Tôi vất vả cực nhọc mấy ngày trời mới làm ra được mà anh đọc xong chỉ trong vòng mấy phút thôi hả?
Chớp mắt đã tới thứ Hai.
Ở một thành phố bận rộn, vội vã như Bắc Kinh, thời gian trở nên rất đáng quý, như vàng như bạc. Đã lâu lắm rồi Tưởng Ly chưa sống những ngày tháng như thế này. Nhớ lại lúc ở Thương Lăng, cô sống thoải mái, tự do tự tại, vớ được một buổi chiều nắng đẹp là có thể đánh một giấc tới tận khi hoàng hôn buông xuống, khói bếp vấn vít. Ở Thương Lăng, thời gian đã đánh mất đi khái niệm. Người Thương Lăng cứ sống ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác như vậy nhưng không hề cảm thấy khô khan. Còn ở Bắc Kinh, sống lặp lại mọi ngày chính là đang lãng phí cuộc đời, cho dù từng giây từng phút dùng vào việc lặp lại.
Tưởng Ly không trải qua ngày cuối tuần.
Cô ôm theo một chồng tài liệu dày cộp chạy tới Thư viện Quốc gia ở lỳ đó hai ngày.
Khi cô đi làm trở lại, tình hình các công ty trực thuộc Lục Môn tại địa phận Trung Quốc đại lục về cơ bản cô đã nắm được kha khá, cũng hiểu rõ hơn một chút về nghiệp vụ của Quý Phi tại nước ngoài. Nhưng dẫu sao cũng “cách sông cách núi”, phần công việc chịu trách nhiệm cũng khác nhau, thế nên tính đến thời điểm này cô vẫn chưa có sự tiếp xúc nào với Quý Phi trong công việc.
Tổ nhóm mùi hương cuối cùng được lập nên từ mười thành viên khác nhau. Ngoại trừ Trần Du ra, chín người khác đều là các nhà điều chế hương, các nhà phân tích hương đến từ khắp các nơi trên thế giới, làm việc ở khắp các thương hiệu tên tuổi khác nhau. Tất cả do Tưởng Ly thống nhất đào tạo, quản lý và điều phối công việc.
Tưởng Ly lập ra kế hoạch bồi dưỡng theo thói quen cá nhân của mình. Sau khi làm xong kế hoạch thì ngoài cửa sổ, đường phố cũng đã lên đèn.
Cô vươn vai, vặn vẹo người, rồi tiện tay gửi mail bản kế hoạch tới cho Phòng Đào tạo và Phòng Truyền thông, đồng thời CC cho Dương Viễn. Cuối cùng, ngẫm nghĩ một chút, trong danh sách những người được CC cô lại thêm vào cái tên của Lục Đông Thâm, đồng thời đổi tên của anh lên đầu tiên theo thứ tự chức vụ từ cao xuống thấp.
Làm xong những việc ấy, các công việc trù bị trước coi như đã tạm xong, Tưởng Ly bỗng dưng cảm thấy cả người như bị rút hết xương khớp vậy, một chút sức lực cũng không ép ra được.
Cô còn chưa uể oải được quá năm phút, chuông di động đã vang lên.
Là Lục Đông Thâm.
Tuy rằng anh đang ở nước ngoài nhưng khoảng thời gian này lại gọi điện khá thường xuyên, gần như ngày nào cũng phải gọi một cuộc.
Ban đầu, Tưởng Ly nghĩ rằng anh muốn dặn dò công việc gì đó. Nhưng trong điện thoại, anh lại chỉ hỏi những câu bâng quơ như kiểu: Đang làm gì, có ăn cơm đúng giờ không…? Nghe kiểu gì cũng không giống lời một cấp trên nên nói với một cấp dưới. Thế rồi cô nghĩ người này rốt cuộc có ý đồ gì, hỏi han ân cần với cô phải chăng là đang theo dõi sát sao xem cô có mang trong lòng tâm trạng có thù tất báo không?
