Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 2

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi tôi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau đến muốn chết đi, ngay cả khẽ động đậy một chút cũng không được, hai tay và hai chân đau nhức rã rời như không còn là một bộ phận của cơ thể mình nữa, tất nhiên là nơi đau nhất vẫn ở phần bụng.Tôi không thể chịu đựng được mà cứ để mặc nước mắt mình rơi lã chã.Nghiêng đầu nhìn thấy Nhĩ Triết ở gần bên cạnh, cảm giác tủi thân dâng tràn khiến tôi nức nở không thôi.

Có lẽ là do những tiếng khóc lóc của tôi rất ồn ào, Nhĩ Triết đang nằm ngủ trên chiếc Sô-pha nhỏ trong phòng, chợt mở mắt tỉnh dậy, con mắt dưới hàng mi dày của anh hằn đầy những tơ máu, vừa nhìn thấy thôi cũng đủ biết, chắc chắn anh đã thiếu ngủ rất nhiều.

“Nhĩ Bạch, em đã tỉnh lại rồi! Tại sao lại khóc? Em bị đau ở đâu? Có khó chịu ở đâu?”

“Đau lắm, ở đâu cũng đau…”Cố gặng nhưng tôi vẫn không có nhiều sức lực, chỉ có thể thút thít kêu với anh những tủi thân oan ức của mình, hơn nữa, chỉ cần hít thở nhẹ một chút thôi, bụng tôi lại lập tức đau theo.Thì ra phẫu thuật là một việc rất đau thế này, thảo nào trên TV, khi nhân vật chính phải thực hiện phẫu thuật, lại đờ đẫn như người mất hồn.

“Chờ một chút nữa sẽ không còn đau, để anh gọi bác sĩ đến giúp em nhé!” Anh đưa tay ấn chuông ở gần đầu giường, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, vươn bàn tay to lớn ấm áp, yêu thương vuốt vuốt tóc tôi.

“Em tại sao lại có thể bất cẩn như thế? Em có biết là đã dọa chết anh rồi không?”.Anh nói, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, như là tự chứng minh rằng tôi đã còn sống an toàn và nguyên vẹn.

“Xin lỗi…”

“Lần sau nghìn vạn lần không được như vậy nữa, may mắn là bây giờ em đã không sao, bằng không anh… bằng không anh thực sự không biết phải làm thế nào cả, em hiểu không? Lần đầu tiên anh đã nghĩ rằng thế giới này không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.”

“A… a… em xin lỗi…” Tôi nhìn thấy hai mắt Nhĩ Triết đã phiếm đỏ, long lanh đượm đầy nước. Khó nhọc muốn vươn tay chạm vào anh, nhưng mới chỉ hơi cử động, toàn thân đã đau đến run rẩy.

“Đừng nhúc nhích! Ngốc! em đã quên chị Vy Vy đã nói gì với em rồi sao?” Trước đây chị Vy Vy đã từng cười trêu tôi không không có da có thịt, nên mỗi lần truyền nước biển, chỉ cần tôi cử động kim tiêm có thể sẽ đâm vào xương ở bên trong, làm cho tôi sợ hãi mà khóc thét lên.

“Em không quên, nhưng Nhĩ Triết đừng khóc, tim em sẽ rất đau.” Tôi sợ nhất nhìn thấy Nhĩ Triết đau lòng, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của anh, tim tôi đau lắm, như đang có người ở bên trong không ngừng xé rách ra, hít thở cũng vô cùng khó khăn.

“Đứa nhỏ ngốc! anh sẽ không khóc, em có muốn uống chút nước không? Em đã ngủ tròn ba ngày, trong lúc đó cũng đã bài khí một lần rồi, bác sĩ nói chỉ cần em tỉnh lại là có thể uống nước.”

“Em muốn uống, em rất khát!”

Nhĩ Triết lập tức đưa ly nước đến gần miệng tôi, cẩn thận giúp tôi uống hai hớp, nước từ từ đi vào tôi mới nhận thấy cổ họng mình khô đến thế nào. “Nhĩ Triết, bài khí là cái gì?”

“Ha ha! Em đó! Vừa tỉnh lại đã lập tức biến thành bé cưng tò mò, bài khí chính là đánh hơi, khi phẫu thuật xong, nhất định phải đợi đến khi đánh hơi mới được phép ăn uống.”

“Ra là như vậy…”

Tôi nghĩ còn muốn hỏi vì sao, ngay lúc đó liền có tiếng gõ cửa, Nhĩ Triết hô một tiếng mời vào, một vị bác sĩ tôi không quen bước vào, khuôn mặt tươi cười tiến đến bắt chuyện với tôi.Nhưng tôi không biết hắn, hắn không phải là tên áo dài trắng kia, tôi nhớ trong lúc phẫu thuật, khi chưa hoàn toàn lâm vào hôn mê, cái tên Ngũ cái gì áo dài trắng vẫn còn ở bên cạnh tôi.

“Xem ra cậu bạn nhỏ này bình phục rất tốt đây, bây giờ đã có nhiều vấn để để nói như vậy.”Đi tới cạnh tôi, hắn vừa nói vừa giúp tôi đo nhịp tim và nhiệt độ cơ thể, sau đó hắn nhìn tôi chớp mắt một cái, lại liếc khẽ sang bên cạnh nhìn Nhĩ Triết.

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu sự lý giải của mình về hành động đó có sai không, ý của hắn là chờ Nhĩ Triết ra ngoài sẽ giải thích cho tôi sau?Chẳng lẽ hắn là bác sĩ do Ngũ cái gì Phi Thừa kia đưa tới?

“Tốt lắm, cậu bạn nhỏ khôi phục rất tốt, nếu tiếp tục như vậy, trong vòng một tháng là có thể xuất viện rồi. Uyển Chân, một lát nữa hãy đưa ngài đây đi làm thủ tục chuyển phòng, sắp xếp giúp cậu bạn nhỏ này đăng ký khoảng một tháng.” Nói những lời này mà trên mặt vị bác sĩ kia không hề đổi sắc, nhưng dù sao cũng đã ngay lập tức đưa được Nhĩ Triết ra ngoài.

Quả nhiên, đích thị là tên Áo dài trắng gọi đến, gian trá giảo hoạt như nhau.

“Là Ngũ Phi Thừa gọi ông đến phải không?”

“Không sai, ngươi rất thông minh, ta và hắn có thể nói từng là đối tác cũ của nhau, vì anh trai Nhĩ Sâm kia của ngươi có thể đến thăm ngẫu nhiên, tuy rằng chưa chắc đã có thể nhớ rõ khuôn mặt Phi Thừa, nhưng hắn lại không thích ngộ nhỡ, nên rất phiền nhiễu bắt ta ra mặt thay, hắn muốn ta nói với ngươi rằng, cuộc phẫu thuật của ngươi thành công tốt đẹp.”

“Sau đó?”

“Sau đó trong vòng một tháng tiếp theo ngươi sẽ phải đợi ở đây để được quan sát một thời gian.Chúng ta cần xác định xem tử cung được tạo ra bằng gen của ngươi đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể ngươi hay chưa, hơn nữa cũng cần phải theo dõi trứng đã được thụ tinh có phát triển bình thường không.Trong một tháng ở đây, ta sẽ nói cho ngươi biết tiếp theo ngươi cần chăm sóc cơ thể mình như thế nào.Đây là một việc rất quan trọng, nếu ngươi không muốn cái thai của mình sẽ chết lưu.”

Tôi gật đầu, vất vả lắm mới thành công, tôi nhất định sẽ thật cẩn thận chăm sóc Cục Cưng trong bụng mình.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, trở lại vấn đề, có một điều rất quan trọng, ngươi tuyệt đối không thể cho tên bạn đời của ngươi biết chuyện ngươi mang thai, bằng không, theo như ta thấy, với cấp độ yêu thương ngươi của hắn, nếu biết được, sợ rằng chắc chắn sẽ vì sự an toàn của ngươi mà cương quyết bỏ đi tử cung.”

Tôi cắn răng, nhưng mà tôi chưa từng lừa dối Nhĩ Triết chuyện gì.

Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt của tôi, sau đó một khuôn mặt nghiêm nghị ghé sát xuống đối diện với tôi. “Đây không phải chỉ là một lời nhắc nhở, ta biết đối với ngươi mà nói, rất không muốn lừa dối gã đàn ông kia, nhưng nếu như ngươi còn muốn đứa bé, mà chúng ta đã vô cùng vất vả để đưa vào trong cơ thể ngươi, tốt nhất là hãy chọn điều này, nếu không giữa đứa bé và phẫu thuật cắt bỏ ngươi chỉ có thể chọn một trong hai.”

