Đừng để một đứa con gái làm xao động tâm tư của mình. Làm sao con dám chắc chắn cô ta không có âm mưu gì với con?
So với Lục Chấn Dương, Lục Đông Thâm rất bình tĩnh.
Đợi chỗ âm vọng của hai chữ “bậy bạ” biến mất khỏi không gian phòng họp, Lục Đông Thâm mới lên tiếng: “Cô ấy là một người rất có năng lực.”
“Con muốn chiêu mộ người tài bố không phản đối nhưng nhất thiết phải mạo hiểm như đi trên lưỡi dao như vậy sao?” Lục Chấn Dương bày ra vẻ mặt cau có: “Hiện tại, Hội đồng quản trị cực kỳ không hài lòng với việc con hết lần này tới lần khác gây khó dễ cho các cơ quan chấp pháp trong nước. Con làm việc trước nay luôn vững vàng ổn thỏa, sao lần này có thể đi quá giới hạn như vậy chứ? Con còn biết rõ bản thân đang làm cái gì hay không?”
Lục Đông Thâm từ tốn đáp: “Thưa bố, bố cứ yên tâm.”
Lục Chấn Dương tuy vẫn còn bất bình nhưng cũng đành nhịn xuống. Ông thở chậm lại, lát sau nói tiếp: “Con cũng biết rõ tình hình phức tạp hiện giờ của Lục Môn. Tuy ngoài mặt các cổ đông trong Hội đồng quản trị không nói gì nhưng trên thực tế, họ đã chia ra làm vài phe cánh rồi. Đông Thâm à, con phải chú ý, tuyệt đối không được để điểm yếu của mình rơi vào tay người khác, con có hiểu bố đang nói gì không?”
Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào Lục Chấn Dương: “Con hiểu ý của bố. Thương Lăng dù có tiền đồ phát triển đến đâu cũng vẫn không phải là các đô thị loại I. Nhất cử nhất động của con tại đó không thể đồn thổi tới tai Hội đồng quản trị nhanh đến vậy được. Thế nên, con sẽ để ý chuyện này.”
“Con đã có đối tượng nghi ngờ chưa?” Lục Chấn Dương hỏi.
Lục Đông Thâm có phần suy tư: “Có rất nhiều người có khả năng này. Những người ở bên cạnh con, những người trong khách sạn Skyline Thương Lăng, hoặc thế lực của Nhiêu Tôn cũng có thể thâm nhập vào Lục Môn.”
Lục Chấn Dương nhướng mày: “Tự con phải biết chú ý. Còn nữa, đừng để một đứa con gái làm xao động tâm tư của mình. Làm sao con dám chắc chắn cô ta không có âm mưu gì với con?”
“Bố à, cô ấy không đâu.”
Lục Chấn Dương rõ ràng là không vui, nhưng cũng không nổi nóng mà chọn cách im lặng, không nói thêm gì nữa.
Khi Cảnh Ninh gõ cửa đi vào, cuộc họp trực tuyến giữa Lục Đông Thâm và Lục Chấn Dương đã kết thúc.Anh châm một điếu thuốc.
Điếu thuốc đó đã cháy hết quá nửa trên ngón tay gầy của anh, ánh sáng màu cam nơi đầu điếu thuốc lập lòe ẩn hiện, hệt như ánh mắt của một thú trong bóng tối. Anh ngồi trên ghế sofa, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ phòng hội nghị. Trời vừa nhá nhem tối, đèn đường đã nhuộm sáng cả thành phố Bắc Kinh, phía xa xa kia là cả dãy đèn đuôi xe dài dằng dặc, che kín bầu trời sao trên đỉnh đầu.
Cảnh Ninh không biết anh đang nghĩ gì, ánh mắt cô chỉ nhìn tới được bả vai rộng dài đang chìm trong quầng sáng ấy của anh. Cô lên tiếng: “Lục tổng, bảng báo cáo dự kiến kỳ đầu tư của phía Hoàn Gia Media đã được Phòng tài vụ xét duyệt xong. Anh xem, buổi họp đánh giá đầu tư anh sẽ trực tiếp tham gia hay cử Phó tổng giám đốc Dương ạ?”
