Chiếc Land Rover màu đen chạy
qua cây ngô đồng già cỗi giữa ngã tư
đường.
Lại Ngọc Lan nhấn mở cửa sổ
xe, một luồng gió mát mẻ sượt qua
mặt, cô vui vẻ nhắm mắt lại, hưởng
thụ luồng gió ngọt ngào thổi tới.
“Chúng ta đi nơi nào vậy?” Lại
Ngọc Lan nhìn anh, mỉm cười hỏi.
“Đi ăn cơm!” Trần Đức Viễn cười
nói.
“Muốn ăn sushi.
Được không?”
Trần Đức Viễn cười nói.
“Tốt” Lại Ngọc Lan ôm túi xách,
hết sức hài lòng gật đầu một cái.
“Tôi
không kén ăn, cái gì cũng ăn được,
cho nên anh nói đi nơi nào thì đi nơi
đó, tôi không có vấn đề gì.”
Trần Đức Viễn quay đầu nhìn Lại
Ngọc Lan một cái, tiếp tục chăm chú
lái xe, nói: “Xem ra hôm nay tâm
trạng của cô thật tốt.”
Lại Ngọc Lan nghĩ tới công việc
hôm nay, nhìn anh thật lòng nói: “Khi
tôi nhận được tiền lương, nhất định
phải mời anh ăn một bữa cơm thật là ngon!”
Trần Đức Viễn nghe cô pha trò
thì rất vui vẻ, chỉ một thoáng đã chạy
đến trước một nhà hàng Nhật nổi tiếng.
Lại Ngọc Lan nhìn nhà hàng rất
xa hoa trước mắt, không khỏi cảm
thán, “Đẹp thật đấy!” nói xong Trần
Đức Viễn đã dẫn cô đi vào nhà hàng
Nhật, đi gần tới cửa gỗ, cánh cửa mở
ra, sau đó nhìn thấy một đại sảnh
bày biện phong theo phong cách
Nhật truyền thống, sàn nhà gỗ màu
thạch anh, bố trí chiếc bàn lùn màu
đen, còn có đệm ngồi hai bên, lâu hai
là phòng VIP trang nhã, trong mỗi
phòng trang nhã cũng treo đèn lồng
màu đỏ rất sáng.
Trần Đức Viễn chọn một căn
phòng VIP trang nhã ở lầu hai, sau
đó cùng đi Lại Ngọc Lan lên lầu, cười
nói: “Không cần trịnh trọng như thế,
nếu thích thế thì sau này tôi dẫn cô
đi thường xuyên.”
“Không cần đâu, ngại chết mất.”
nói xong hai người được dẫn vào
một phòng ăn yên tĩnh, chuẩn bị ngồi
xuống bàn, đột nhiên Lan lên tiếng,
“Tôi muốn đi toilet một chút.”
“Ừ đi đi.
Lúc trở lại, đừng đi
nhầm phòng.” Trần Đức Viễn mỉm
cười nói.
“Sẽ không tới nỗi mù đường
thế!” Lại Ngọc Lan mỉm cười nói dứt
lời liền để cho Trần Đức Viễn đi vào
trước, mình chuyển qua hành lang
thật dài đi tới phòng rửa tay, vừa đi
về phía trước, vừa nhìn khung cảnh
xung quanh, thật sự cảm thấy khung
cảnh nơi này quả thật rất sang trọng,
thậm chí còn nghe được một phòng
bên kia có vài người nói chuyện
chính trị, cô không dám cà kê, liền
nhanh chóng đi vào toilet, một lát
sau đi ra ngoài rửa tay, nhận lấy khăn
lông nóng nhân viên phục vụ ở một
[bên đưa tới, nhẹ nhàng lau tay, cười
nói: “Cám ơn.”
Cô lau xong khăn lông, nhanh
chóng đi về phía vừa mới tới, dựa
vào trí nhớ rất tốt của mình, nhớ
trước phòng Trần Đức Viễn có treo
một đèn lồng khắc hình con rồng, cô
rất nhanh tìm đến căn phòng kia, liền
hả hê cười một tiếng, đôi tay kéo ra
một cánh cửa, vui vẻ cười nói: “Tôi
đã nói rồi, tôi sẽ tìm được mài!”