“Tôi muốn Cục Cưng của Nhĩ Triết!” Về điều này thì tôi rất kiên trì, tôi tuyệt tuyệt tuyệt đối muốn sinh Cục Cưng của Nhĩ Triết!

Bác sĩ kia mỉm cười: “Vậy thì nỗ lực lên! Ta là Ngụy Ngô Sinh, ngươi có thể gọi là bác sĩ Ngụy, cố gắng lên!”

Có rất nhiều chuyện, bình thường nói thì dễ, đến khi bắt đầu làm mới thấy vô cùng khó khăn, nhất là tôi chưa từng nói dối ai bao giờ, vậy mà đối tượng đầu tiên của tôi lại còn là người tôi yêu nhất, không ai hiểu được trong lòng tôi rối ren bao nhiêu mâu thuẫn, nhiều lúc còn phải tự giật giật tóc mình, nếu không nghĩ đến con người đã đủ ít lông rồi, e rằng tôi đã sớm không nhịn được mà bứt đứt vài sợi.

“Trong đầu đang trộm nghĩ cái gì?” Bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng nói, chỉ có điều giọng nói đó rất dịu dàng nên tôi không bị giật mình chút nào, lập tức liền vui vẻ quay mặt lại hôn nhẹ Nhĩ Triết.

Nhĩ Triết sau khi hết giờ làm luôn đến ngay bệnh viện, sợ tôi không thích những thức ăn đơn giản ở bệnh viện, nên giữa đường đến đây đã phiền Bác Trần mua đồ ăn cho tôi.Có lẽ Bác Trần cho rằng nguyên nhân tai nạn là do Bác không làm tốt trách nhiệm của mình, bởi vậy mỗi lần đi mua đều mua đến , loại, mỗi loại một phần, dành cho tôi. Nói thế nào cũng không thể ăn hết, mặc dù tất cả đều là những món bình thường tôi rất thích ăn, đặc sản ở rất nhiều vùng khác nhau, nhưng như vậy có chút khoa trương. Tôi và Nhĩ Triết cũng chỉ có hai người mà thôi, ăn được hết mới là kỳ lạ.

“Không có gì, Nhĩ Triết, bụng em không có đói.” Chỉ nhìn một đống thức ăn kia thôi tôi đã đủ no rồi.

“Dù nhiều hay ít cũng ăn một chút được không, anh biết em hiện giờ rất mệt. không muốn ăn gì cả, nhưng em phải ăn thì mới mau chóng bình phục, đúng không?”Anh giúp tôi nâng bộ phận dựa ngồi ở đầu giường lên, để thuận lợi cho việc ăn uống, sau đó mang một túi thức ăn rất to ra cho tôi chọn.

“Nhưng mà… em… thực sự không đói bụng.” Qua quýt chọn một bát cháo cá, trong đầu rõ ràng biết ngay cả một nửa tôi cũng không làm cách nào ăn hết được.

Thực ra, cũng không phải vì còn mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật mà là chuyện dối gạt Nhĩ Triết về vụ tai nạn, khiến trong lòng tôi luôn không yên, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của anh, tôi không nhịn được nghĩ đến việc nói ra sự thật.Nếu không có bác sĩ Ngụy mỗi ngày đều dùng ánh mắt nhắc nhở, e rằng mọi chuyện đã vỡ lở hết.

“Ngoan, đến đây, há miệng ra nào.”

Tôi chu chu môi, rất oan ức nhìn Nhĩ Triết, nhìn anh chăm chú không hề chớp mắt, rất muốn khóc mà há miệng, để anh bón miếng cháo cá đã được thổi nguội cẩn thận.

“Không ngon sao?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Rất ngon.”

“Vậy, vì sao lại có vẻ mặt như đang bị anh bắt nạt thế này?”Nhĩ Triết tủm tỉm cười, tiến đến sát gần, liếm đi vệt cháo dính bên mép tôi.Trên môi có cảm giác ngưa ngứa, lại còn có mùi vị dễ chịu của Nhĩ Triết, khiến mặt tôi từ từ nóng lên.

Kéo chiếc chăn, tôi trốn vào trong đó.

Thật xấu hổ quá đi!

Ngay cả ăn cháo cũng muốn cùng Nhĩ Triết hôn một cái, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình hình như thực sự sẽ động dục. Hứ, cái này đều tại thể chất loài người. Nếu không phải đây là cơ thể con người, tôi mới không cần ngay cả lúc này còn muốn cùng Nhĩ Triết giao phối.

“Nhĩ Bạch, em cũng biết xấu hổ à?” Kéo chiếc chăn đang che mặt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Nhĩ Triết, nhưng chủ nhân của câu nói kia không phải Nhĩ Triết, mà là anh Nhĩ Sâm đang đứng ở cửa ra vào phía sau, lúc này đang rất thô lỗ bám vào tường cười ngả nghiêng.

“Trời ạ!Nhĩ Bạch nhà ta mà cũng biết xấu hổ, anh còn tưởng cậu nhóc có thể ngang nhiên nói muốn giao phối giữa bữa ăn vĩnh viễn sẽ không biết xấu hổ là gì, vậy mà bây giờ cũng biết mình rất dễ bị động dục!”

“Nhĩ Sâm thối nát!”

A! Đau, đau quá! Đau quá!

Vì mắng anh Nhĩ Sâm quá hùng hồn, vết mổ ở bụng lại dâng lên một cơn đau đớn, hại tôi chịu không được phải rên rỉ, khe khẽ chạm vào vết thương đang đau âm ỉ, tôi trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây nên sự việc này.

“Nhĩ Bạch? Em không sao chứ? Rất đau à? Nhĩ Sâm! Em không phải là không biết vết mổ của Nhĩ Bạch còn chưa khép miệng, lại còn đi kích động Nhĩ Bạch như vậy.” Nhĩ Triết lo lắng xốc chiếc chăn trên người tôi ra, kéo áo lên xem vết thương, không thấy có vết máu anh mới thở phào một hơi, vốn định đưa tay ấn chuông gọi bác sĩ, lại bị tôi vội vàng ngăn lại.

Thật thích nói đùa, anh Nhĩ Sâm đang ở đây nha! Làm sao có thể gọi bác sĩ đến. Tuy rằng nói anh Nhĩ Sâm không biết được quan hệ giữa bác sĩ Ngụy với Ngũ Phi Thừa, nhưng nếu trong lúc nói chuyện không cẩn thận, sẽ rất dễ bị giác quan nhạy bén của anh Nhĩ Sâm chú ý, bởi vậy bình thường mỗi khi anh đến thăm, bác sĩ Ngụy đều cố gắng hết sức không xuất hiện trong phòng bệnh của tôi.

“Không cần, em không sao, Nhĩ Triết, em còn muốn ăn nữa.” Vội vã dời sự chú ý của anh.

“Muốn ăn là tốt rồi, nhìn em xem, mới hơn một tuần, em đã gầy đi nhiều như vậy, mấy ngày nay lại ăn rất ít, anh rất lo lắng, có biết không?”

“Em xin lỗi.”

Lời xin lỗi này, kỳ thực là vì em đã lừa dối anh, tôi nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ muốn lặp lại chuyện này một lần nào nữa.

“Biết lỗi rồi thì ăn nhiều một chút.”

“Dạ!”

“Nhĩ Sâm, bên em đã có tiến triển gì chưa?”

Anh Nhĩ Sâm lắc đầu, cũng đi tới phía bên kia giường của tôi ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu tôi, sau đó ấn tôi một cái, tôi trừng mắt, thò tay cầm miếng táo bên cạnh nhét vào miệng anh.

Sau màn trả thù của tôi, anh Nhĩ Sâm giơ tay ra trước mặt rồi búng vào mũi tôi, tôi lại trừng anh ấy, định cầm viên ô mai lên ném, nhưng Nhĩ Triết đã nhanh tay kéo lại.

“Hai người rút cuộc mấy tuổi? Cũng không nhìn xem lúc này là lúc nào mà còn đùa giỡn.” Nhĩ Triết chịu không được liếc mắt nhìn tôi, sau đó tung một đấm thật mạnh lên ngực Nhĩ Sâm, anh Nhĩ Sâm nhăn mặt đau đớn ôm ngực, trông rất ai oán, khiến tôi không nhịn được cười.

“Đáng đời!” Tôi cười nhạo mấp máy môi nói với anh Nhĩ Sâm

“Chờ em khỏe lại, anh sẽ cho em biết tay.”Anh Nhĩ Sâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhìn chúng tôi, Nhĩ Triết bật cười.Mỗi ngày anh vừa đi làm về lại tất bật vào viện với tôi, khiến cho khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi.Nên lúc này, nụ cười đã làm anh trông thư thái hơn rất nhiều.

Tôi rất hài lòng vì anh Nhĩ Sâm đã đến, chỉ cần khiến cho Nhĩ Triết không còn mệt mỏi, thế nào cũng tốt.

