Vu chúc trong thôn đã nghĩ đủ mọi cách, cũng đã cho đứa trẻ đó uống không ít phương thuốc cổ truyền, nhưng đứa trẻ đó không những không uống mà còn cắn người, đá người, túm người. Tóm lại, một đứa trẻ bình thường cực kỳ lễ phép giờ đây đã khác, hoặc là cực kỳ yên tĩnh như không hề tồn tại, hoặc là nổi trận lôi đình.
Về sau, Nguyễn Kỳ cũng hiểu ra nguyên nhân mình được tộc trưởng Tần đưa về thôn, vì lúc đó cô ấy có nói với tộc trưởng Tần mình biết một chút về dược lý. Việc này ở trong mắt tộc trưởng Tần không khác gì một thần y được trời phái xuống, nên mới mạo hiểm việc vi phạm quy định dẫn người ngoài về thôn. Nhưng, Nguyễn Kỳ lại không phải bác sỹ, không có cách nào để chữa trị cho Tần Thiên Bảo, chỉ biết rất rõ tình hình bệnh tật.
Sau khi biết chuyện này từ Nguyễn Kỳ, Tưởng Ly đã hỏi cô ấy: Tần Thiên Bảo mơ thấy giấc mộng lạ gì?
"Nói là mơ thấy một người phụ nữ, người mặc áo trắng, mặt và tay đều dính máu." Nguyễn Kỳ miêu tả đơn giản giấc mơ của Tần Thiên Bảo cho Tưởng Ly.
Nói thêm về nội dung của giấc mơ thì Nguyễn Kỳ không biết rõ. Những điều cô ấy biết ở đây cũng là qua lời kể của tộc trưởng Tần. Nghe nói, hôm đó ngay sau khi tỉnh giấc khỏi cơn mơ lạ, Tần Thiên Bảo đã lập tức kể cho bố mẹ nội dung của giấc mơ, nhưng chỉ vậy mà thôi, cũng chỉ nói những lời đó, sau đó thì chảy nước mắt không ngừng. Người khác có hỏi lại, nó cũng không nhắc dù chỉ một chữ.
Tần Xuyên là nơi hậu duệ của danh y sinh sống, những bí kíp thất truyền đã lâu như Vong Ưu Tán còn có, thì chắc vẫn còn một vài bí kíp hiếm có khác. Nhưng ngay cả Vu chúc cũng không thể giải quyết được bệnh tật, là vì y thuật của người Tần Xuyên đã thất truyền ư? Hay vì đứa trẻ đó mắc chứng bệnh hiếm gặp nào?
Sau khi nói xong tất cả mọi chuyện, Nguyễn Kỳ nhìn Tưởng Ly, ngập ngừng định nói gì lại thôi.
Tưởng Ly hiểu cô ấy muốn nói gì, nên đã nói thẳng ngay: Vu chúc không chữa được không có nghĩa là tôi không chữa được.
Lúc đó cả Lục Đông Thâm và Nhiêu Tôn đều đang nhìn cô.
Thái độ của Tưởng Ly vô cùng quyết đoán. Cô nói với hai người họ: Là ông trời đang giúp chúng ta, Tần Thiên Bảo chính là quân bài quan trọng để chúng ta giành được Vong Ưu Tán.
Nguyễn Kỳ hoàn toàn tán đồng suy nghĩ của Tưởng Ly, đồng thời theo kế hoạch, đẩy Tưởng Ly ra vào một thời điểm thích hợp nhất.
Đây cũng là nguyên nhân về sau Lục Đông Thâm hỏi cô có tự tin không.*
*Đọc lại đoạn cuối chương 487.Với bản lĩnh của Tưởng Ly, Lục Đông Thâm không phải nghi ngờ. Đương nhiên, Nhiêu Tôn cũng rất bái phục một vài kiểu xuất chiêu bất bình thường của cô, nhưng vẫn có phần thấp thỏm, bèn nói với Tưởng Ly: "Em tuyệt đối đừng đạp đổ thương hiệu bác sỹ phù thủy của Thương Lăng đấy nhé, con bướm trên mặt anh vẫn chưa tan đi đâu."
Mãi chẳng thể quên được cái mặt của anh ấy.
Tưởng Ly vốn dĩ định hằn học đáp một câu: Đàn ông đàn ang mà suốt ngày quan tâm đến mặt mũi của mình làm gì không biết? Ai là người nói sức hấp dẫn của đàn ông không nằm ở khuôn mặt hả?
Nhưng về sau nghĩ lại, việc ông anh ấy sốt ruột với gương mặt mình vào lúc này cũng có nguyên do của nó, dẫu sao thì Nguyễn Kỳ cũng xuất hiện rồi mà.
Duyên phận này thật sự kỳ diệu không thể tả.
Thế nên, cô thông minh không chửi mắng Nhiêu Tôn. Ở trước mặt Nguyễn Kỳ, cô vẫn phải giữ đủ thể diện cho anh ấy. Cô cười tươi với Nhiêu Tôn: "Yên tâm yên tâm, em nhất định khôi phục lại cho anh một dung nhan hoàng kim, để tất cả các cô gái gặp được anh đều quỳ rạp trước vạt áo vest của anh!"
Nhiêu Tôn trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm, anh ấy hắng giọng, bực dọc nói: "Đang yên đang lành anh cần nhiều cô gái làm gì hả?"
Tưởng Ly thông minh nhận ra trong lòng Nhiêu Tôn thật ra đã chỉ cần một người thôi, nhưng anh ấy vẫn không chịu thừa nhận.
Quả nhiên, tộc trưởng Tần sau khi nghe ra được ý tứ của Nguyễn Kỳ, nhạy bén bắt lấy trọng điểm: "Cô nói đôi bên cùng có lợi là ám chỉ?"
