Người gõ cửa là Julian, gõ rất gấp, đồng thời cũng nói chuyện với hàng xóm khác. Cho nên khi Cố Á mở cửa ra, anh không nhìn thấy.
Cố Á thấy nắm đấm chuẩn bị tông thẳng vào mặt mình, choáng váng lùi lại một bước, hét lớn: “Anh làm gì thế???!”
Julian nghe thấy tiếng nói, nhanh chóng quay lại, lời ít ý nhiều nói: “Cống thoát nước vỡ, bồn cầu phun ra phân.”
Cô còn cho rằng tiếng Đức của mình không tốt, nghe nhầm, nên hỏi lại: “Phun cái gì cơ?”
Anh gằn từng chữ nói: “Phân, chính là một đống phân!!!”
Mấy chữ đơn giản này, làm cho Cố Á từ trạng thái hôn mê bừng tỉnh trong nháy mắt: “Không phải chứ?”
Julian nói: “Sao lại không! Phun nguyên một buổi tối, khắp nơi đều là… cô xem… ngay cả trên hành lang cũng có…”
Nhìn theo hướng tay anh chỉ, quả nhiên, trên mặt đất là từng vũng nước, còn đâu đây một đống hỗn hợp màu hoàng kim, Cố Á muốn phế đôi mắt này đi!
Julian lai hỏi: “Nhà cô thì sao? Như thế nào?”
Cố Á phản ứng được, cúi đầu nhìn, thấy hai chân mình đều giẫm lên nước bẩn, TMD nó.
Cái này thật đơn giản hai từ đơn, làm cho Cố Á từ nửa trạng thái hôn mê trong nháy mắt giây tỉnh, “Không phải đâu? “
Julian nói, “Sao không là! Phun rồi một buổi tối, khắp nơi đều là, ngươi xem, ngay cả cái này trên hành lang đều có… “
Theo anh ngón tay phương hướng, nhìn sang, quả nhiên, trên mặt đất đều là từng mảnh một thủy tí, còn phiêu tán một đống một đống hoàng kim chất hỗn hợp, thấy Cố Á thầm nghĩ tự cắm hai mắt.
Julian lại hỏi, “Nhà ngươi đâu? Tình huống gì? “
Cố Á cái này mới phản ứng được, cúi đầu vừa nhìn, hai chân của mình hoàn toàn đứng ở nước dơ trung, nhất thời liền TMD [] rồi.
[] TMD: Câu chửi tục ‘Con mẹ nó!’
Cô chạy vào phòng, đẩy cửa nhà tắm, một mùi hương thum thủm xông vào mũi. Không riêng gì bồn cầu, ngay cả bồn tắm, bồn rửa tay cũng đang âm í, thanh âm “ộc ộc” cuồn cuộn không ngường, đủ , cô hơi lạnh người, không có trứng cũng thấy đau.
Cô dùng sức cấu chính mình, nếu là nằm mơ sao không tỉnh dậy đi! Ác mộng, vẫn là hiếm có.
Nửa đêm phun shit, nước bẩn chảy thành sông thành suối. Nhân phẩm của cô kém như thế nào để phải gánh chịu cái này!
May mà cô không có thói quen nửa đêm đi nhà xí, bằng không khi đặt mông ngồi lên bồn cầu, rồi ‘phốc’, bị phun vừa vặn, đó mới là sự trừng phạt đầy ác ý của bồn cầu!
“Rốt cuộc đây là chuyện gì thế này???”
Julian bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi cũng không biết. Nửa đêm đi vệ sinh, thấy trong nhà khắp nơi đều là nước, còn lẫn vào chất thải, thật độc ác! Tôi gõ cửa phòng hàng xóm, phát hiện bồn cầu nhà họ cũng thế, nhưng mà nhà cô thảm nhất. Ít ra nhà chúng tôi bồn tắm, bồn rửa tay vẫn sạch sẽ.”
Nói đến đây, Cố Á thấy đau nhức, về sau sao cô dám đánh răng trong bồn rửa tay? Sẽ có bóng ma trong lòng đó! Vốn rất thảm rồi, sao cái gì cũng chống lại cô thế này! Nước Đức với cô có căm hận à? Nhất định là vậy rồi!