“Hai người đúng là hai kẻ dở hơi, Nhĩ Sâm! Em nói xem, Nhĩ Bạch ăn uống thế nào, lại còn làm mất tập trung, đã gầy như vậy rồi, không ăn nhiều một chút sao có thể béo lại như trước được.”

“Đúng vậy, thưa quan lớn.” Nhĩ Sâm cố ý chọc cười tôi, cúi người hành lễ với quan lớn Nhĩ Triết.

“Em báo cáo một số kết quả điều tra được gần đây, vì đoạn đường kia không có bất cứ thiết bị quan sát nào, hơn nữa những người qua đường lại không nhớ rõ biển số xe, thậm chí còn có người nói chiếc xe đó hình như không có biển số, nên đến bây giờ chưa có tiến triển gì, chỉ biết đó là một chiếc xe nhập khẩu màu đỏ sẫm mà thôi.”

Nghe câu trả lời của anh Nhĩ Sâm, tôi mới biết ra là gần đây anh ấy đang bận bịu tìm người đã đâm vào tôi, nhưng dưới sự sắp xếp của Nhũ Phi Thừa, phần trăm bị tìm ra là rất nhỏ, chỉ sợ sẽ phải để anh Nhĩ Sâm vất vả làm chuyện vô ích. Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi lại cảm thấy không vui.

“Anh Nhĩ Sâm, nhất định phải tìm được người kia sao?”

“Đương nhiên rồi, hắn vượt đèn đỏ, sau khi gây chuyện lại bỏ chạy, sao lại không tìm? Lần này may mà em đã được đưa đến phẫu thuật kịp thời, mới có thể bình yên ngồi đây, nếu như không may, khi đó sẽ không ai nhìn thấy em bị đâm phải.” Nói đến đây, anh Nhĩ Sâm vô cùng tức giận, tôi biết đó là vì anh ấy rất lo lắng cho tôi.

“Nhưng em bây giờ đã không sao rồi.” Thực ra người kia căn bản là không có đâm tôi mạnh lắm, đó chỉ là sắp xếp tạo ra một vụ tai nạn nhỏ mà thôi, người khác nhìn vào, họ sẽ thấy một vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nhưng thực tế tôi hôn mê đi cũng chỉ là làm bộ, xe cứu thương chính là do Ngũ Phi Thừa gọi đến. Ở trên xe, ông ta bắt đầu nói cho tôi biết những việc phải chú ý khi tiến hành phẫu thuật, đồng thời sắp xếp những người trong bệnh viện bắt đầu chuẩn bị trước các công việc.

Chỉ vì vụ tai nạn giả do tôi và Ngũ Phi Thừa tạo ra, đã khiến Nhĩ Triết, Nhĩ Sâm vất vả như vậy, tôi thấy khó chịu quá.

“Đã là tội phạm thì phải bắt, không thể vì em hiện tại đã không sao mà tha cho hắn, đây là công việc của anh, em quên rồi sao?”

“Em sao có thể quên, chỉ là…”

“Được rồi, cuộc thảo luận dừng lại ở đây thôi. Nhĩ Bạch, em ngoan ngoãn ăn hết cái này cho anh, đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện còn lại để anh và Nhĩ Sâm xử lý là được rồi, biết không?”

“… Biết…”

Ôi! Cuộc sống dối gạt này thật là gian nan…

Ngày thứ hai mươi mốt sau cuộc phẫu thuật.

Phỉ Diệu Quang vừa mới đáp máy bay xuống sân bay Đào Viên, điều đầu tiên là lập tức chạy tới bệnh viện tên nhóc con kia đang nằm, mặc dù khi ở Đức hắn đã nhận được tin Nhĩ Bạch không còn nguy hiểm, ca phẫu thuật cũng hoàn toàn thuận lợi.Nhưng dù sao nhóc con kia cũng là một tay hắn chăm sóc từ khi đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, hơn nữa nhóc con ngây thơ thuần khiết này thực sự đã làm cho hắn yêu mến.Nên nếu mang sự quan tâm của hắn với Nhĩ Bạch ra so sánh với những người khác, chắc chắn không thể nói là ít hơn. Về nước, quyết định đầu tiên là muốn tận mắt nhìn thấy cậu nhóc đã ổn rồi mới có thể an tâm, hành lý nhờ đồng nghiệp mang về trước, còn hắn sẽ đến bệnh viện thăm Nhĩ Bạch.

Dưới sự hướng dẫn của một nữ y tá, hắn nhanh chóng đến được phòng bệnh đơn ở tầng sáu, đang định gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng người mắng chửi, nghe âm vực thì có vẻ rất tức giận vì ngay cả bên ngoài cũng có thể thấp thoáng nghe thấy.

Đầu ngón tay vốn định giơ lên gõ cửa dừng lại, hắn dường như đang nghe thấy một chuyện quá sức khủng khiếp.

“Ta không phải đã nói với ngươi, hiện tại phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt ư? Nhưng ngươi hãy nhìn đi, nhìn những ghi chép này xem, chẳng những lượng đường huyết dưới mức tiêu chuẩn, còn có triệu chứng của bệnh thiếu máu nhẹ, cơ thể suy dinh dưỡng này là từ đâu mà ra? Không phải ngươi không chịu ăn cái gì đó chứ?”

Ngụy Ngô Sinh rất tức giận, đem những con số ghi trên bảng điều tra giơ sát đến trước mặt người đang trùm chăn trốn trên giường, lộ ra mỗi đôi mắt, có lẽ vì giọng nói của hắn có phần đáng sợ, Nhĩ Bạch đã bắt đầu nước mắt lưng tròng. Cái vẻ mặt như của một động vật nhỏ yếu ớt, khiến hắn đang tức giận lại cảm giác như mình là kẻ gian ác đi uy hiếp một sinh vật yếu đuối. Nhưng nghĩ đến bốn chữ “sinh vật yếu đuối”, rồi nghĩ đến tình trạng cơ thể của cậu nhóc này, lửa giận vừa hơi lắng xuống một lần nữa lại bùng lên.

Hắn cảm thấy nếu huyết áp của mình mà cứ tăng lên lại hạ xuống liên tục như vậy, sớm muộn gì sẽ có ngày tất cả mạch máu trong người hắn nổ tung, làm bác sĩ nhiều năm rồi, cũng chỉ có nhóc con này mới có khả năng mang tâm trí hắn ra thao túng điều khiển như vậy, hết lần này tới lần khác lại không phải cố tình cố ý gì, làm cho những bực bội của hắn chẳng biết phát vào đâu.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Ba tiếng xin lỗi hổ thẹn không ngừng phát ra từ dưới chiếc chăn bông, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, dù miệng không cần nói, cũng có thể dễ dàng nhìn ra mấy chữ “Không phải tôi cố ý” trong đôi mắt kia.

Nguy Ngô Sinh thở dài, cầm bảng kiểm tra thả xuống chiếc bàn bên cạnh, ngồi xuống.

Căn phòng này là một phòng đơn được sắp xếp đặc biệt, không chỉ có không khí thoáng đãng, cả căn phòng còn tràn ngập ánh sáng, màu sơn và các vật dụng trong phòng đều cố gắng trang trí bằng màu trắng gạo – màu mà cậu nhóc thích nhất, hy vọng sẽ làm cậu cảm thấy dễ chịu nhất, từ đó cơ thể cũng nhanh chóng bình phục hơn.

Chỉ là nhóc con này quá đơn thuần, quang cảnh xung quanh hoàn toàn không xoa dịu được cảm giác tội lỗi của bản thân, mỗi ngày cứ tự mình dày vò với những suy nghĩ đó khiến cho tình trạng cơ thể vốn đã không ổn định lại càng trở nên nghiêm trọng.

“Nói xin lỗi với ta thì có tác dụng gì? Như vậy có thể khiến cơ thể ngươi tốt lên một chút sao? Có thể khiến cho Cục Cưng trong bụng ngươi khỏe mạnh sao? Hôm trước không phải ta đã kiểm tra tử cung cấy vào người ngươi rồi?”

Dưới chiếc chăn, một cái đầu nhỏ gật gật, lộ ra cái mũi nhỏ hồng hồng.

“Dù ngươi không chú ý chăm sóc bản thân, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, bên trong người ngươi đang có Cục Cưng của ngươi, tuy còn rất nhỏ nhưng cũng đã thành công và nó đang dần lớn lên.” Những ngày tới đây thực sự rất quan trọng, nếu không cần thận, trứng thụ tinh mất bao nhiêu công sức mới cấy ghép vào, rất có thể sẽ trở thành thai lưu.