Rồi sau đó nữa, cô không còn suy nghĩ quá nhiều. Anh gọi tới thì cô nhận máy, anh hỏi gì thì cô đáp nấy. Thái độ đang yên đang lành lại tỏ ra ân cần này đàn ông trong thiên hạ ai có thể làm được chứ kiểu đàn ông như Lục Đông Thâm thì tuyệt đối không thể. Thế nên khi còn chưa thăm dò được mục đích của anh, cô sẽ yên lặng quan sát mọi chuyện.Tưởng Ly không ngồi dậy, chỉ tiện tay với lấy chiếc di động áp vào tai, nói không ra hơi: “Alô…”
Đầu kia hình như phì cười vì cô: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Tưởng Ly chống người lên, rồi lại như sắp ngất ra sau lưng ghế: “Anh đã đọc bản kế hoạch tôi gửi chưa?”
“Ừm.”
Tưởng Ly ngó giờ: “Đọc xong rồi hả?”
“Ừm.”
Tưởng Ly lập tức ngồi thẳng dậy: “Anh không thể ức hiếp người ta như vậy được? Tôi vất vả cực nhọc mấy ngày trời mới làm ra được mà anh đọc xong chỉ trong vòng mấy phút thôi hả? Cả cuối tuần tôi vùi mặt trong Thư viện quốc gia đấy, còn lạnh tưởng chết đến nơi.”
“Có bị cảm cúm không?” Lục Đông Thâm hỏi.
Tưởng Ly nghẹn lời: “Thái độ của anh khiến tôi hoang mang sợ hãi đấy.”
“Sao lại nói vậy?”
“Anh định cho tôi ăn quả táo ngọt trước rồi sao đó ăn mắng chứ gì?” Tưởng Ly day day huyệt thái dương, hỏi.
Lục Đông Thâm ở đầu kia lên tiếng: “Vì sao lại phải mắng em?”
“Thông thường, một bản kế hoạch có thể khiến người ta đọc mười dòng một chắc chắn tồn tại vấn đề.” Tưởng Ly thành thật nói.
Lục Đông Thâm bật cười: “Trong chuyện công việc, tôi chưa bao giờ qua quýt cả. Bản kế hoạch của em tôi đã đọc từng câu từng chữ, rất khá.”
Tưởng Ly suýt nữa cắn đứt lưỡi. Đọc từng câu từng chữ ấy hả? Bản kế hoạch của cô mà in ra đóng thành quyển cũng dày cộp ấy chứ, sao anh có thể đọc từng câu từng chữ trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ? Nhưng dù sao ông chủ cũng đã có lời ngợi khen, cô cũng không băn khoăn nhiều nữa.
“Gọi điện tới là để hỏi em thích quà gì.” Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Quà?”
“Ở bên Ý có không ít những cửa hàng làm đồ trang sức thủ công. Tôi cũng mới nghe thư ký nói thôi. Nếu em thích, để tôi tranh thủ thời gian chọn cho em.”
Tưởng Ly há hốc miệng. Đang nói chuyện bản kế hoạch cơ mà?
“Bản kế hoạch của tôi chắc chắn là không còn vấn đề gì nữa chứ?” Cô không yên tâm chút nào.
“Phải.”
“Thế còn mục xin kinh phí cũng không có vấn đề, phải không?”
“Ban nãy tôi đã chuyển tiếp mail cho Phòng tài vụ rồi, em có thể tới ký tên lấy tiền bất cứ lúc nào.” Lục Đông Thâm nói.
Tưởng Ly hồ nghi: “Thế nên, anh chỉ đơn thuần muốn tặng quà tôi thôi à?”
Lục Đông Thâm không nhịn được cười: “Tôi đi công tác xa, muốn tặng em một món quà, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Ồ.” Vậy thì cô yên tâm rồi. Ngẫm nghĩ một chút, cô nói: “Thật ra tôi không có quá nhiều kinh nghiệm với chuyện nhận quà đâu.”