Hoàn Gia Media là một công ty truyền thông văn hóa được tập đoàn Skyline thu mua sau khi tiến vào thị trường Trung Quốc đại lục, cũng là công ty văn hóa có tiền đồ rộng mở nhất cả nước trong thời điểm hiện tại, sở hữu trong tay không ít các ngôi sao hạng A, một khi ưng ý dự án nào là chỉ có kiếm, không có đền.
Lục Đông Thâm trầm mặc.
Cảnh Ninh đứng ngoài cửa một lúc lâu, ngập ngừng lên tiếng: “Lục tổng?”
Bấy giờ Lục Đông Thâm mới có phản ứng, dập tắt điếu thuốc lá trong tay vào gạt tàn: “Cảnh Ninh!”
Cảnh Ninh tiến lên: “Anh cứ dặn dò.”
Lục Đông Thâm vẫn còn đang bóp chặt đầu lọc thuốc lá. Anh vân vê từng chút từng chút, giống như đang bóp chết tia hy vọng cuối cùng: “Cô cảm thấy, ai mong tôi chết nhất?”
Lời bố nói tuy không rõ ràng nhưng anh đã hiểu ra ý tứ. Có người đang theo dõi từng cử động của anh, nói một cách khác, bên cạnh anh có nội gián.
Cảnh Ninh sững người, những tưởng anh sẽ giao cho cô thêm công việc gì không ngờ lại nghe thấy một câu như vậy.
“Liệu người ấy có muốn không?” Lục Đông Thâm lại hỏi.
Đầu óc Cảnh Ninh trong vài giây sững người ngắn ngủi đã bắt đầu xoay chuyển với tốc độ cao. “Người ấy” mà anh nhắc đến là ai? Là nam hay nữ? Nếu là nam thì ám chỉ ai? Nếu là nữ lại hướng về người nào? Cuối cùng, cô trả lời: “Lục tổng suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thế ư?” Lục Đông Thâm nhẹ nhàng nói: “Cô nghĩ tôi đang nói đến ai?”
Cảnh Ninh làm sao dám suy đoán tâm tư của Lục Đông Thâm, cô quyết định im lặng không lên tiếng.
Lục Đông Thâm tựa người vào sofa, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn xuống dòng xe cộ như mắc cửi dưới chân mình: “Cái chết của Đàm Diệu Minh, chung quy cô ấy vẫn sẽ tính một món nợ lên đầu tôi.”
Bấy giờ Cảnh Ninh mới hiểu rõ ngọn ngành: “Cho dù như vậy, cô Hạ cũng tuyệt đối không phải là người mong anh chết. Cô Hạ tuy tính tình ngang ngạnh, nhưng không phải là người tâm địa độc ác.”
Lục Đông Thâm gật đầu một cách hờ hững rồi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mặt Cảnh Ninh: “Vậy cô thì sao?”
Cảnh Ninh giật mình, nói ngay: “Lục tổng, tôi càng không dám.”
Lục Đông Thâm khẽ rướn môi, thu lại ánh nhìn của mình, một lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ. Cảnh Ninh đứng bên cạnh anh, trong ánh mắt thoáng qua một chút hoang mang. Thấy Lục Đông Thâm không nói nữa, cô cũng im lặng theo. Một lúc lâu sau, Lục Đông Thâm mới lên tiếng: “Buổi họp với Hoàn Gia thông báo cho Phó tổng giám đốc Lục tham gia.”
Cảnh Ninh hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời: “Vâng, tôi biết rồi ạ.”
***
Một tuần sau, Tưởng Ly chính thức nhậm chức.
Vì sự có đảm bảo của Lục Đông Thâm, quy trình nhậm chức của Tưởng Ly khá thuận lợi. Nhậm chức ở Lục Môn là chuyện lớn, huống hồ còn thoắt một cái nhảy lên làm nhà tạo hương của Lục Môn. Bộ phận truyền thông của Lục Môn chẳng mấy chốc đã gọi từ nước ngoài tới, muốn tổ chức một buổi họp báo công bố chuyện có nhà tạo hương mới.
Cảnh Ninh hỏi ý kiến của Tưởng Ly xem cô có muốn xuất hiện trước mặt mọi người không. Tưởng Ly đăm chiêu rất lâu, rồi hỏi ngược lại Cảnh Ninh: “Lục Đông Thâm nói sao?”