Bởi thế nên hắn mới nóng ruột như vậy, may mắn là Cục Cưng trong bụng cậu nhóc kia rất kiên cường, đã bắt đầu kết tinh thành công, tiếp theo chỉ còn chậm rãi chờ nó phát triển thành một cơ thể hoàn chỉnh.

“Thật không?” Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới chóp mũi hồng hồng cũng lộ ra rồi, cong cong khóe môi bừng sáng một nụ cười, đôi mắt long lanh đầy nước cũng bị kéo thành hai mảnh trăng lưỡi liềm đáng yêu.

“Thật! Cục Cưng đã luôn cố gắng như thế, còn ngươi thì sao?” Hắn mới quen biết với cậu nhóc này chưa được bao lâu, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi sức hút xung quanh cậu, bất giác trong lòng muốn làm cái gì đó để động viên tinh thần.

“Xin lỗi, tôi cũng rất cố gắng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhĩ Triết lo lắng, Nhĩ Sâm vì tìm tội phạm ngày nào cũng bận rộn, tôi lại cảm thấy bản thân đi lừa dối bọn họ thật xấu, có phải tôi đã biến thành Nhĩ Bạch xấu rồi không?” Nước mắt vừa khó khăn mới kiềm ném bây giờ lại đong đầy mà trào ra.

Ngụy Ngô Sinh cau mày, kéo một tờ khăn giấy cạnh đầu giường, giúp nhóc con lau nước mắt, hừ, còn cả nước mũi.

“Ai cho ngươi nghĩ như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là muốn giúp người ngươi yêu sinh một tiểu Cục Cưng, không phải thế sao? Nếu như lừa dối bọn họ thế này sẽ trở thành một người xấu, vậy tiểu Cục Cưng phải làm thế nào? Nó là nguyên nhân khiến ngươi trở thành kẻ lừa gạt.Vậy tiểu Cục Cưng sinh ra chính là cội nguồn của sự xấu xa ư?”

“Không phải! không phải! Tiểu Cục Cưng tuyệt đối không phải chuyện xấu, tiểu Cục Cưng là một chuyện tốt nhất, tuyệt vời nhất! Ông biết không? Mỗi lần tôi thấy trên ti vi có một tiểu Cục Cưng đi ra từ bụng mẹ, tôi lại cảm thấy rất vui, bởi vì bọn họ đã cùng nhau nỗ lực, cho nên mới có thể nhìn thấy thế giới này, ông không cảm thấy thực sự rất tuyệt vời sao? Nếu như không có người mẹ sẽ không có tiểu Cục Cưng, sẽ có người không biết được thế giới này tốt đến thế nào…”

Ngụy Ngô Sinh nở nụ cười, lần đầu tiên trong bệnh viện, hắn có được nụ cười hài lòng đến như thế.

Hắn… từ lâu đã quên rằng vì sao năm đó lại lựa chọn con đường bác sĩ này, từ lâu đã quên rằng cuối cùng vì cái gì lại tiến hành hết thí nghiệm lớn lại đến thí nghiệm nhỏ. Khi một sinh mệnh nằm trên tay hắn một lần nữa được thổi thêm luồng sống mới hoặc phải buông tay để nó lụi tắt đi, lúc chỉ mới là thực tập sinh vừa bước ra ngoài xã hội, hắn giống như tất cả những người khác, biết được thế nào là vui sướng và dằn vặt. Nhưng hơn mười năm trôi qua, những cảm xúc này đã lặp đi lặp lại rất nhiều, nhiều đến mức khiến nó trở thành thứ bị chai cứng.

Bệnh nhân có thể cho hắn cái gì?

Chuyện này hắn đã tự hỏi bản thân quá nhiều.

Sự cảm kích, biết ơn của bọn họ không làm cách nào khiến hắn một lần nữa rung động, những chỉ trích và quở trách của bọn họ cũng chẳng có cách nào khiến hắn muốn vứt bỏ buông xuôi tất cả. Rút cuộc, hắn vì cái gì mà vẫn tiếp tục sống như thế này?

Căn bản là một cuộc sống không có bất luận một mục tiêu nào, không đúng sao?

Vậy mà, nhóc con này lại có thể nói ra một cách đơn giản đến thế, có lẽ bởi cậu ta có một tâm hồn trong sáng, không một vết nhơ bẩn, lời nói của người có tâm hồn thuần khiến khi cất lên, rất dễ dàng khiến cho người khác đặt vào đó một niềm tin. Nên khi nghe Nhĩ Bạch trả lời… trong khoảnh khắc… hắn lại có rung động.

Người ta thường nói, con người phải nói cảm ơn khi được sinh ra, vì được sinh ra nên mới được cảm nhận những điều tốt đẹp của thế giới này.

Đứa trẻ này cũng nói, con người vốn dĩ được sinh ra là chính là để cho thế giới này một cơ hội thể hiện và chia sẻ những điều tốt đẹp của nó.

Cách nói kỳ thực rất giống nhau, nhưng cũng chính là không giống, thực sự không giống…

Bên trong thế giới của cậu nhóc, trái đất có lẽ không vì mình mà chuyển động, thế nhưng bởi vì có mình, mới có người biết nó tuyệt với đến nhường nào.

Nghĩ như vậy, khiến cho dù bản thân không có mục tiêu, cũng nhận thấy trên thế giới này, sự tồn tại của mình vẫn có một ý nghĩa, có thể rất nhỏ, nhưng rất chân thực.

“Nhóc con, người thật biết cách để người khác cảm thấy bản thân họ thực ra cũng rất quan trọng.”

“Cái gì cơ?” Đôi mắt tròn xoe chớp chớp hai cái, mang theo vẻ mặt không hiểu gì cả, sau đó để hai mắt vô thức trôi dạt đến chiếc bánh pút-đing trên tay bác sĩ Ngụy, đã tiện tay đem đến cho cậu, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.

Có bánh pút-đing! Hôm nay có bánh pút-đing!

Cậu nhóc bày ra khuôn mặt nhỏ, lúc này đang liên tục bắn tín hiệu “hôm nay có bánh pút-đing” về phía hắn.

“Không có gì, ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn giống như bây giờ, là một kỳ tích mà Thượng Đế đã ban tặng cho ta.”

Đúng vậy, cậu ta là một kỳ tích, vốn đứa trẻ này có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.

Bên ngoài cánh cửa, Phỉ Diệu Quang- người hơn ai hết thấu hiểu nhất những lời của Ngụy Ngô Sinh. Hai năm qua, là hắn tận mắt nhìn thấy Nhĩ Bạch chiến đấu thế nào, là hắn biết cơ thể nhỏ bé kia đã từng trải qua những gì, bị tàn phá và hủy hoại ra sao, đã mất bao nhiêu lâu chống chọi trong phòng phục hồi chức năng. Những lúc trên khuôn mặt nhỏ bé rơi đầy nước mắt, đôi chân của cơ thể đó, chỉ học bước đi thôi mà đã có thể nói muốn có bao nhiêu đau đớn liền có bấy nhiêu.

Nhưng, hắn cũng nhìn thấy, mỗi khi đi được một bước, nụ cười sẽ ánh lên trên khuôn mặt nghị lực, muốn tiếp tục kiên trì.

Tiểu Nhĩ Bạch giống như nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh, một bộ phim không bao giờ chán, chỉ nhìn cậu thôi, người ta cũng đã cảm thấy rất vui vẻ, và cũng sẽ vì cậu mà đau buồn, mọi hỉ nộ ái ố cũng có thể được nếm trải hết.

Cậu và những con người bình thường khác có quá nhiều khác biệt, trên thế giới này nếu có một người trong sáng thuần khiết như tờ giấy trắng, đó nhất định chính là tiểu Nhĩ Bạch.

Nhưng mà… hắn vừa nghe thấy cái gì?

Nhĩ Bạch như vậy, vì sao lại đang mang trong mình một tiểu Cục Cưng?

Hắn không hiểu, trong thời gian hắn ở nước ngoài đã có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không biết làm thế nào mà một người con trai lại có thể mang thai.

Tuy thế, hắn vẫn là một người bác sĩ, thân là một bác sĩ, chỉ cần nghe qua những lời đối thoại đó, hắn cũng có thể đoán ra Nhĩ Bạch đang đứng trước nguy hiểm gì, là một nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn có thể nào cho phép như vậy? Có thể nào cho phép đứa trẻ mà chính hắn đặc biệt chăm sóc quan tâm như người nhà, gặp phải một nguy hiểm sẽ phá hủy tất cả?

Do vậy, hắn quyết định không bước vào mà đứng bên ngoài bấm điện thoại

Hắn biết, có một người so với hắn càng cần biết chuyện này hơn.

