Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Để anh làm rõ nhé, em nói muốn xử phạt…. Xử phạt anh?” Hoàng Huyền nhướng mày tháo mắt kiếng xuống, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt đang hoảng sợ của Mại Vu. Lqdon.
“Ừ… Ừ à, vì, vì lần này sai trước chính là anh mà….” Càng nói giọng càng nhỏ, không ngừng ngẩng đầu quan sát biểu hiện của Hoàng Huyền, rồi lại chậm rãi cúi đầu xuống.
Suy nghĩ một lúc, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, “Em muốn xử phạt thế nào?”
“Anh quên rồi sao? Chính là, chính là phạt anh đi với em…. Đi với em cái kia chứ sao…..” Mại Vu bưng mặt, bộ dạng như cô gái e thẹn.
“Cái nào?”
“Đi chơi, chơi, công viên!” Hai mắt bình thường mở to như mời chào khách, đẹp trai lại sáng lạn.
“……” Vừa nghe đến danh từ công viên giải trí, mi tâm Hoàng Huyền nhíu lại. A a, hắn nhớ ra rồi, Mại Vu xử phạt hắn chính là chuyện này: Dẫn anh đi chơi trò chơi mà cả đời hắn ghét nhất trong công viên.
Hoàng Huyền ghét trò chơi trong công viên, nguyên nhân là khi còn bé đã từng có kỷ niệm không vui ở đó, còn kỷ niệm gì…. Thì không cần phải nói ra.
“Sao sao, ngày mai sẽ dẫn em đi chứ!” Mại Vu giật nhẹ ống tay áo của Hoàng Huyền, mắt to nhấp nháy tỏ ra vẻ đáng yêu.
Hoàng Huyền nhìn Mại Vu, mỉm cười nói: “… Không đi.”
“A a a a! Sao lại như vậy!” Vẻ mặt Mại Vu suy sụp, lớn tiếng nói: “Em cũng thường cho anh xử phạt, tại sao em phạt anh lại không được? Không công bằng không công bằng không công bằng!”
“Anh có nói không cho em phạt đâu.” Nhướng mày, Hoàng Huyền vẫn cười khẽ như cũ.
“Vậy tại sao…..”
“Ngày mai anh không rảnh.”
“Vậy ngày mốt, ngày mốt nhé!” Mại Vu lần nữa nhóm lên hi vọng.
“Ngày mốt cũng không.”
“Vậy ngày kìa nhé!”
“Không rảnh.”
“Cái gì chứ! Vậy rốt cuộc sau này khi nào anh mới rảnh?” Mại Vu bạnh quai hàm, có chút mất hứng.
“Không biết…. Thời gian này anh rất bận rộn.” Hoàng Huyền đưa tay sờ tóc Mại Vu, như đang an ủi một chú chó nhỏ không thể ra khỏi cửa.
“Sao lại như vậy……”
“Chờ anh rảnh thì dẫn em đi được không?” Đôi mắt Hoàng Huyền mỉm cười hôn lên quai hàm bạnh to của Mại Vu.
“Nào có kiểu như vậy…” Mại Vu thất vọng cúi đầu, thì thào nói.
“Ngoan nào, chờ anh rảnh nhé, hửm?”
“Được rồi.” Mại Vu rất không cam lòng khẽ gật đầu.
“Ngoan nào, hôn anh một cái.” Hoàng Huyền chỉ tay lên môi mình, đôi mắt có hàng lông mi dài đẹp nhắm lại.
Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, im lặng, thật ra anh thực sự không cam lòng! Đáng lẽ Hoàng Huyền nên ngoan ngoãn tiếp nhận xử phạt mới phải.
“Vu Vu?” Đợi lúc lâu, Hoàng Huyền kỳ quái mở mắt ra, có thứ gì đó mềm mại che lên môi hắn, vì mở mắt, mặc dù tầm nhìn không rõ ràng nhưng đúng là khuôn mặt đẹp trai ngây ngốc của Mại Vu.
Hoàng Huyền lập tức hôn sâu hơn, khẽ gặm môi mềm của Mại Vu, đầu lưỡi linh hoạt muốn cạy mở hàm răng anh, bất ngờ Mại Vu chủ động hé môi nghênh hợp, tất nhiên Hoàng Huyền vui sướng duỗi lưỡi xâm nhập, không nghĩ tới cảm thấy hơi âm ấm, chất lỏng có hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ trong miệng Mại Vu lại nhập vào miệng mình.
Hương vị này là….
Hoàng Huyền giật mình rời khỏi môi Mại Vu, khuôn mặt tái nhợt, Mại Vu liếm liếm môi cười như tên trộm.
Hương vị này là… Là sữa, Hoàng Huyền ghét sữa nhất!
“Mại Vu…. Tiểu tử thối nhà em.” Đè nén cảm giác buồn nôn bởi hương vị này, trên trán Hoàng Huyền nổi gân xanh, đây rõ ràng là trước khi Mại Vu hôn hắn miệng đã ngậm đầy sữa hắn ghét nhất.
“A….” Mại Vu làm mặt quỷ với Hoàng Huyền, bộ dạng hả lòng hả dạ vì báo thù được.
“Em được lắm, hóa ra em chán sống rồi hả?” Ánh mắt sắc bén của Hoàng Huyền quét về phía Mại Vu, vén tóc màu trắng rũ xuống trán.
Mại Vu bị Hoàng Huyền trừng mắt thì thấy lạnh run rẩy, không nói hai lời đứng dậy, sau đó sử dụng chiêu lợi hại nhất trong chiêu, chạy!
“Mại Vu! Em dám làm thì đừng trốn!” Hoàng Huyến hét lên giận dữ, như hổ nhào về phía trước, cuối cùng Mại Vu cũng bị Hoàng Huyền dùng khí thể giết người bắt nhốt vào phòng, sau đó……..
“Hu hu a a! Không…. Đừng a… Hu… Xin lỗi mà.” Từ trong phòng truyền tới giọng cầu xin tha thứ của Mại Vu.