Cảnh Ninh trả lời vô cùng tròn trịa: “Ý của Lục tổng là chỉ cần cô Hạ thoải mái là được.”
“Lục Đông Thâm đâu rồi?” Tưởng Ly lại hỏi.
Cảnh Ninh đáp: “Lục tổng hiện đang qua Ý công tác. Nhưng anh ấy có nói, cô chỉ cần quyết định, tất cả những việc còn lại cứ để anh ấy giải quyết là được.”
Trong lòng Tưởng Ly dâng lên chút ấm áp vô cớ. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi: “Vẫn không nên quá ầm ĩ.”
Văn phòng làm việc của cô nằm ngày bên dưới phòng làm việc của tổng giám đốc. Chỉ khác nhau tầng trên tầng dưới, còn diện tích không hề nhỏ, gần như chiếm cứ không gian nửa tầng lầu. Có đầy đủ khu tiếp khách, khu nghỉ ngơi, khu làm việc, thậm chí còn có cả phòng tập gym, tập thể thao… không thiếu thứ gì. Hỏi ra thì Cảnh Ninh cũng nói đây là ý của Lục tổng.
Sau khi làm xong thủ tục chuyển tới tổng bộ, trên bàn làm việc của Tưởng Ly lập tức bày đầy các loại tài liệu, còn có cả các nhân viên liên tục đi ra đi vào đưa chuyển tài liệu. Tưởng Ly phát đau đầu. Cô nói với Cảnh Ninh: “Cả một tập đoàn hoành tráng thế này, sao vẫn còn sử dụng tài liệu giấy vậy?”. Cảnh Ninh đáp ngắn gọn: “Đây đều là các tài liệu quan trọng, đọc xong rồi vẫn phải hoàn trả lại bộ phận lưu kho của tổng bộ. Các tài liệu trên máy tính thường không bảo mật được hoàn toàn.”
Tài liệu toàn bộ đều nói về các sản nghiệp và thành quả nhiều năm gần đây mà các nhà tạo hương mang về cho Lục Môn, còn không ít bảng tổng kết các cách pha chế mùi hương, các ứng dụng mùi hương, đúng thật là tài liệu nội bộ.
Vì hiện tại, phạm vi quản lý trọng điểm của Lục Đông Thâm là thị trường Trung Quốc đại lục, quan trọng hơn hết chính là tập đoàn Skyline, thế nên, với tư cách là nhà tạo hương được đích thân Lục Đông Thâm mời về làm việc, công việc chính của Tưởng Ly cũng liên quan nhiều hơn tới Skyline, đồng thời bao quát cả công việc liên quan đến mùi hương của các công ty con khác.
Cô có quyền điều phối các nhân viên điều chế hương của tổng bộ nói chung và Skyline tại Trung Quốc nói riêng, cũng có quyền thành lập nên các tổ đội của riêng mình. Vì chuyện này, Cảnh Ninh đã ôm tới cho cô tư liệu của không ít nhân viên, để cô tiến hành điều phối trong danh sách hiện có. Nếu cô không hài lòng, họ có thể tuyển thêm người.
Cứ như vậy, những việc lặt vặt cũng như lần mò làm quen với công việc ngốn của cô gần một tuần trời.
Tuần này cô không hề thấy Lục Đông Thâm về công ty. Nghe thư ký nói, anh vẫn đang đi công tác.
Ngược lại, Trần Du xuất hiện.
Cô ta là nhà điều chế hương của Skyline. Xét về chức vụ, Tưởng Ly là lãnh đạo của cô ta. Khi Tưởng Ly còn chưa nhậm chức, cô ta chịu trách nhiệm từ trên xuống dưới trong Skyline, trong đó bao gồm việc kiểm soát, quản lý các loại nước hoa, sản phẩm dưỡng da thương hiệu H mà công ty vừa thu mua trong năm nay. Sau khi Tưởng Ly đến làm việc, trong vòng một tuần cô đã nhanh chóng tự xây dựng tổ đội cho mình, điều phối lại phạm vi công việc của các điều chế hương dưới quyền mình. Bây giờ, Trần Du chỉ còn phụ trách quản lý mùi hương cho dòng sản phẩm R mà thôi.