—–Hết chương —–

Chương

Khi tôi tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau đến muốn chết đi, ngay cả khẽ động đậy một chút cũng không được, hai tay và hai chân đau nhức rã rời như không còn là một bộ phận của cơ thể mình nữa, tất nhiên là nơi đau nhất vẫn ở phần bụng.Tôi không thể chịu đựng được mà cứ để mặc nước mắt mình rơi lã chã.Nghiêng đầu nhìn thấy Nhĩ Triết ở gần bên cạnh, cảm giác tủi thân dâng tràn khiến tôi nức nở không thôi.

Có lẽ là do những tiếng khóc lóc của tôi rất ồn ào, Nhĩ Triết đang nằm ngủ trên chiếc Sô-pha nhỏ trong phòng, chợt mở mắt tỉnh dậy, con mắt dưới hàng mi dày của anh hằn đầy những tơ máu, vừa nhìn thấy thôi cũng đủ biết, chắc chắn anh đã thiếu ngủ rất nhiều.

“Nhĩ Bạch, em đã tỉnh lại rồi! Tại sao lại khóc? Em bị đau ở đâu? Có khó chịu ở đâu?”

“Đau lắm, ở đâu cũng đau…”Cố gặng nhưng tôi vẫn không có nhiều sức lực, chỉ có thể thút thít kêu với anh những tủi thân oan ức của mình, hơn nữa, chỉ cần hít thở nhẹ một chút thôi, bụng tôi lại lập tức đau theo.Thì ra phẫu thuật là một việc rất đau thế này, thảo nào trên TV, khi nhân vật chính phải thực hiện phẫu thuật, lại đờ đẫn như người mất hồn.

“Chờ một chút nữa sẽ không còn đau, để anh gọi bác sĩ đến giúp em nhé!” Anh đưa tay ấn chuông ở gần đầu giường, sau đó kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, vươn bàn tay to lớn ấm áp, yêu thương vuốt vuốt tóc tôi.

“Em tại sao lại có thể bất cẩn như thế? Em có biết là đã dọa chết anh rồi không?”.Anh nói, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, như là tự chứng minh rằng tôi đã còn sống an toàn và nguyên vẹn.

“Xin lỗi…”

“Lần sau nghìn vạn lần không được như vậy nữa, may mắn là bây giờ em đã không sao, bằng không anh… bằng không anh thực sự không biết phải làm thế nào cả, em hiểu không? Lần đầu tiên anh đã nghĩ rằng thế giới này không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.”

“A… a… em xin lỗi…” Tôi nhìn thấy hai mắt Nhĩ Triết đã phiếm đỏ, long lanh đượm đầy nước. Khó nhọc muốn vươn tay chạm vào anh, nhưng mới chỉ hơi cử động, toàn thân đã đau đến run rẩy.

“Đừng nhúc nhích! Ngốc! em đã quên chị Vy Vy đã nói gì với em rồi sao?” Trước đây chị Vy Vy đã từng cười trêu tôi không không có da có thịt, nên mỗi lần truyền nước biển, chỉ cần tôi cử động kim tiêm có thể sẽ đâm vào xương ở bên trong, làm cho tôi sợ hãi mà khóc thét lên.

“Em không quên, nhưng Nhĩ Triết đừng khóc, tim em sẽ rất đau.” Tôi sợ nhất nhìn thấy Nhĩ Triết đau lòng, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn phiền của anh, tim tôi đau lắm, như đang có người ở bên trong không ngừng xé rách ra, hít thở cũng vô cùng khó khăn.

“Đứa nhỏ ngốc! anh sẽ không khóc, em có muốn uống chút nước không? Em đã ngủ tròn ba ngày, trong lúc đó cũng đã bài khí một lần rồi, bác sĩ nói chỉ cần em tỉnh lại là có thể uống nước.”

“Em muốn uống, em rất khát!”

Nhĩ Triết lập tức đưa ly nước đến gần miệng tôi, cẩn thận giúp tôi uống hai hớp, nước từ từ đi vào tôi mới nhận thấy cổ họng mình khô đến thế nào. “Nhĩ Triết, bài khí là cái gì?”

“Ha ha! Em đó! Vừa tỉnh lại đã lập tức biến thành bé cưng tò mò, bài khí chính là đánh hơi, khi phẫu thuật xong, nhất định phải đợi đến khi đánh hơi mới được phép ăn uống.”

“Ra là như vậy…”

Tôi nghĩ còn muốn hỏi vì sao, ngay lúc đó liền có tiếng gõ cửa, Nhĩ Triết hô một tiếng mời vào, một vị bác sĩ tôi không quen bước vào, khuôn mặt tươi cười tiến đến bắt chuyện với tôi.Nhưng tôi không biết hắn, hắn không phải là tên áo dài trắng kia, tôi nhớ trong lúc phẫu thuật, khi chưa hoàn toàn lâm vào hôn mê, cái tên Ngũ cái gì áo dài trắng vẫn còn ở bên cạnh tôi.

“Xem ra cậu bạn nhỏ này bình phục rất tốt đây, bây giờ đã có nhiều vấn để để nói như vậy.”Đi tới cạnh tôi, hắn vừa nói vừa giúp tôi đo nhịp tim và nhiệt độ cơ thể, sau đó hắn nhìn tôi chớp mắt một cái, lại liếc khẽ sang bên cạnh nhìn Nhĩ Triết.

Tôi chớp chớp mắt, không hiểu sự lý giải của mình về hành động đó có sai không, ý của hắn là chờ Nhĩ Triết ra ngoài sẽ giải thích cho tôi sau?Chẳng lẽ hắn là bác sĩ do Ngũ cái gì Phi Thừa kia đưa tới?

“Tốt lắm, cậu bạn nhỏ khôi phục rất tốt, nếu tiếp tục như vậy, trong vòng một tháng là có thể xuất viện rồi. Uyển Chân, một lát nữa hãy đưa ngài đây đi làm thủ tục chuyển phòng, sắp xếp giúp cậu bạn nhỏ này đăng ký khoảng một tháng.” Nói những lời này mà trên mặt vị bác sĩ kia không hề đổi sắc, nhưng dù sao cũng đã ngay lập tức đưa được Nhĩ Triết ra ngoài.

Quả nhiên, đích thị là tên Áo dài trắng gọi đến, gian trá giảo hoạt như nhau.

“Là Ngũ Phi Thừa gọi ông đến phải không?”

“Không sai, ngươi rất thông minh, ta và hắn có thể nói từng là đối tác cũ của nhau, vì anh trai Nhĩ Sâm kia của ngươi có thể đến thăm ngẫu nhiên, tuy rằng chưa chắc đã có thể nhớ rõ khuôn mặt Phi Thừa, nhưng hắn lại không thích ngộ nhỡ, nên rất phiền nhiễu bắt ta ra mặt thay, hắn muốn ta nói với ngươi rằng, cuộc phẫu thuật của ngươi thành công tốt đẹp.”

“Sau đó?”

“Sau đó trong vòng một tháng tiếp theo ngươi sẽ phải đợi ở đây để được quan sát một thời gian.Chúng ta cần xác định xem tử cung được tạo ra bằng gen của ngươi đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể ngươi hay chưa, hơn nữa cũng cần phải theo dõi trứng đã được thụ tinh có phát triển bình thường không.Trong một tháng ở đây, ta sẽ nói cho ngươi biết tiếp theo ngươi cần chăm sóc cơ thể mình như thế nào.Đây là một việc rất quan trọng, nếu ngươi không muốn cái thai của mình sẽ chết lưu.”

Tôi gật đầu, vất vả lắm mới thành công, tôi nhất định sẽ thật cẩn thận chăm sóc Cục Cưng trong bụng mình.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, trở lại vấn đề, có một điều rất quan trọng, ngươi tuyệt đối không thể cho tên bạn đời của ngươi biết chuyện ngươi mang thai, bằng không, theo như ta thấy, với cấp độ yêu thương ngươi của hắn, nếu biết được, sợ rằng chắc chắn sẽ vì sự an toàn của ngươi mà cương quyết bỏ đi tử cung.”

Tôi cắn răng, nhưng mà tôi chưa từng lừa dối Nhĩ Triết chuyện gì.

Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt của tôi, sau đó một khuôn mặt nghiêm nghị ghé sát xuống đối diện với tôi. “Đây không phải chỉ là một lời nhắc nhở, ta biết đối với ngươi mà nói, rất không muốn lừa dối gã đàn ông kia, nhưng nếu như ngươi còn muốn đứa bé, mà chúng ta đã vô cùng vất vả để đưa vào trong cơ thể ngươi, tốt nhất là hãy chọn điều này, nếu không giữa đứa bé và phẫu thuật cắt bỏ ngươi chỉ có thể chọn một trong hai.”

“Tôi muốn Cục Cưng của Nhĩ Triết!” Về điều này thì tôi rất kiên trì, tôi tuyệt tuyệt tuyệt đối muốn sinh Cục Cưng của Nhĩ Triết!