Thấy nét mặt của cô, Julian vỗ vỗ vai an ủi, để cô nén bi thương.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Julian nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho đội cứu hỏa. Họ nói sẽ tới trong vòng phút.”
A, sao đội cứu hỏa cũng quản chuyện này? Thôi được, trọng điểm hơi lệch lạc, mấu chốt là, bọn họ tới thì làm được gì?
Nghe cô hỏi như thế, anh giải thích: “Ít nhất có thể chặn ống thoát nước gì gì đó kịp thời, sau đó họ sẽ đem chất bài tiết, nước bẩn trong nhà chúng ta hút hết đi. Tôi cũng không muốn ở trong môi trường này cả ngày đâu.”
Đây cũng có thể xem là sự việc kì lạ nhất Cố Á gặp phải từ khi tới Đức, ống thoát nước có thể vỡ, sự nghiêm ngặt của người Đức đâu rồi?? Lẽ nào chỉ dành để đối phó với cô thôi sao?
Các bạn hàng xóm qua lại, thuận tiện nhổ nước bọt, rồi ai về nhà nấy phao đủ mọi loại tin tức.
Lăn qua lăn lại như thế, trời đã sáng rõ, nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ chui vào phòng. Cố Á hoàn toàn không buồn ngủ, thẳng thắn thay quần áo, chờ xuất phát. May mà đôi dép này làm bằng plastic không thấm nước, chân không phải tiếp xúc thân mật với nước bẩn.
Sàn nhà trong phòng là một bãi chiến trường, cô muốn cứu vớt một số gia cụ, nên tìm thùng các tông trước đây dọn nhà, mở ra trải trên mặt đất. Chủ ý này thế mà không tệ, giấy không thấm nước. Dây điện, ổ cắm,.. đều ngâm trong nước bẩn, muốn vớt tụi nó lên phải hạ thủ, thật là thê thảm!
Cố Á vô lực ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, khóc không ra nước mắt. Cô chỉ nghỉ tới Đức hoc, thuận tiện tìm một ông chồng đẹp trai trở về, nguyện vọng này rất khó sao? Tại sao mà quá trình thực hiện lại lắm gian truân thế này! A, khó quá đi!!!
Đang kêu rên trong lòng thì Julian bay vào phòng, sở dĩ nói là bay, tại tư thế của anh rất … Do anh bước đi không thấy bóng, quá vội vàng, kết quả giẫm vào giấy lót sàn. Bên dưới mảnh giấy là gạch men sứ, sau đó, trượt chân ngã lăn ra.
Bình thường ngã một cái chả sao, nhưng hôm nay…
Cố Á vô cùng thất đức mà quay lại, nở nụ cười. Ai da, hôm nay đúng là lắm tai nạn.
Julian đỡ lưng, ngồi dưới đất hừ hừ: “Cô rải cái gì trên nền nhà mà trơn thế!!”
Nghe anh oán giận, cô cười khùng khục, nhón chân đi qua, lôi cánh tay anh muốn kéo lên. Nhưng, cậu giai này cao m, ngồi xuống đất thành một đống lớn, cô có lòng nhưng cũng không đủ sức.
Cũng không biết Julian cố tình hay vô ý, giật tay về sau, Cố Á dù có sức lớn hơn nữa, cũng không lại được anh. Cô đứng không vững, chẳng những không kéo được anh lên, ngược lại ngã xuống sàn.
Cô bối rối ngã xuống. Quần áo bẩn thỉu, vừa rồi mới cười người khác, nhanh như thế mà đã bị trời phạt rồi.
Thấy thế, Julian bày vẻ mặt vô tội, nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Không cố ý cái gì, chắc chắn là cố ý!! Nếu không, sao cô có thể ngã sấp xuống như thế? Tên nhóc này thoạt nhìn thì thấy thành thật, giống bé ngoan, nhưng thật ra trong bụng một đống suy nghĩ đen tối.
May mà tay không đụng vào shit, nếu không… Cố Á phát rồi, lồm cồm bò dậy từ dưới đất. Khi cô cúi đầu, thấy vẻ mặt anh tựa tiếu phi tiếu, bực mình, nói: “Xin hỏi cậu có chuyện gì?”