Sắc mặt của cô lập tức trắng
bệch, bị dọa sợ không nhẹ nhìn
trong phòng có mấy người đàn ông
giống như là quan chức cao cấp
đang ngồi, trong ngực ôm mấy cô
gái trẻ tuổi, thoáng chốc tất cả đều
im lặng, vẻ mặt nghiêm túc và đề
phòng nhìn mình, quan trọng nhất là
còn nhìn thấy Tổng Giám đốc Tưởng
Quang Long mặc âu phục màu đen,
đang chằm chằm nhìn cô lộ ra vẻ
không thể tin nổi!
“Tôi…” Lại Ngọc Lan nhìn Tưởng
Quang Long, tỉnh thần rối loạn, nhìn
những ánh mắt sắc lạnh đầy nghỉ
ngờ trong phòng, thậm chí có chút
không vui nhìn mình, cô cố gắng
miễn cưỡng cười cười, cúi người
xuống, ngượng ngùng nói: “Thật xin
lỗi, Tổng Giám đốc… Tôi… Tôi đi
“ nhầm phòng…”
“Lại đi nhầm?” Tưởng Quang
Long nhướn mày nhìn cô nói.
“Lần này đi nhầm thật, không
quấy rây anh…” Vẻ mặt Lại Ngọc Lan
đau khổ, khẽ cắn môi dưới cần thận
muốn kéo cánh cửa lại.
“Đứng lại!” Tưởng Quang Long
lạnh lùng nói.
“À?” Lại Ngọc Lan có chút ngây
ngốc nhìn Tưởng Quang Long.
“Vào đi!” Tưởng Quang Long im
lặng nói xong, rồi nhìn mấy quan
chức phía đối diện, mỉm cười nói:
“Xin lỗi, cô ấy đến chậm.”
“Thì ra Tưởng Tổng hẹn người
đẹp.
Không nói sớm, không trách
được lúc nãy không gọi bạn gái.
Mời
vào, mời vào.” Một quan chức kêu
Ngọc Lan đi vào ngồi.
Vẻ mặt Lại Ngọc Lan nhăn nhó,
“một bàn tay kéo cửa, nhìn Tưởng
Quang Long, thái độ có chút cầu
cạnh nói: “Bạn của tôi… Tôi… Ở đây…”
Tưởng Quang Long nhìn cô.
Lại Ngọc Lan lập tức không dám
từ chối, cần thận nhìn về phía mấy vị
quan chức, miễn cưỡng cười cười,
cởi giày cao gót, chân trần cần thận
đi vào bên trong phòng, thấy mấy cô
gái mặc kimono đang ở trong ngực
mấy quan chức, rót rượu, cô mặt đỏ
tới mang tai, bối rối nhìn Tưởng
Quang Long một cái, đi tới trên nệm
lót kiểu Nhật bên cạnh Tưởng Quang
Long, ngồi xuống, có chút luống
cuống nhìn thoáng qua Tưởng
Quang Long ở bên cạnh.
Tưởng Quang Long giống như
không có việc gì xảy ra, vươn tay kéo
váy ngắn trên đùi cô, cầm chai rượu,
tự mình rót một chén rượu cho Lại
Ngọc Lan rồi tiếp tục nói chuyện
tổng tuyển cử nguyên thủ quốc gia
lần này với một quan chức…
Ngọc Lan trừng lớn con ngươi,
có chút không thể tin nổi cúi đầu,
nghe một quan chức nói, lần này bầu
cử, đại khái sẽ là người nào đó có
khả năng đắc cử cao nhất chức vị
nguyên thủ quốc gia, sau đó ai đó sẽ
nắm giữ quyền kinh tế ở trong tay,
tán gẫu chuyện như vậy không trách
được đến cả vệ sĩ cũng không có, cô
có chút căng thẳng chớp mắt,
nghiêng mặt nhìn Tưởng Quang
Long một cái.
Tưởng Quang Long cũng hơi
cười, quay mặt sang nhìn cô mang
theo giọng ra lệnh: “Ăn một chút đi.”
Cô lập tức cầm đũa gắp sushi
đưa tới trong đĩa bên cạnh Tưởng
Quang Long, khẽ nói: “Tổng giám
đốc, tôi… Bạn của tôi ở cách vách, tôi
chỉ ngồi một lúc, giờ phải di rồi…”
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
bình tĩnh, đột nhiên vươn tay nắm eo
của Lại Ngọc Lan, kéo mạnh ôm cô
vào trong ngực của mình, cúi xuống
chóp mũi sát mặt cô, hỏi: “Em nói cái
gì? Tôi không nghe rõ… ánh mắt
của anh rất lạnh và không vui!
