Sau một vòng quan sát, Tưởng Ly đúc kết một cách đơn giản nhất về các loại bệnh của Lục Đông Thâm: Bệnh sạch sẽ, chứng ám ảnh cưỡng chế, và bệnh mất ngủ nghiêm trọng.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Ly bước vào phòng làm việc của Lục Đông Thâm.
Cũng không thể trách cô mãi đến giờ mới tới. Ngay ngày đầu tiên cô đến nhậm chức, Lục Đông Thâm bay ra nước ngoài công tác, cô cũng không cần thiết phải lảng vảng tới đây.
Một khung cửa sổ sát sàn hình cung cực lớn, gần như có thể giẫm quá nửa thành phố Bắc Kinh bận rộn này xuống dưới chân. Dù là sân vận động Tổ Chim hay Trung tâm bơi lội quốc gia, lúc này đều giống như những món đồ trang trí làm bằng gỗ. View đẹp không tưởng, thích hợp nhất là vào một buổi chiều lười biếng nào đó, ngồi uể oải, thoải mái trên sofa, nhấm nháp một tách café rồi ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa. Hoặc có thể khi đêm xuống cũng tốt, khi dòng xe cộ như mắc cửi, đèn đường vạch thành những vạch dài trên phố, mượn một chút cảnh đêm mê người của Bắc Kinh để thỏa mãn phần nào cảm giác chiến thắng khi được đứng ở một cao hơn hẳn mọi người.
Nhưng chắc là Lục Đông Thâm không có tâm trạng để ngắm cảnh đâu.
Trước cửa sổ trống trải hoang vắng, không thiết kế sofa và ghế ngồi, càng không có cái gọi là quầy bar.
Trong phòng làm việc rất sạch sẽ, sạch tới mức khiến người khác nhìn qua là biết nơi đây chỉ dành để giải quyết công việc. Tưởng Ly nhìn một lúc lâu mới chợt nhận ra có chỗ nào không đúng. Chỗ này giống hệt như phòng nghỉ của anh trong khách sạn Skyline Thương Lăng, không trải thảm, chỉ có một lớp đá cẩm thạch màu đen lạnh lùng, cứng rắn. Nhưng lớp đá lại sạch bóng một cách khác thường, cô còn có thể nhân cơ hội này ngắm nghía vóc dáng yêu kiều của mình dưới sàn một chút. Không thấy có những đồ dùng hay đồ trang trí không liên quan tới công việc. Nói một cách khác, một chút mùi vị cuộc sống cũng không có. Trên bàn làm việc đặt chiếc bút ký tên ngay ngắn. Phía sau bàn làm việc cả giá sách được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Đa số đều là các loại sách và tài liệu có liên quan đến kinh doanh, đầu tư, đủ các loại ngôn ngữ.
Tưởng Ly nhìn tỉ mỉ, giá sách được phân loại quy chỉnh đến chết người, còn lại vài hàng dành để những tập tài liệu dày cộp, tuy kín mít nhưng vẫn lần lượt, thứ tự theo thời gian.
Kết cấu bên trong thì khá tương đồng với phòng làm việc của cô. Khu làm việc là lớn nhất, sau đó đến phòng họp, phòng tập gym, nhỏ nhất phải kể đến phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không khóa. Nhìn tình hình, chắc là Trần Du cũng vừa bước chân vào đây. Chỗ này bằng đúng diện tích một căn phòng bình thường, phòng thay đồ và phòng ngủ không được ngăn cách. Điều này quả thật khiến Tưởng Ly có chút bất ngờ đến hoang mang. Phòng ngủ của cô cũng phải to bằng hai lần phòng ngủ của anh rồi.
Nhưng nếu tính toán chi li thì chỗ làm việc của anh cũng phải to gấp đôi của cô.
Xem ra lời của Dương Viễn không phải giỡn chơi. Con người Lục Đông Thâm không yêu cầu nơi ngủ nghỉ nghiêm khắc bằng nơi làm việc. Anh không có thời gian để ngủ hay là không ngủ được?
Cô mở tủ quần áo ra.Có không ít áo sơ mi, màu sắc được xếp một hàng từ nhạt tới đậm. Sau đó là đến áo vest, áo dạ, quần Âu… Một loạt chỉ toàn đồ công sở. Cô kéo một chiếc áo sơ mi qua hít ngửi, ngẫm nghĩ rồi lại hít ngửi các bộ quần áo khác. Đều có chung một loại mùi, cực nhạt, rất dễ chịu.