Julian lúc này mới nhớ tới mình có chuyện muốn nói, trở về chủ đề chính: “Cứu hỏa mới gọi điện thoại tới để thông báo, công nhân sẽ tới dọn dẹp vào lúc giờ, nếu chúng ta muốn ra ngoài, thì hãy để chìa khóa dự bị trong hòm thư.”
Cô ‘ồ’ một tiếng, muốn vào WC dọn dẹp một chút, sau khi mở khóa được vòi nước, bỗng vang lên một hồi tiếng động làm cho tóc gáy người ta dựng đứng, cô sợ hãi, nhanh nhanh đóng lại.
Thấy thế, Julian nhiệt tình mời gọi: “Nếu không thấy bất tiện, cô tới nhà tôi ngồi đi. Nhà tôi chỉ có bồn cầu bị hư hỏng, còn lại bình thường hết.”
Cố Á không còn cách nào, đi theo anh.
Julian nhìn thế mà căn phòng rất sạch sẽ, ngoại trừ từng bãi nước dơ trên mặt đất. Trên tường dán rất nhiều poster về bóng đá, còn có cúp giải thưởng gì đó, Cố Á không có hứng thú với mấy cái này, chỉ liếc nhìn, chẳng để ý.
Gian vệ sinh bớt thảm hơn nhà cô rất nhiều, bồn tắm và rửa tay đều sạch sẽ, chí ít là bây giờ. Julian mở vòi hoa sen, nước chảy ra. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại phát hiện cô đứng bên ngoài WC. Anh thấy hơi buồn cười, bước ra ngoài, nói: “May quá, có nước.”
Cố Á không khách khí, lướt qua anh tới bồn rửa tay, kì cọ kì cọ.
Ở nhà mình, Julian không ngại ngùng điều gì, thấy áo trên người ướt, anh cởi ra. Vốn chỉ mặc một cái áo lót nhỏ, bây giờ anh lộ ra nửa thân trên cường tráng, vòng eo thon nhỏ chắc nịch, bộ dáng mê người.
Cố Á vừa rửa tay, vừa liếc trộm anh qua gương, trong lòng không khỏi cảm thán, vóc người tốt quá đi.
Julian cầm khăn lau người, rồi ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp gỡ, anh cười ngu ngốc, lộ ra núm đồng tiền.
Cố Á bị anh bắt được ánh mắt, mặt đỏ tới tận mang tai, ngại quá đi. Cô ngượng ngùng nói cảm ơn, rồi trốn về phòng mình.
Khoảng phút sau, đội cứu hộ đến, hàng xóm ở dưới nhà đón tiếp. Từ hôm nay trở đi, lầu tòa nhà này đã vang danh thiên hạ, nơi nơi đều biết đến, chỗ này cả tầng đều phun shit, không khỏi cảm thán, đây là lần đầu bắt gặp nha.
Đội cứu hộ mang một cái máy hút khổng lồ tới, nhìn dung lượng ước chừng có thể cho hai người như Cố Á vào trong, đi qua một vòng, vết bẩn trên sàn nhà gần như đã bị hút khô rồi, rất thần kỳ
Sau khi bọn họ đi rồi, Cố Á dọn dẹp một lát, lau đồ gia dụng, giặt quần áo, tẩy bồn rửa bồn tắm. Dùng lượng nước tẩy rửa nhiều không đếm được, lau không dưới lầ, hết nguyên một ngày, cuối cùng cũng sạch.
Bụng cô kêu ‘ọc ọc’, cố phát hiện đã một ngày mình chưa ăn cơm, chẳng những vậy, ngay cả mặt cũng chưa rửa, răng cũng chưa đánh. Sáng sớm đã trông cảnh bồn rửa phun shit, bây giờ muốn hạ quyết tâm đến chỗ đấy đánh răng còn khó hơn đi Afghanistan đánh trận.
Cuối cùng cô quyết định gọi cho Nghiêm Hoan cầu cứu.
Vừa kể xong câu chuyện, Nghiêm Hoan chấn động tại chỗ: “Không phải chứ, soái ca ở đối diện nhà cậu! Lại còn mời cậu sang nhà anh ta!”
“Xùy, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nhà bọn tôi phun shit đấy, phun shit!!”