Lại Ngọc Lan nhìn ánh mắt kia,
trái tim phanh phanh nhảy múa,
không dám chống lại, bởi vì sáng nay
anh đã chính thức trở thành lãnh đạo
trực tiếp của cô, bởi anh động lòng
trắc ẩn hiếm hoi, cuộc sống của
mình lại thấy ánh mặt trời…
Cô thở mạnh một hơi, tựa vào
trong lồng ngực kiên cố và ấm áp
của anh, quyết định không nói tiếng
nào, tay cầm đũa, há miệng run rầy
kẹp khối sushi đưa đến bên môi
Tưởng Quang Long, nuốt một cổ
họng khát khô, nói: “Tôi mời anh ăn
sushi…”
Tưởng Quang Long nghe cô nói
lời này, con ngươi quyến rũ khẽ
chớp, nhìn ánh mắt cô đầy bối rối,
cười khẽ một tiếng, bá đạo ôm chặt
Ngọc Lan vào trong ngực, khẽ vuốt
ve eo thon của cô, giống như hết sức
cưng chiều, cúi xuống, hôn lên trán
của cô, nói: “Không ngờ em tốt bụng
như vậy!”
Lại Ngọc Lan bị anh hôn, cả
người đông cứng, trừng lớn con
ngươi nhìn anh, nhưng nghĩ đến tình
cảnh xung quanh chỉ bằng cùng anh
đóng kịch, biết đâu lại nghe được
chuyện gì hữu ích.
Tưởng Quang Long cũng cười
không nói gì, nghiêng mặt nhìn Lại
Ngọc Lan hôm nay để tóc ngắn, so
với hôm qua mát mẻ hơn, nhất là
chiếc váy ngắn xương cá cô mặc
vừa người hợp mốt, lộ ra đường
cong bộ ngực hoàn mỹ, eo thon,
cánh tay trơn bóng trắng nõn, có
cảm giác tươi mát, anh im lặng
không lên tiếng, đưa cánh tay to lớn
ôm chặt bả vai của cô, đề cho cô ngã
vào trong ngực của mình, dùng bàn
tay của đàn ông khẽ vuốt ở trên cánh
tay mát lạnh của cô, giống như đang
hưởng thụ cảm giác mát mẻ trên
cánh tay cô…
“Tổng Giám đốc Tưởng đối với
sự kiện Thị Trưởng Lê Vĩ bị ám sát
không thành ở tháng trước có ý kiến
gì không?” Một quan chức mỉm cười
cầm ly rượu, hỏi Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long ôm chặt Lại
Ngọc Lan trong ngực, tay cầm ly
rượu, xoay tròn rượu trong ly, suy
nghĩ một chút mới chậm rãi nói:
“Trên trường chính trị phân tranh
quyền lợi, không thể tránh khỏi bị đả
kích ngấm ngầm hoặc công khai.
Chỉ
là Thị trưởng Tần làm học trò của
Thủ tướng, nên cho dù là thành tích
chính trị hay là thành tích cá nhân
cũng rất được khen ngợi, có lẽ sự
kiện lần này tôi cảm thấy nguyên
nhân cũng không phải nhắm vào cá
nhân của anh ta, hiện tại tạm thời
vẫn chưa có gì rõ ràng, tôi không thể
suy đoán.”
“Có tin đồn bởi vì anh ta đình chỉ
dự án mở rộng khách sạn của Tổng
Giám đốc Tưởng, cho nên mới bị ám
sát lần này, Thủ tướng vì nề mặt, mà
đặc biệt ngày hôm qua đến dùng
bữa tại khách sạn Á Châu, có thể
thấy được Thủ tướng hết sức ưu ái
đối với Tổng Giám đốc Tưởng.” Một
trong những vị quan chức mỉm cười nói.
Tưởng Quang Long nghe vậy
cười nhẹ nói: “Mặc kệ tham chính
hay là thương trường, có thể kích
thích tăng trưởng kinh tế quốc gia
lâu dài, đây là kỳ vọng của Thủ
tướng ký thác đối với chúng tôi, về
tin đồn thổi, từ trước đến giờ tôi
không quan tâm.”
“Tất nhiên, Tổng Giám đốc
Tưởng giàu có hàng đầu, trong mắt
chưa bao giờ có Thị Trưởng Lê Vĩ”
Người khác tỏ rõ lập trường, sau đó
mấy người đàn ông mỉm cười cụng ly.
Lại Ngọc Lan tựa vào trong
ngực anh, nhìn thấy mấy người đàn
ông cụng ly rồi uống một hơi cạn
sạch ly rượu trắng, cô có chút vội vã
tính toán thời gian, nghĩ tới Trần Đức
Viễn không tìm được mình, có thể lo
lắng cho mình hay không.