Trên giường là bộ ga giường và gối màu trắng tinh theo kiểu khách sạn. Cô ngửi thử, có mùi của nắng.
Bồn tắm trong phòng tắm khá lớn.
Tưởng Ly xả nước rồi hứng một vốc vào lòng bàn tay, đưa lên mũi ngửi. Ánh mắt cô dừng lại trên các sản phầm vệ sinh cá nhân. Chúng đều không phải loại thường xuyên sử dụng được Lục Đông Thâm mang đến mà là các loại dùng một lần, đều xuất phát từ khách sạn Skyline. Lúc ở Thương Lăng, Tưởng Ly từng dùng rồi, thế nên cô cũng nhanh chóng quay đi. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, cô lần lượt tháo mác của sữa tắm, kem đánh răng, sản phẩm vệ sinh cá nhân xuống, lần lượt ngửi thử, khuôn mặt có phần đăm chiêu.
Phòng ngủ là nơi riêng tư nhất, sau khi xác nhận một lượt, Tưởng Ly cũng lùi ra ngoài.
Sau một vòng quan sát, Tưởng Ly đúc kết một cách đơn giản nhất về các loại bệnh của Lục Đông Thâm: Bệnh sạch sẽ, chứng ám ảnh cưỡng chế, và bệnh mất ngủ nghiêm trọng.
Phòng làm việc không thấy có một hạt bụi, một chuyện khá đáng sợ.
Dù là trên quần áo hay trên giường đều có mùi cỏ huân y, dương cam cúc rất thoáng qua, nhưng đã bị mùi gỗ che lấp mất.
Tưởng Ly lấy ngón tay quẹt qua những chỗ như mặt bàn, tay vịn sofa… rồi đưa ngón tay lên ngửi. Vẫn là mùi cỏ huân y và dương cam cúc, nhưng đã nhạt hơn nữa rồi, vẫn cứ bị mùi gỗ phân giải. Tưởng Ly ngửi thử phần tựa sau lưng ghế sofa, ngoài mùi da vốn có của ghế thì chỉ có mùi gỗ. Mùi gỗ không khó phân tích, có bá trắc, đỗ tùng và trúc bách lá dài hợp thành.
Từ đây, Tưởng Ly đã có phán đoán đại khái.
Có lẽ lúc trước nhân viên đã dùng nước rửa có mùi cỏ huân y và dương cam túc để vệ sinh phòng. Sau đó Trần Du lại dùng loại nước rửa đã được pha chế sẵn để làm nhạt đi mùi cỏ huân y và dương cam túc.
Mùi gỗ có tính chất duy trì dài lâu, có tác dụng rất lớn trong việc làm nhạt hương đầu. Đây cũng là nguyên nhân trong rất nhiều loại nước hoa, gỗ được sử dụng làm hương cuối.
Cỏ huân y và dương cam túc đều có tác dụng an thần. Nhưng rõ ràng là Lục Đông Thâm không thích hai loại hương hoa này lắm. Thế nên Trần Du ngoài việc lưu giữ công năng làm sạch của nước rửa vẫn phải dùng mùi gỗ để làm nhạt mùi hoa.
Cành lá bá trắc có thể cho vào thuốc, hạt có thể dưỡng tâm, tách thành phần aken trong hạt ra có thể lấy được mùi hương thuần khiết, lại càng có tác dụng an thần. Đỗ tùng có thành phần chủ yếu là Myrcene (C10H16), Farnesene, Caryophyllene, chiết xuất lấy mùi hương cũng sẽ có tác dụng giảm đau nhức và cơ cứng xương khớp. Còn trúc bách lá dài vị đắng, tính trung hòa, mùi vị thanh nhã, dùng chung với hai loại mùi trên có tác dụng giải độc cho khứu giác lại không lấn át các mùi khác.
Dù là cỏ huân y, dương cam túc trong nước vệ sinh hay mùi gỗ mà sau đó Trần Du sử dụng thì tác dụng của chúng đều thể hiện chất lượng giấc ngủ của Lục Đông Thâm rất yếu.