Nguyễn Kỳ nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát, cô ấy chỉ vào Tưởng Ly, nói với tộc trưởng Tần: "Cô gái bị tộc trưởng bắt đây tuy rằng đến thôn vì có yêu cầu mong được giúp đỡ nhưng cũng đồng thời là cứu tinh của cháu nội ông. Năng lực của tôi có hạn, còn khả năng của cô ấy thì rất lớn, là một Vu chúc nổi danh ở xứ chúng tôi."
Tộc trưởng Tần nghe xong tay chân run rẩy, đứng phắt dậy, nhìn Tưởng Ly chằm chằm: "Cô là Vu chúc?"
Lúc này cuối cùng cũng tới lượt Tưởng Ly ra trận, cô đường hoàng đón nhận ánh mắt của tộc trưởng Tần: "Phải."
ở Tần Xuyên, nhắc đến Vu chúc còn khiến người ta coi trọng hơn nói đến một vị Bác sỹ phù thủy. Tuy rằng cô chẳng liên quan gì đến hai chữ "Vu chúc" cả. Lúc ở Thương Lăng, cô tự cảm nhận người ta gọi mình là Bác sỹ phù thủy cũng là đề cao rồi.
Nghe được câu này, rõ ràng tộc trưởng Tần có phần kích động. Ông liếm môi, xoa tay, muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại chưa biết phải nói gì. Ông quay đầu nhìn mấy bô lão bên cạnh. Các bô lão nhìn Tưởng Ly rồi thì thầm to nhỏ. Người nhiều tuổi nhất rõ ràng có vài phần ngờ vực, lên tiếng nói: "Cô thật sự là Vu chúc?"
Vẫn còn chưa tin à.
Tưởng Ly hiểu quá rõ trong lòng, trừ phi là một người có thể chất đặc biệt bẩm sinh, từ nhỏ đã được phong làm Vu chúc, còn thông thường Vu chúc sở dĩ được trở thành Vu chúc đều được nuôi dưỡng sau này Hơn nữa họ cũng có một loạt những quy định thăng cấp để được trời đất và mọi người dân thừa nhận. Thế nên, có thể được làm Vu chúc, thì người đó đều đã phải có một số tuổi nhất định.
Rõ ràng cô còn quá trẻ, việc này giảm điểm trong mắt các bô lão ở đây.
Tưởng Ly đứng thẳng lưng, thản nhiên nói một câu nhẹ nhàng: "Từ trước đến nay chưa có chuyện khó khăn nào mà tôi không giải quyết được."
Câu này có hơi khoác lác nhưng vào lúc này cô buộc phải khoác lác hơn.
Thường ngày tộc trưởng Tần là người trầm tính, thận trọng, nhưng chuyện liên quan tới cháu nội, thế nên nghe xong ông càng không kiểm soát được cảm xúc. Ông kích động vô cùng, vội tiến lên và nói: "Vậy cô nhất định có cách cứu Thiên Bảo nhà tôi rồi!"
Ông bao giờ cũng quý cháu, điều này không thể sai.
Tưởng Ly đứng lên, nhìn chăm chú các bô lão rồi cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi ít nhiều đã nghe qua về chuyện của cháu ông, tôi nghĩ, người có thể cứu cháu ông, ngoài tôi ra, thì không còn ai khác có cách."
Khẩu khí thật lớn.
Các vị bô lão lần lượt sửng sốt xuýt xoa.
Rất lâu sau, người cao tuổi nhất hồ nghi nhìn cô và hỏi: "Mấy người vào Tần Xuyên rốt cuộc muốn có gì?"
Tưởng Ly không hề giấu giếm: "Vong ưu tán."
Các bô lão sững người, sau đó ngơ ngác nhìn nhau.
Tộc trưởng Tần thảng thốt: "Cái gì!"
***
Nghe tộc trưởng Tần nói, Vong ưu tán đích thực xuất phát từ Tần Xuyên, cũng là bí kíp mà đời đời kiếp kiếp người Tần Xuyên gìn giữ và bảo vệ, chỉ vì nó là tài sản mà tổ tiên để lại, thế nên, Tưởng Ly coi như đã ra một đề khó cho họ.
Tộc trưởng Tần mở cuộc họp bàn với các bô lão.
Từ hành động này mấy người đám Tưởng Ly hiểu ra, bí kíp này chính là bảo bối mà người Tần Xuyên cất giấu tận cùng. Nếu là một thứ không quan trọng thì chỉ chắc chắn họ đã lập tức đồng ý để đổi lại cơ hội chữa trị cho Tần Thiên Bảo rồi.
Trong thời gian thương thảo, tộc trưởng Tần cũng suy nghĩ chu đáo, vì cả bốn người họ đều có vết thương, nhất là Lục Đông Thâm, họ cần được xử lý vết thương sâu thêm, thế nên đã sắp xếp cho họ tạm thời nghỉ lại.
Trong thôn không chứa người ngoài nên chẳng có nhà trọ nào. Họ cũng ở trong nhà một người dân giống như Nguyễn Kỳ lúc trước.
Ba người họ nghỉ chân ở nơi mà Nguyễn Kỳ đang tạm nghỉ.
Nhà thím Tần.
Thím Tần là người đã có tuổi đời già dặn ở Tần Xuyên. Người trong thôn gọi bà là thím ba, mỗi lần gặp bà đều cung kính có thừa. Nghe nói năm xưa có một trận cuồng phong vũ bão, Tịch Lĩnh xảy ra vụ sát lở núi. Nếu không có người đàn ông của thím Tần hy sinh mạng sống cứu mọi người thì những người dân lúc đó bị mắc kẹt trên Tịch Lĩnh đã tử mạng từ lâu.
~Hết chương 491~