Bác sĩ kia mỉm cười: “Vậy thì nỗ lực lên! Ta là Ngụy Ngô Sinh, ngươi có thể gọi là bác sĩ Ngụy, cố gắng lên!”

Có rất nhiều chuyện, bình thường nói thì dễ, đến khi bắt đầu làm mới thấy vô cùng khó khăn, nhất là tôi chưa từng nói dối ai bao giờ, vậy mà đối tượng đầu tiên của tôi lại còn là người tôi yêu nhất, không ai hiểu được trong lòng tôi rối ren bao nhiêu mâu thuẫn, nhiều lúc còn phải tự giật giật tóc mình, nếu không nghĩ đến con người đã đủ ít lông rồi, e rằng tôi đã sớm không nhịn được mà bứt đứt vài sợi.

“Trong đầu đang trộm nghĩ cái gì?” Bên tai tôi đột nhiên vang lên một tiếng nói, chỉ có điều giọng nói đó rất dịu dàng nên tôi không bị giật mình chút nào, lập tức liền vui vẻ quay mặt lại hôn nhẹ Nhĩ Triết.

Nhĩ Triết sau khi hết giờ làm luôn đến ngay bệnh viện, sợ tôi không thích những thức ăn đơn giản ở bệnh viện, nên giữa đường đến đây đã phiền Bác Trần mua đồ ăn cho tôi.Có lẽ Bác Trần cho rằng nguyên nhân tai nạn là do Bác không làm tốt trách nhiệm của mình, bởi vậy mỗi lần đi mua đều mua đến , loại, mỗi loại một phần, dành cho tôi. Nói thế nào cũng không thể ăn hết, mặc dù tất cả đều là những món bình thường tôi rất thích ăn, đặc sản ở rất nhiều vùng khác nhau, nhưng như vậy có chút khoa trương. Tôi và Nhĩ Triết cũng chỉ có hai người mà thôi, ăn được hết mới là kỳ lạ.

“Không có gì, Nhĩ Triết, bụng em không có đói.” Chỉ nhìn một đống thức ăn kia thôi tôi đã đủ no rồi.

“Dù nhiều hay ít cũng ăn một chút được không, anh biết em hiện giờ rất mệt. không muốn ăn gì cả, nhưng em phải ăn thì mới mau chóng bình phục, đúng không?”Anh giúp tôi nâng bộ phận dựa ngồi ở đầu giường lên, để thuận lợi cho việc ăn uống, sau đó mang một túi thức ăn rất to ra cho tôi chọn.

“Nhưng mà… em… thực sự không đói bụng.” Qua quýt chọn một bát cháo cá, trong đầu rõ ràng biết ngay cả một nửa tôi cũng không làm cách nào ăn hết được.

Thực ra, cũng không phải vì còn mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật mà là chuyện dối gạt Nhĩ Triết về vụ tai nạn, khiến trong lòng tôi luôn không yên, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của anh, tôi không nhịn được nghĩ đến việc nói ra sự thật.Nếu không có bác sĩ Ngụy mỗi ngày đều dùng ánh mắt nhắc nhở, e rằng mọi chuyện đã vỡ lở hết.

“Ngoan, đến đây, há miệng ra nào.”

Tôi chu chu môi, rất oan ức nhìn Nhĩ Triết, nhìn anh chăm chú không hề chớp mắt, rất muốn khóc mà há miệng, để anh bón miếng cháo cá đã được thổi nguội cẩn thận.

“Không ngon sao?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Rất ngon.”

“Vậy, vì sao lại có vẻ mặt như đang bị anh bắt nạt thế này?”Nhĩ Triết tủm tỉm cười, tiến đến sát gần, liếm đi vệt cháo dính bên mép tôi.Trên môi có cảm giác ngưa ngứa, lại còn có mùi vị dễ chịu của Nhĩ Triết, khiến mặt tôi từ từ nóng lên.

Kéo chiếc chăn, tôi trốn vào trong đó.

Thật xấu hổ quá đi!

Ngay cả ăn cháo cũng muốn cùng Nhĩ Triết hôn một cái, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình hình như thực sự sẽ động dục. Hứ, cái này đều tại thể chất loài người. Nếu không phải đây là cơ thể con người, tôi mới không cần ngay cả lúc này còn muốn cùng Nhĩ Triết giao phối.

“Nhĩ Bạch, em cũng biết xấu hổ à?” Kéo chiếc chăn đang che mặt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười của Nhĩ Triết, nhưng chủ nhân của câu nói kia không phải Nhĩ Triết, mà là anh Nhĩ Sâm đang đứng ở cửa ra vào phía sau, lúc này đang rất thô lỗ bám vào tường cười ngả nghiêng.

“Trời ạ!Nhĩ Bạch nhà ta mà cũng biết xấu hổ, anh còn tưởng cậu nhóc có thể ngang nhiên nói muốn giao phối giữa bữa ăn vĩnh viễn sẽ không biết xấu hổ là gì, vậy mà bây giờ cũng biết mình rất dễ bị động dục!”

“Nhĩ Sâm thối nát!”

A! Đau, đau quá! Đau quá!

Vì mắng anh Nhĩ Sâm quá hùng hồn, vết mổ ở bụng lại dâng lên một cơn đau đớn, hại tôi chịu không được phải rên rỉ, khe khẽ chạm vào vết thương đang đau âm ỉ, tôi trừng mắt liếc tên đầu sỏ gây nên sự việc này.

“Nhĩ Bạch? Em không sao chứ? Rất đau à? Nhĩ Sâm! Em không phải là không biết vết mổ của Nhĩ Bạch còn chưa khép miệng, lại còn đi kích động Nhĩ Bạch như vậy.” Nhĩ Triết lo lắng xốc chiếc chăn trên người tôi ra, kéo áo lên xem vết thương, không thấy có vết máu anh mới thở phào một hơi, vốn định đưa tay ấn chuông gọi bác sĩ, lại bị tôi vội vàng ngăn lại.

Thật thích nói đùa, anh Nhĩ Sâm đang ở đây nha! Làm sao có thể gọi bác sĩ đến. Tuy rằng nói anh Nhĩ Sâm không biết được quan hệ giữa bác sĩ Ngụy với Ngũ Phi Thừa, nhưng nếu trong lúc nói chuyện không cẩn thận, sẽ rất dễ bị giác quan nhạy bén của anh Nhĩ Sâm chú ý, bởi vậy bình thường mỗi khi anh đến thăm, bác sĩ Ngụy đều cố gắng hết sức không xuất hiện trong phòng bệnh của tôi.

“Không cần, em không sao, Nhĩ Triết, em còn muốn ăn nữa.” Vội vã dời sự chú ý của anh.

“Muốn ăn là tốt rồi, nhìn em xem, mới hơn một tuần, em đã gầy đi nhiều như vậy, mấy ngày nay lại ăn rất ít, anh rất lo lắng, có biết không?”

“Em xin lỗi.”

Lời xin lỗi này, kỳ thực là vì em đã lừa dối anh, tôi nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ muốn lặp lại chuyện này một lần nào nữa.

“Biết lỗi rồi thì ăn nhiều một chút.”

“Dạ!”

“Nhĩ Sâm, bên em đã có tiến triển gì chưa?”

Anh Nhĩ Sâm lắc đầu, cũng đi tới phía bên kia giường của tôi ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu tôi, sau đó ấn tôi một cái, tôi trừng mắt, thò tay cầm miếng táo bên cạnh nhét vào miệng anh.

Sau màn trả thù của tôi, anh Nhĩ Sâm giơ tay ra trước mặt rồi búng vào mũi tôi, tôi lại trừng anh ấy, định cầm viên ô mai lên ném, nhưng Nhĩ Triết đã nhanh tay kéo lại.

“Hai người rút cuộc mấy tuổi? Cũng không nhìn xem lúc này là lúc nào mà còn đùa giỡn.” Nhĩ Triết chịu không được liếc mắt nhìn tôi, sau đó tung một đấm thật mạnh lên ngực Nhĩ Sâm, anh Nhĩ Sâm nhăn mặt đau đớn ôm ngực, trông rất ai oán, khiến tôi không nhịn được cười.

“Đáng đời!” Tôi cười nhạo mấp máy môi nói với anh Nhĩ Sâm

“Chờ em khỏe lại, anh sẽ cho em biết tay.”Anh Nhĩ Sâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhìn chúng tôi, Nhĩ Triết bật cười.Mỗi ngày anh vừa đi làm về lại tất bật vào viện với tôi, khiến cho khuôn mặt anh đầy vẻ mệt mỏi.Nên lúc này, nụ cười đã làm anh trông thư thái hơn rất nhiều.

