Cô không sợ anh làm mặt lạnh vì ghen tuông bóng gió, vì rất dễ dỗ dành. Cô chỉ sợ anh như lúc này: Lạnh lùng, uy nghiêm, quyền thế, là dáng vẻ vốn có của một Lục Đông Thâm trên thương trường, xung quanh đều tỏa ra một khí thế khiến Tưởng Ly vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Cô dựa bên cạnh anh.
Anh không né tránh, cho phép cô sát gần.Nội dung trong điện thoại cô nghe thấy rõ ràng, là Dương Viễn, ngữ khí chân thành.
"Nói trắng ra, Lục Khởi Bạch tự làm tự chịu, vào tù là báo ứng của cậu ta. Từ giây phút cậu ta nảy sinh suy nghĩ thuê người giết người, cậu ta đã phải suy nghĩ tới kết cục của mình."
Câu nói của Dương Viễn lọt rõ ràng vào tai Tưởng Ly. Cô giật mình, Lục Khởi Bạch đã bị bắt?
Không chỉ sắc mặt Lục Đông Thâm khó coi, ngay cả ngữ khí cũng rất trầm lạnh, khiến sống lưng Tưởng Ly cũng ớn lạnh. Anh nói: "Dương Viễn, tôi hỏi cậu, nếu không có Cận Nghiêm nói cho tôi biết chuyện của Lục Khởi Bạch, có phải cậu vẫn định giấu tôi mãi không?"
"Phải." Dương Viễn không còn vẻ hi hi ha ha hằng ngày: "Bao năm nay, bố con Lục Khởi Bạch trông thì thanh tâm quả dục, thực chất luôn ngấm ngầm đấu với cậu. Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Phàm là chuyện gì cậu cũng muốn nói đến quy tắc, đến chứng cứ, thế nên chưa chắc sẽ cho rằng bây giờ là cơ hội tốt nhất để hạ Lục Khởi Bạch. Nhưng cơ hội đang ở trước mắt thì chúng ta phải nắm lấy. Không còn Lục Khởi Bạch, chúng ta mới càng dễ hành sự."
Lục Đông Thâm nhíu mày: "Điều kiện tiên quyết để hành sự chính là không có lo lắng về sau. Theo tôi được biết, tới thời điểm hiện tại chưa có bất kỳ chứng cứ xác đáng nào có thể kiềm chế Lục Khởi Bạch. Cậu thật sự nghĩ rằng bây giờ chú hai tôi chạy vạy tứ phía là để uống trà trò chuyện với những người bạn cũ sao? Ông ta sẽ không giương mắt nhìn con trai mình ngồi tù. Lục Khởi Bạch không còn, chúng ta quả thực tiện hành sự, nhưng hoặc là phải khiến đối phương vĩnh viễn không thể trở mình, hoặc là không thể hành động khinh suất."
Tưởng Ly ngồi trên bệ giếng được trải sỏi, hai tay ôm lấy đầu gối, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt. Có lẽ là do khí lạnh từ dưới giếng đẩy lên, cũng có thể là do lời Lục Đông Thâm nói. Cô nghĩ là lý do thứ hai. Ở bên ngoài một thời gian dài, cô suýt nữa quên mất tính cách lang sói của Lục Đông Thâm, hành động theo mưu tính, một khí lộ ra nanh vuốt thì phải cắn chặt con mồi, khiến con mồi không có đường sống.
Nhưng Dương Viễn đưa ra lý do: "Lục Khởi Bạch không đưa ra bất kỳ khiếu nại nào. Cho dù chú hai của cậu có bản lĩnh cao cường đến đâu thì đương sự cũng đã thừa nhận mình thuê người giết người, ông ta còn có thể lật ngược kiểu gì chứ?"
Nghe xong Lục Đông Thâm sững người, ngập ngừng: "Lục Khởi Bạch thừa nhận?"
"Đúng vậy." Dương Viễn cười khẩy: "Không cần biết Lục Bắc Thâm dùng cách gì, tóm lại đã khiến Lục Khởi Bạch cam tâm tình nguyện bị hạ gục. Tuy rằng không mắc nhiều tội nhưng chuyện lần này cũng đủ khiến cậu ta khó khăn. Muốn ra ngoài ư? Không dễ vậy đâu."
Lục Đông Thâm trầm mặc.
Khoảng thời gian này Cận Nghiêm đang nghĩ đủ mọi cách để thu thập mọi tội chứng của bố con Lục Khởi Bạch. Chuyện bốn năm trước và bốn năm sau một khi dính líu tới sẽ có rất nhiều manh mối cần điều tra. Tên lính đánh thuê duy nhất sống sót ở Tần Xuyên vẫn luôn được Lục Đông Thâm nhốt trong một căn nhà trống sau núi. Có điều thông tin moi được từ miệng hắn rất ít ỏi, cho dù Tưởng Ly đã dùng một chút phưng pháp chuyên nghiệp nhưng cũng chỉ có thể hỏi ra kẻ đứng sau hắn.