Lục Đông Thâm khẽ cười: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Cúp máy rồi, Tưởng Ly ngồi nghĩ rất lâu vẫn không hiểu vì sao anh bỗng dưng lại tặng quà cho cô.
Cho dù tặng, cũng nên tặng Trần Du mới phải chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô gọi thẳng tới cho Phòng tài vụ. Bộ phận thường xuyên tăng ca nhất trong công ty chính là phòng Tài vụ, thế nên Tưởng Ly không sợ không tìm được giám đốc. Vừa nghe xong chuyện Tưởng Ly hỏi về kinh phí đào tạo, giám đốc đã cười xòa: “Vâng, không sai, tôi đã nhận được mail thông báo từ phía tổng giám đốc rồi ạ.”
Ngắt máy xong, Tưởng Ly bỗng dưng cảm thấy mình có hơi “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. Nhưng suy nghĩ này vừa dấy lên cô lập tức ấn xuống. Mấy thủ đoạn Lục Đông Thâm làm trên thương trường có thể coi là hành động quân tử ư? Thế nên cũng đừng trách cô vì sao cứ luôn luôn đề phòng anh. Có ai không biết tay Lục Đông Thâm đó đi bước nào là nguy hiểm bước ấy? Cô không muốn rơi vào cái bẫy của anh rồi gãy chân gãy tay gì gì đó đâu.
***
Khi Tưởng Ly về tới nhà đã gần chín giờ tối, giờ này vẫn còn khá sớm.
Vừa vào cửa, cô liền nhận được điện thoại của Tưởng Tiểu Thiên, tiếng “Tưởng gia” của thằng bé khiến cô ngây người như đã lâu lắm rồi mới nghe lại. “Sau này gọi chị là Tưởng Ly đi, hoặc Hạ Trú cũng được.”
Trở về Bắc Kinh, cô gần như đã cắt đứt liên lạc với toàn bộ Thương Lăng, chỉ để lại số điện thoại cho mình Tưởng Tiểu Thiên. Tại cô chung quy vẫn không từ bỏ được khoảng thời gian ở Thương Lăng, thế nên mới muốn biết được những năm tháng sau này ở Thương Lăng có màu sắc gì qua lời kể của Tưởng Tiểu Thiên.
Sau khi Phù Dung rời khỏi Hoàng Thiên thì không còn tin tức gì nữa, các cô gái khác cũng mỗi người mỗi ngả. May mắn là không ai làm khó Tưởng Tiểu Thiên. Thằng bé kinh doanh hai cửa hàng của cô rất phát khá.
Tưởng Tiểu Thiên nói: “Chị một ngày là Tưởng gia, cả đời vẫn là Tưởng gia của em.”
Tưởng Ly đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống: “Thằng nhóc này, miệng càng ngày càng ngọt sớt.”
“Mấy hôm trước nghe nói có một cô gái đứng trước bức tranh Giang sơn đồ trong Skyline Thương Lăng rất lâu. Bọn em còn tưởng là Tưởng gia quay về chứ…” Nói tới đây, Tưởng Tiểu Thiên chợt nghẹn lời: “Gia à, chị bảo, chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa ư? Có lúc em cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ vậy. Nếu tỉnh mộng mà phát hiện mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa thì tốt biết bao…”
Trái tim Tưởng Ly dĩ nhiên cũng tắc nghẹn lại. Nếu có thể trở về như trước… cô cũng cảm thấy rất tốt, nhưng trên đời này có một thứ gọi là “thời gian”. Khi nó tới là lúc nó nhắc nhở bạn “nếu như” chẳng qua chỉ là một ảo vọng hão huyền.
“Có người hứng thú với Giang sơn đồ ư?” Cô vẫn ép ra được một chút lý trí.
Tưởng Tiểu Thiên nói: “Có lẽ là một vị khách nào đó am hiểu hội họa chăng?”
Tưởng Ly hơi nhíu mày. Tưởng Tiểu Thiên chỉ nói một câu vu vơ, sao cô cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn nhỉ?
~Hết chương 121~