Đầu bên kia im lặng trong giây lát, Cố Á nghi ngờ có phải treo máy hay không, bỗng nhiên truyền đến một tràng cười to: “Tôi nói này, Cố Á, năm nay của cậu là năm hạn à? Sao chuyện xui xẻo gì cũng tới chỗ cậu thế! Phun shit là một kỳ quan hiếm có, xác suất xuất hiện có thể so sánh với mưa sao băng đấy. Này, cậu đi mua vé số từ thiện thử xem? Biết đâu trúng giải to!”
Cố Á buồn bực, dậm chân nói: “Tôi đủ buồn khổ rồi, cậu còn nói mát, không phải bạn bè à?”
“Chỉ cần cậu không để tôi xử lí đống chất thải, tôi vẫn là bạn bè tốt của cậu.”
Đúng là lúc hoạn nạn mới biết bạn là ai, Cố Á buồn bực nói: “Không cần cậu nhúng tay vào, tôi dọn cũng sạch sẽ rồi. Nhưng mùi hương đó không bay đi, tôi chỉ vừa nghĩ tới cảnh bồn cầu phun shit, đã không nhịn được buồn nôn rồi. Tôi có thể đến ở nhờ nhà cậu vài hôm được không?”
Nghiêm Hoan bằng lòng ngay lập tức: “Không thành vấn đề. Nhưng mà nhà tôi là ký túc xá, không gian rất nhỏ, hoặc là cậu và tôi ngủ chung giường, hoặc là cậu nằm đất ngủ.”
Cố Á nói: “Không hề gì, chỉ cần cậu cưu mang tôi, miễn đừng để cho tôi ăn ngủ với mùi shit này là được rồi.”
“Haha, hôm nay giờ tôi tan học, cậu đến trường học tìm tôi nha.”
Cố Á vốn còn muốn đi Cục Nhập cư, nhưng từ sáng sớm đã xảy ra việc như vậy, đi cái gì nữa.
Thế nên cô nói: “Được, tôi ở thư viện trường chờ cậu, tan học tới đó tìm tôi.”
Cô chuẩn bị chút đồ, đổi quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Khi đi tới thang bộ, lơ đãng quay đầu, cô phát hiện cửa phòng Julian vẫn mở. Cô suy nghĩ một chút, quay trở về.
Julian đang đeo một cái headphone lớn, vừa nghe nhạc, khẽ ngâm nga, vừa tập tạ tay, làm trò tiêu khiển. Trên cánh tay của anh, cơ bắp lên xuống như đồ thị, đung đưa, phơi bày một cách tự nhiên nhưng vô cùng hoàn mỹ.
Cố Á gõ cửa một cái, anh đang chìm đắm trong âm nhạc, không nghe thấy.
Vì thế cô dùng sức gõ lại cửa, anh cuối cùng cũng có phản ứng.
Dư quang khóe mắt thấy người đứng ở cửa, Julian ngẩng mặt lên, gỡ tai nghe xuống, ném lên giường, đem tạ tay theo: “Này.”
Vóc người m, khi tới gần khí thế như núi đè, áp lực rát lớn. Cố Á tuy cũng m, nhưng trước mặt anh chả đáng là bao, vì thế để nhìn thẳng anh, cô lui một bước theo bản năng.
“Anh có thể cho tôi số điện thoại được không? Nếu không, anh ghi lại số của tôi cũng được.”
Nghe thấy thế, anh nhíu mày, cái này thật tình… Nói thế nào đây, anh hơi nghi ngờ, cũng hơi lơ là, nói chung chắc anh nghĩ sai rồi.
Cố Á vội giải thích: “Mấy ngày hôm nay tôi đến nhà bạn ở, nếu đội cứu hộ tới sửa cống thoát nước, phiền anh gọi điện cho tôi.”
Julian nói: “Cô không có số của đội cứu hộ? Phòng cho thuê trên hợp đồng có ghi phương thức liên lạc.”
Nghe anh nói, Cố Á mới nhớ tới, đúng thật. Đội cứu hộ tới sẽ trực tiếp gọi cô, tìm Julian thì đúng là thừa thãi.
Vì vậy, cô nói: “Tôi quên mất, không sao rồi.”
Julian dựa vào cửa chính, nâng cao khóe miệng, lộ ra nụ cười nham hiểm.