Tôi rất hài lòng vì anh Nhĩ Sâm đã đến, chỉ cần khiến cho Nhĩ Triết không còn mệt mỏi, thế nào cũng tốt.

“Hai người đúng là hai kẻ dở hơi, Nhĩ Sâm! Em nói xem, Nhĩ Bạch ăn uống thế nào, lại còn làm mất tập trung, đã gầy như vậy rồi, không ăn nhiều một chút sao có thể béo lại như trước được.”

“Đúng vậy, thưa quan lớn.” Nhĩ Sâm cố ý chọc cười tôi, cúi người hành lễ với quan lớn Nhĩ Triết.

“Em báo cáo một số kết quả điều tra được gần đây, vì đoạn đường kia không có bất cứ thiết bị quan sát nào, hơn nữa những người qua đường lại không nhớ rõ biển số xe, thậm chí còn có người nói chiếc xe đó hình như không có biển số, nên đến bây giờ chưa có tiến triển gì, chỉ biết đó là một chiếc xe nhập khẩu màu đỏ sẫm mà thôi.”

Nghe câu trả lời của anh Nhĩ Sâm, tôi mới biết ra là gần đây anh ấy đang bận bịu tìm người đã đâm vào tôi, nhưng dưới sự sắp xếp của Nhũ Phi Thừa, phần trăm bị tìm ra là rất nhỏ, chỉ sợ sẽ phải để anh Nhĩ Sâm vất vả làm chuyện vô ích. Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi lại cảm thấy không vui.

“Anh Nhĩ Sâm, nhất định phải tìm được người kia sao?”

“Đương nhiên rồi, hắn vượt đèn đỏ, sau khi gây chuyện lại bỏ chạy, sao lại không tìm? Lần này may mà em đã được đưa đến phẫu thuật kịp thời, mới có thể bình yên ngồi đây, nếu như không may, khi đó sẽ không ai nhìn thấy em bị đâm phải.” Nói đến đây, anh Nhĩ Sâm vô cùng tức giận, tôi biết đó là vì anh ấy rất lo lắng cho tôi.

“Nhưng em bây giờ đã không sao rồi.” Thực ra người kia căn bản là không có đâm tôi mạnh lắm, đó chỉ là sắp xếp tạo ra một vụ tai nạn nhỏ mà thôi, người khác nhìn vào, họ sẽ thấy một vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nhưng thực tế tôi hôn mê đi cũng chỉ là làm bộ, xe cứu thương chính là do Ngũ Phi Thừa gọi đến. Ở trên xe, ông ta bắt đầu nói cho tôi biết những việc phải chú ý khi tiến hành phẫu thuật, đồng thời sắp xếp những người trong bệnh viện bắt đầu chuẩn bị trước các công việc.

Chỉ vì vụ tai nạn giả do tôi và Ngũ Phi Thừa tạo ra, đã khiến Nhĩ Triết, Nhĩ Sâm vất vả như vậy, tôi thấy khó chịu quá.

“Đã là tội phạm thì phải bắt, không thể vì em hiện tại đã không sao mà tha cho hắn, đây là công việc của anh, em quên rồi sao?”

“Em sao có thể quên, chỉ là…”

“Được rồi, cuộc thảo luận dừng lại ở đây thôi. Nhĩ Bạch, em ngoan ngoãn ăn hết cái này cho anh, đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện còn lại để anh và Nhĩ Sâm xử lý là được rồi, biết không?”

“… Biết…”

Ôi! Cuộc sống dối gạt này thật là gian nan…

Ngày thứ hai mươi mốt sau cuộc phẫu thuật.

Phỉ Diệu Quang vừa mới đáp máy bay xuống sân bay Đào Viên, điều đầu tiên là lập tức chạy tới bệnh viện tên nhóc con kia đang nằm, mặc dù khi ở Đức hắn đã nhận được tin Nhĩ Bạch không còn nguy hiểm, ca phẫu thuật cũng hoàn toàn thuận lợi.Nhưng dù sao nhóc con kia cũng là một tay hắn chăm sóc từ khi đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, hơn nữa nhóc con ngây thơ thuần khiết này thực sự đã làm cho hắn yêu mến.Nên nếu mang sự quan tâm của hắn với Nhĩ Bạch ra so sánh với những người khác, chắc chắn không thể nói là ít hơn. Về nước, quyết định đầu tiên là muốn tận mắt nhìn thấy cậu nhóc đã ổn rồi mới có thể an tâm, hành lý nhờ đồng nghiệp mang về trước, còn hắn sẽ đến bệnh viện thăm Nhĩ Bạch.

Dưới sự hướng dẫn của một nữ y tá, hắn nhanh chóng đến được phòng bệnh đơn ở tầng sáu, đang định gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng người mắng chửi, nghe âm vực thì có vẻ rất tức giận vì ngay cả bên ngoài cũng có thể thấp thoáng nghe thấy.

Đầu ngón tay vốn định giơ lên gõ cửa dừng lại, hắn dường như đang nghe thấy một chuyện quá sức khủng khiếp.

“Ta không phải đã nói với ngươi, hiện tại phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt ư? Nhưng ngươi hãy nhìn đi, nhìn những ghi chép này xem, chẳng những lượng đường huyết dưới mức tiêu chuẩn, còn có triệu chứng của bệnh thiếu máu nhẹ, cơ thể suy dinh dưỡng này là từ đâu mà ra? Không phải ngươi không chịu ăn cái gì đó chứ?”

Ngụy Ngô Sinh rất tức giận, đem những con số ghi trên bảng điều tra giơ sát đến trước mặt người đang trùm chăn trốn trên giường, lộ ra mỗi đôi mắt, có lẽ vì giọng nói của hắn có phần đáng sợ, Nhĩ Bạch đã bắt đầu nước mắt lưng tròng. Cái vẻ mặt như của một động vật nhỏ yếu ớt, khiến hắn đang tức giận lại cảm giác như mình là kẻ gian ác đi uy hiếp một sinh vật yếu đuối. Nhưng nghĩ đến bốn chữ “sinh vật yếu đuối”, rồi nghĩ đến tình trạng cơ thể của cậu nhóc này, lửa giận vừa hơi lắng xuống một lần nữa lại bùng lên.

Hắn cảm thấy nếu huyết áp của mình mà cứ tăng lên lại hạ xuống liên tục như vậy, sớm muộn gì sẽ có ngày tất cả mạch máu trong người hắn nổ tung, làm bác sĩ nhiều năm rồi, cũng chỉ có nhóc con này mới có khả năng mang tâm trí hắn ra thao túng điều khiển như vậy, hết lần này tới lần khác lại không phải cố tình cố ý gì, làm cho những bực bội của hắn chẳng biết phát vào đâu.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Ba tiếng xin lỗi hổ thẹn không ngừng phát ra từ dưới chiếc chăn bông, nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, dù miệng không cần nói, cũng có thể dễ dàng nhìn ra mấy chữ “Không phải tôi cố ý” trong đôi mắt kia.

Nguy Ngô Sinh thở dài, cầm bảng kiểm tra thả xuống chiếc bàn bên cạnh, ngồi xuống.

Căn phòng này là một phòng đơn được sắp xếp đặc biệt, không chỉ có không khí thoáng đãng, cả căn phòng còn tràn ngập ánh sáng, màu sơn và các vật dụng trong phòng đều cố gắng trang trí bằng màu trắng gạo – màu mà cậu nhóc thích nhất, hy vọng sẽ làm cậu cảm thấy dễ chịu nhất, từ đó cơ thể cũng nhanh chóng bình phục hơn.

Chỉ là nhóc con này quá đơn thuần, quang cảnh xung quanh hoàn toàn không xoa dịu được cảm giác tội lỗi của bản thân, mỗi ngày cứ tự mình dày vò với những suy nghĩ đó khiến cho tình trạng cơ thể vốn đã không ổn định lại càng trở nên nghiêm trọng.

“Nói xin lỗi với ta thì có tác dụng gì? Như vậy có thể khiến cơ thể ngươi tốt lên một chút sao? Có thể khiến cho Cục Cưng trong bụng ngươi khỏe mạnh sao? Hôm trước không phải ta đã kiểm tra tử cung cấy vào người ngươi rồi?”

Dưới chiếc chăn, một cái đầu nhỏ gật gật, lộ ra cái mũi nhỏ hồng hồng.

“Dù ngươi không chú ý chăm sóc bản thân, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, bên trong người ngươi đang có Cục Cưng của ngươi, tuy còn rất nhỏ nhưng cũng đã thành công và nó đang dần lớn lên.” Những ngày tới đây thực sự rất quan trọng, nếu không cần thận, trứng thụ tinh mất bao nhiêu công sức mới cấy ghép vào, rất có thể sẽ trở thành thai lưu.