Nhưng vậy là đủ, có chút manh mối lác đác, bám theo đó nhất định sẽ lần ra Lục Khởi Bạch. Điều kiện tiên quyết là Lục Khởi Bạch đích xác là kẻ đứng đằng sau.
Lục Đông Thâm đang ở Tần Xuyên, có nhiều bất tiện nhưng không có nghĩa là không có tay chân. Có thể là người trong nội bộ Lục Môn, cũng có thể là người ngoài xã hội, hành động âm thầm lặng lẽ, thích hợp nhất để điều tra ngầm mà không bị phát hiện. Tuy rằng về mặt thời gian sẽ dài hơn một chút, nhưng anh muốn không đánh rắn động cỏ mà vẫn moi được tới gốc rễ.
Cận Nghiêm không phải tay chân của anh. Việc tích cực hợp tác điều tra của anh ta có hai nguyên nhân. Một, đây vốn dĩ là chuyện liên quan tới lợi ích của Lục Môn, anh ta không thể thoái thác trách nhiệm cho ai khác; Hai, vì Tưởng Ly. Trước kia đúng là Cận Nghiêm làm theo việc công, nhưng dù sao cũng đã ép Tưởng Ly vào bước đường cùng, đây chính là nỗi áy náy trong lòng Cận Nghiêm.
Cận Nghiêm không phải không tra ra người đóng giả bác sỹ kia, nhưng chỉ dựa vào người này để định tội Lục Khởi Bạch là rất khó khăn. Thế nên trong lúc trông chừng nghiêm ngặt kẻ đó, Cận Nghiệm cũng cố gắng đào bới những chứng cứ xác đáng khác, ai ngờ kẻ đó bỗng mất tích.
Cùng lúc này, một số sản nghiệp thuộc quyền quản lý của Lục Khởi Bạch chịu một sự đả kích từ một nguồn sức mạnh không rõ. Thị trường cổ phiếu cũng liên tục bị đánh úp. Xuất phát từ sự nhạy bén đối với thương trường, Lục Đông Thâm hiểu rõ đây tuyệt đối không phải là hành vi cạnh tranh đơn giản.
Thế nên, người Dương Viễn phải theo dõi ngoài Lục Khởi Bạch ra còn có Lục Bắc Thâm.
Không đủ chứng cứ ghép tội, vậy mà lại khiến Lục Khởi Bạch ngồi tù, chắc chắn Lục Khởi Bạch đã bị Lục Bắc Thâm nắm được điểm yếu. Vậy điểm yếu của Lục Khởi Bạch là gì? Là một bí mật to lớn hơn không thể tiết lộ hay là một người muốn bảo vệ?
Lục Đông Thâm đăm chiêu suy nghĩ, bất thình lình nhớ tới một người.
Đầu kia di động, Dương Viễn nói: "Đông Thâm, cậu phải hiểu, nếu có một ngày có thể khiến Lục Khởi Bạch bị ghép nhiều tội dĩ nhiên rất tốt. Nhưng lỡ như chết không đối chứng, vậy thì việc cậu ta vào tù lúc này cũng vừa hay cho chúng ta cơ hội để thở. Không ngại nói với cậu một chuyện. Liên quan đến việc thu mua PE và xây dựng dây chuyền sản xuất thành phẩm đã gần hoàn thiện. Lúc này bố con Lục Khởi Bạch không tự lo được cho mình là chuyện tốt. Cậu hiểu tôi mà, khi chưa thể chắc chắn đến chín phần đối với dự án trọng đại liên quan đến sống chết của chúng ta, tôi sẽ không nói lời nào đâu."
Kết thúc cuộc nói chuyện với Dương Viễn, Lục Đông Thâm im lặng rất lâu. Tưởng Ly vẫn ngồi ôm chân nãy giờ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm. Ánh trăng rất sáng cứ treo lơ lửng ở đó. Đầu óc cô như trở thành chiếc kính vạn họa, bao nhiêu suy nghĩ rối ren va chạm vào nhau, đan cài xoay chuyển, biến dạng.
Liên quan đến chuyện Lục Khởi Bạch giơ tay chịu trói, còn cả "PE" mà Dương Viễn nhắc tới trong điện thoại. Cô nghiên cứu về mùi hương, cũng đã từng quan hệ với không ít công ty sinh học. PE là một công ty hàng đầu thế giới về công nghệ sinh học...
Có lẽ cô đã hiểu nhầm. Nhưng với sự suy tính sâu xa của Lục Đông Thâm, e rằng đến tám, chín phần là đúng với suy nghĩ của cô. Ngoài việc thu thập chứng cứ ra, anh đang lặng lẽ xây dựng một cầu thang để quay trở về Lục Môn.
Một người có bản tính dã thú trong cốt tủy chắc chắn sẽ không vì rơi vào khó khăn mà chịu buông tay từ bỏ...
~Hết chương 539~