Nhưng điều khiến Tưởng Ly khó hiểu là, nếu Lục Đông Thâm đã không thích cỏ huân y và cam túc thì sao không loại bỏ hai mùi này trong nước vệ sinh chứ? Muốn cải thiện giấc ngủ cho Lục Đông Thâm, sao không đổi hết thành mùi gỗ?
Tưởng Ly lại khoanh hai tay trước ngực đứng giữa phòng làm việc, ánh mắt quan sát từng phân trong căn phòng. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên bao thuốc lá đặt trên bàn làm việc, bên cạnh máy điện thoại bàn. Cô tiến lên mở bao thuốc ra, bên trong để mười hai điếu thuốc lá thơm. Cô rút ra một điếu, ngửi thử. Không xa lạ, Lục Đông Thâm từng hút loại này lúc ở trong quán bar tại khách sạn Skyline Thương Lăng. Cô châm lên, mùi hương đặc chế bên trong từ từ tản ra, đây là mùi tối hôm đó cô ngửi thấy.
Mùi hương như những sợi tơ mảnh len lỏi vào trong khoang mũi của Tưởng Ly, trong không khí vẫn còn vảng vất một ít mùi cỏ huân y và dương cam túc không đáng kể. Bỗng nhiên, Tưởng Ly đập tắt điếu thuốc còn quá nửa vào trong gạt tàn, rồi xông vào phòng nghỉ, tiến thẳng vào phòng tắm cầm chai sữa tắm đó lên, ngửi lại lần nữa, sau đó ngửi tới sữa rửa mặt…
Trong phút chốc, sắc mặt cô đã thay đổi…
***
Thứ Tư, thời gian ăn trưa vừa kết thúc, Tưởng Ly đã nhận được điện thoại của Phòng hành chính, thông báo cô tới phòng hội nghị dự buổi họp.
Tưởng Ly thoải mái lười biếng đã quen, bất thình lình nhận được thông báo họp vẫn chưa quen lắm. Phòng hành chính nói, các nhân viên cấp trung và cấp cao của tập đoàn đều phải tới dự. Kế hoạch ngủ trưa của Tưởng Ly tan thành bong bóng. Cô đành mang theo cái đầu nặng nề choáng váng đi về phía thang máy, lên phòng họp.
Vừa đi vào phòng họp, cô đã phát hiện mình là người tới muộn nhất.
Ngày chính giữa bàn hội nghị, Lục Đông Thâm đang ngồi nghiêm chỉnh.
Sau khi bắt gặp hình bóng anh, trái tim cô bỗng vô thức như bị va đập một cái. Tưởng Ly nhất thời đứng đờ ra giữa cửa phòng, quên cả việc đi vào.
Vẫn là Lục Đông Thâm nhìn thấy cô, không nhịn nổi cười với dáng vẻ của cô. Anh ra hiệu về phía chỗ ngồi trống duy nhất còn lại: “Ngồi đi.”
Trần Du cũng có mặt. Cô ta đón lấy tách trà được thư ký bê đến đặt ra trước mặt Lục Đông Thâm. Cô ta chỉ ngước lên nhìn nhanh Tưởng Ly một chút, không có bất kỳ thái độ gì. Tưởng Ly đi về phía chỗ ngồi của mình dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh. Khi đi ngang qua người Trần Du, mùi trà thoang thoảng cũng len lỏi vào mũi cô.
Cô dừng bước.
Rồi quay ngược trở lại.
Dưới ánh nhìn không rời của Lục Đông Thâm, Tưởng Ly đưa tập tài liệu đang ôm trong lòng cho anh: “Đây là hình vẽ phân tích mùi hương cho sản phẩm thương hiệu H.”
Lục Đông Thâm giơ tay đón lấy, Tưởng Ly cũng lập tức buông tay.
Giữa việc đón và việc nhận bị hẫng một nhịp. Kẹp tài liệu rơi xuống. Tách trà trên mặt bàn bị một góc của kẹp tài liệu đập vào, rơi xuống đất. Phòng họp này cũng không trải thảm, tiếng ly vỡ giòn tan vang dội, nhất thời khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Trần Du kêu lên thất thanh.
Lục Đông Thâm liếc nhìn gấu quần bị nước trà bắn lên rồi ngước lên nhìn Tưởng Ly, nói một câu có vẻ khó xử: “Xem ra, tôi thật sự phải xem xét một chút đến tính cần thiết của việc trải thảm rồi.”