Bởi thế nên hắn mới nóng ruột như vậy, may mắn là Cục Cưng trong bụng cậu nhóc kia rất kiên cường, đã bắt đầu kết tinh thành công, tiếp theo chỉ còn chậm rãi chờ nó phát triển thành một cơ thể hoàn chỉnh.

“Thật không?” Cái miệng nhỏ nhắn bên dưới chóp mũi hồng hồng cũng lộ ra rồi, cong cong khóe môi bừng sáng một nụ cười, đôi mắt long lanh đầy nước cũng bị kéo thành hai mảnh trăng lưỡi liềm đáng yêu.

“Thật! Cục Cưng đã luôn cố gắng như thế, còn ngươi thì sao?” Hắn mới quen biết với cậu nhóc này chưa được bao lâu, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi sức hút xung quanh cậu, bất giác trong lòng muốn làm cái gì đó để động viên tinh thần.

“Xin lỗi, tôi cũng rất cố gắng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhĩ Triết lo lắng, Nhĩ Sâm vì tìm tội phạm ngày nào cũng bận rộn, tôi lại cảm thấy bản thân đi lừa dối bọn họ thật xấu, có phải tôi đã biến thành Nhĩ Bạch xấu rồi không?” Nước mắt vừa khó khăn mới kiềm ném bây giờ lại đong đầy mà trào ra.

Ngụy Ngô Sinh cau mày, kéo một tờ khăn giấy cạnh đầu giường, giúp nhóc con lau nước mắt, hừ, còn cả nước mũi.

“Ai cho ngươi nghĩ như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là muốn giúp người ngươi yêu sinh một tiểu Cục Cưng, không phải thế sao? Nếu như lừa dối bọn họ thế này sẽ trở thành một người xấu, vậy tiểu Cục Cưng phải làm thế nào? Nó là nguyên nhân khiến ngươi trở thành kẻ lừa gạt.Vậy tiểu Cục Cưng sinh ra chính là cội nguồn của sự xấu xa ư?”

“Không phải! không phải! Tiểu Cục Cưng tuyệt đối không phải chuyện xấu, tiểu Cục Cưng là một chuyện tốt nhất, tuyệt vời nhất! Ông biết không? Mỗi lần tôi thấy trên ti vi có một tiểu Cục Cưng đi ra từ bụng mẹ, tôi lại cảm thấy rất vui, bởi vì bọn họ đã cùng nhau nỗ lực, cho nên mới có thể nhìn thấy thế giới này, ông không cảm thấy thực sự rất tuyệt vời sao? Nếu như không có người mẹ sẽ không có tiểu Cục Cưng, sẽ có người không biết được thế giới này tốt đến thế nào…”

Ngụy Ngô Sinh nở nụ cười, lần đầu tiên trong bệnh viện, hắn có được nụ cười hài lòng đến như thế.

Hắn… từ lâu đã quên rằng vì sao năm đó lại lựa chọn con đường bác sĩ này, từ lâu đã quên rằng cuối cùng vì cái gì lại tiến hành hết thí nghiệm lớn lại đến thí nghiệm nhỏ. Khi một sinh mệnh nằm trên tay hắn một lần nữa được thổi thêm luồng sống mới hoặc phải buông tay để nó lụi tắt đi, lúc chỉ mới là thực tập sinh vừa bước ra ngoài xã hội, hắn giống như tất cả những người khác, biết được thế nào là vui sướng và dằn vặt. Nhưng hơn mười năm trôi qua, những cảm xúc này đã lặp đi lặp lại rất nhiều, nhiều đến mức khiến nó trở thành thứ bị chai cứng.

Bệnh nhân có thể cho hắn cái gì?

Chuyện này hắn đã tự hỏi bản thân quá nhiều.

Sự cảm kích, biết ơn của bọn họ không làm cách nào khiến hắn một lần nữa rung động, những chỉ trích và quở trách của bọn họ cũng chẳng có cách nào khiến hắn muốn vứt bỏ buông xuôi tất cả. Rút cuộc, hắn vì cái gì mà vẫn tiếp tục sống như thế này?

Căn bản là một cuộc sống không có bất luận một mục tiêu nào, không đúng sao?

Vậy mà, nhóc con này lại có thể nói ra một cách đơn giản đến thế, có lẽ bởi cậu ta có một tâm hồn trong sáng, không một vết nhơ bẩn, lời nói của người có tâm hồn thuần khiến khi cất lên, rất dễ dàng khiến cho người khác đặt vào đó một niềm tin. Nên khi nghe Nhĩ Bạch trả lời… trong khoảnh khắc… hắn lại có rung động.

Người ta thường nói, con người phải nói cảm ơn khi được sinh ra, vì được sinh ra nên mới được cảm nhận những điều tốt đẹp của thế giới này.

Đứa trẻ này cũng nói, con người vốn dĩ được sinh ra là chính là để cho thế giới này một cơ hội thể hiện và chia sẻ những điều tốt đẹp của nó.

Cách nói kỳ thực rất giống nhau, nhưng cũng chính là không giống, thực sự không giống…

Bên trong thế giới của cậu nhóc, trái đất có lẽ không vì mình mà chuyển động, thế nhưng bởi vì có mình, mới có người biết nó tuyệt với đến nhường nào.

Nghĩ như vậy, khiến cho dù bản thân không có mục tiêu, cũng nhận thấy trên thế giới này, sự tồn tại của mình vẫn có một ý nghĩa, có thể rất nhỏ, nhưng rất chân thực.

“Nhóc con, người thật biết cách để người khác cảm thấy bản thân họ thực ra cũng rất quan trọng.”

“Cái gì cơ?” Đôi mắt tròn xoe chớp chớp hai cái, mang theo vẻ mặt không hiểu gì cả, sau đó để hai mắt vô thức trôi dạt đến chiếc bánh pút-đing trên tay bác sĩ Ngụy, đã tiện tay đem đến cho cậu, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.

Có bánh pút-đing! Hôm nay có bánh pút-đing!

Cậu nhóc bày ra khuôn mặt nhỏ, lúc này đang liên tục bắn tín hiệu “hôm nay có bánh pút-đing” về phía hắn.

“Không có gì, ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn giống như bây giờ, là một kỳ tích mà Thượng Đế đã ban tặng cho ta.”

Đúng vậy, cậu ta là một kỳ tích, vốn đứa trẻ này có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.

Bên ngoài cánh cửa, Phỉ Diệu Quang- người hơn ai hết thấu hiểu nhất những lời của Ngụy Ngô Sinh. Hai năm qua, là hắn tận mắt nhìn thấy Nhĩ Bạch chiến đấu thế nào, là hắn biết cơ thể nhỏ bé kia đã từng trải qua những gì, bị tàn phá và hủy hoại ra sao, đã mất bao nhiêu lâu chống chọi trong phòng phục hồi chức năng. Những lúc trên khuôn mặt nhỏ bé rơi đầy nước mắt, đôi chân của cơ thể đó, chỉ học bước đi thôi mà đã có thể nói muốn có bao nhiêu đau đớn liền có bấy nhiêu.

Nhưng, hắn cũng nhìn thấy, mỗi khi đi được một bước, nụ cười sẽ ánh lên trên khuôn mặt nghị lực, muốn tiếp tục kiên trì.

Tiểu Nhĩ Bạch giống như nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh, một bộ phim không bao giờ chán, chỉ nhìn cậu thôi, người ta cũng đã cảm thấy rất vui vẻ, và cũng sẽ vì cậu mà đau buồn, mọi hỉ nộ ái ố cũng có thể được nếm trải hết.

Cậu và những con người bình thường khác có quá nhiều khác biệt, trên thế giới này nếu có một người trong sáng thuần khiết như tờ giấy trắng, đó nhất định chính là tiểu Nhĩ Bạch.

Nhưng mà… hắn vừa nghe thấy cái gì?

Nhĩ Bạch như vậy, vì sao lại đang mang trong mình một tiểu Cục Cưng?

Hắn không hiểu, trong thời gian hắn ở nước ngoài đã có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không biết làm thế nào mà một người con trai lại có thể mang thai.

Tuy thế, hắn vẫn là một người bác sĩ, thân là một bác sĩ, chỉ cần nghe qua những lời đối thoại đó, hắn cũng có thể đoán ra Nhĩ Bạch đang đứng trước nguy hiểm gì, là một nguy hiểm có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn có thể nào cho phép như vậy? Có thể nào cho phép đứa trẻ mà chính hắn đặc biệt chăm sóc quan tâm như người nhà, gặp phải một nguy hiểm sẽ phá hủy tất cả?

Do vậy, hắn quyết định không bước vào mà đứng bên ngoài bấm điện thoại

Hắn biết, có một người so với hắn càng cần biết chuyện này hơn.

—–Hết chương —–

Truyện Chữ Hay