Tưởng Quang Long uống xong
ly rượu, hai mắt lóe lên nhìn thấy vẻ
lo lắng trên mặt cô hiện rõ, sau đó im
lặng đặt cái ly xuống, nói, “Xin lỗi, tôi
tạm thời có việc đột xuất, phải đi
trước.
Hôm nay thất lễ, hôm nào lấy
rượu tạ tội.“
Mọi người chào lẫn nhau, đứng
lên, Lại Ngọc Lan cũng vội vàng
đứng lên thật nhanh đi ra ngoài,
nghiêng mặt gấp gáp muốn quay
đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần
Đức Viễn.
Tưởng Quang Long cảm
thấy sự khác lạ của cô, nhanh chóng
vươn tay nắm chặt eo nhỏ của cô, để
cho cô nhích lại gần mình.
“Anh…” Lại Ngọc Lan bị kéo vào
trong ngực Tưởng Quang Long, có
chút không thoải mái, muốn dịch
chuyển thân thể lại bị anh nắm càng
chặt hơn, cô ngầng đầu nhìn Tưởng
Quang Long, khẽ nói: “Anh muốn
làm gì?”
“Tôi phải hỏi cô mới đúng.”
Tưởng Quang Long lại xoay người
mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cúi
xuống, khẽ hôn vành tai của cô, mới
nhẹ nhàng nói: “Tôi cho cô biết,
trước mặt cô là quan chức cao cấp
nhất quốc gia, mới vừa rồi cô liều
mạng đi vào phòng như vậy, có biết
rất nguy hiểm không, hay là có âm
mưu gì? Những chuyện cơ mật vừa
rồi, chẳng lẽ cô không biết nghe nửa
câu cũng có thể sẽ đưa tới họa sát thân!”
“Tôi thật sự là nhầm phòng, nếu
không cũng không thèm đi vào chỗ
như vậy.
Tôi với những điều vừa
nghe như thể vịt nghe sấm thôi, anh
đừng suy bụng ta ra bụng người.”
Cô vội đẩy anh ra.
“Vậy chằng lẽ cô đến tìm tôi.
Nếu cô muốn làm người phụ nữ của
tôi, cũng không cần mạo hiểm như
thế.” Tưởng Quang Long chép
miệng, “Lúc nãy còn đóng giả giỏi
như vậy.”
“Đừng nghĩ ai cũng muốn cầu
cạnh câu dụ anh như thế, tôi thật sự
là đi nhầm phòng.”
“Ai biết được có phải là nhầm
thật hay không?”
“Anh đoán xem, người như tôi
trông ngu ngốc đến vậy sao?” Ngọc
Lan cãi lại.
“Không cần biết cô cố ý hay vô
ý, thỏ ngọc hay diều hâu, tôi không
quan tâm.
Nhưng đừng trách tôi
không nhắc nhở cô, không phải lần
nào tôi đều sẽ cứu cô! Lần sau cô
cũng sẽ không may mắn như vậy
đâu!!“ nói rồi anh cùng các vệ sĩ đi
thằng ra cửa, khí thế ngang tàng.
Cô
ngần ngơ nhìn anh mất một lúc đến
khi đám người khuất xa khỏi cửa.
“Có chuyện gì đúng không, sao
đi lâu vậy?”, tiếng nói của Trần Đức
Viễn phát ra từ sau lưng cô.
“Không, không có gì, tôi nhầm
đường…“ Lại Ngọc Lan gấp gáp
phân trần, xoay người nhìn Trần Đức
Viễn bình thản vẫn giống như bình
thường, trong lòng của cô cảm thấy
rối rắm, ngược lại không dám nói
nhiều nữa, chỉ ôm túi xách, cúi đầu.
Trần Đức Viễn nhìn Lại Ngọc Lan
một lúc lâu, mới nhìn đồng hồ đeo
tay, nói: “Cô đúng là ngốc, lạc đến
tận đây.”
“Xin lỗi đã để anh chờ, thôi thì
hôm nay tôi trả bữa này cũng được.”
Cô vui vẻ nhìn anh, thành công đánh
trống lảng.
“Sao có thể chứ? Chi bằng lấy
tro trét lên mặt tôi còn hơn.” Anh
quàng tay lên vai cô rồi theo hành
lang quay trở lại phòng Vip, trong
lòng thầm nghĩ nếu có thể cùng cô
ăn bữa trưa nhiều lần nữa thì tốt biết mấy.