Hu hu hu hu, dáng người Hoàng Huyền nhà anh quả nhiên rất đẹp, mặt Mại Vu đỏ bừng, nhìn qua Hoàng Huyền đang đưa lưng về phía anh cởi đồ lót. Dáng người hắn rất đẹp, điểm ấy Mại Vu biết rõ nhất, cơ bắp lộ ra không hề khoa trương mà cân xứng hoàn mỹ.
Mại Vu có hơi đố kị, thân hình của mình chẳng đẹp được như Hoàng Huyền, tuy được xem như cao, làn da lúa mạch thoạt nhìn cũng rất khỏe mạnh, nhưng người hơi gầy, anh hẳn nên vỗ béo thêm một tý.
Lần nữa xoay người, Mại Vu chẳng đợi Hoàng Huyền cởi xong quần áo.
Nước nhỏ xuống, từng giọt chảy theo mặt Mại Vu rồi nhỏ vào trong làn nước tạo thành hình vòng tròn gợn sóng lăn tăn. Thân thể Mại Vu run rẩy đầu cũng hơi choáng váng, có lẽ thời tiết buổi sáng hơi lạnh khiến anh bị cảm chăng? Nhưng vì hiếm khi có cơ hội được tắm uyên ương với Hoàng Huyền nên anh không muốn tùy tiện rời khỏi nước dù đã lạnh này!
Hoàng Huyền vào bồn tắm, nhẹ nhàng ôm eo Mại Vu từ phía sau.
“Huyền Huyền!” Mại Vu mỉm cười, ngã người về phía sau, cọ vào cần cổ Hoàng Huyền, hắn nở nụ cười xinh đẹp quỷ quái, rồi xoay người ngăn Mại Vu lại.
“Á? Anh làm gì thế Huyền Huyền?” Nụ cười cứng lại, Mại Vu không hiểu ý Hoàng Huyền đặt câu hỏi, mặc dù vẻ mặt Hoàng Huyền vui cười, nhưng tản ra khí chất có chút đáng sợ, hù Mại Tiểu Vu của chúng ta run lẩy bẩy.
“Vu Vu, anh có chuyện muốn hỏi em.” Ngón tay Hoàng Huyền vói vào trong mái tóc đen của Mại Vu, khóe miệng cười lạnh.
“What? Có vấn đề gì sao?”
“Trong hai tháng anh đi ra ngoài, em có lạc lối không?” Vẻ mặt Hoàng Huyền trở nên sắc lạnh, nhất là ánh mắt, quả thực có thể làm người khác đông cứng.
“What?” Mại Vu không giải thích được câu hỏi của Hoàng Huyền đột nhiên xuất hiện, sao anh có thể lạc lối chứ? Mại Vu anh dám thề, anh mới không thèm theo người khác! Anh yêu Hoàng Huyền, sao có khả năng chứ? Điều ấy Hoàng Huyền phải biết rõ nhất! Tại sao còn nghi ngờ anh?
Tâm tình Hoàng Huyền không tốt, vừa rồi lúc đi vào phòng ngủ thì nghe tiếng có tin nhắn từ điện thoại Mại Vu, mở ra xem là một người phụ nữ tên Na Na gửi tới, điều này khiến hắn vô cùng mất hứng.
Hắn không nghĩ tới Mại Vu lại có thể thừa dịp thời gian này hắn đi công tác ở bên Đức mà ra ngoài làm bậy!
Từ trước đến bây giờ Hoàng Huyền biết người thích Mại Vu không thiếu, nhưng từ đó đến nay Mại Vu biểu lộ chỉ thích một mình hắn mà thôi, nhưng hôm nay không ngờ để hắn phát hiện trong điện thoại di động của Mại Vu có tin nhắn này, còn viết mấy lời buồn nôn như vậy, chuyện này thật sự khiến hắn vô cùng mất hứng, và vô cùng tức giận.
Mại Vu vậy mà lại chệch quỹ đạo của hắn? Đối tượng bên ngoài lại còn lại phụ nữ! Khó trách hậu huyệt vẫn căng chặt như vậy, thì ra là hắn ta làm bằng phía trước.
Hừ! Trước kia hắn vẫn luôn nghĩ rằng Mại Vu là một người đồng tính luyến ái chân chính! Chẳng lẽ lại bị hắn ta lừa dối?
Đố kị và ghen tức làm vẩn đục đầu óc lúc nào cũng tỉnh táo của Hoàng Huyền, hắn không hỏi rõ ràng chi tiết, nhưng lửa giận trong lòng thiêu đốt mãnh liệt, biểu hiện trên mặt càng lạnh lẽo hơn, “Có phải em đi ra ngoài?”
Hoàng Huyền hỏi một lần nữa, hắn phải biết chắc Mại Vu có lừa dối hắn hay không.
“Không có mà!” Mại Vu giương đôi mắt vô tội trả lời, Huyền Huyền của anh làm sao vậy? “Em thề, em thật sự không làm gì bên ngoài!”
“Gạt người!” Gương mặt Hoàng Huyền không cười nổi, chặn Mại Vu lại, hắn nặng nề hôn anh. Lừa đảo! Không thể tưởng tượng được Mại Vu của hắn vậy mà có thể lừa dối hắn!
“Huyền Huyền! Sẽ… Sẽ đau!” Môi Mại Vu bị Hoàng Huyền cắn, đau kêu oai oái. Anh không biết rốt cuộc Hoàng Huyền vì sao lại giận còn nói anh lừa dối, nhưng không thể trút giận lên người anh chứ!
Chẳng lẽ lại thật sự nghi ngờ anh có gì bên ngoài?
Bị Hoàng Huyền cắn cơn tức anh bộc phát, Mại Vu cảm thấy môi anh đau đớn, thậm chí còn bắt đầu ngửi thấy mùi gỉ sắt… Môi anh bị cắn nát, “Hoàng Huyền!”
Nghe Mại Vu hét to, Hoàng Huyền dừng hành động hung ác xâm lược lại, Mại Vu giận cái gì chứ, nên tức giận phải là hắn mới đúng?
“Anh làm gì vậy! Quá đáng!” Mại Vu lấy tay lau máu trên môi, đau đến đầu lông mày nhíu lại. Anh đứng dậy, tức giận đùng đùng muốn rời khỏi, lần này anh nhất định phải trở mặt với Hoàng Huyền, anh không muốn bị hủy hoại bởi sự thô bạo khó hiểu và sự nghi ngờ anh lạc lối của Hoàng Huyền!
Tức chết đi được, cho dù anh yêu Hoàng Huyền đến tuyệt vọng như vậy nhưng không thể lúc nào cũng chịu dựng những cơn tức giận vô duyên vô cớ và bị bắt nạt như thế! Anh không có tự trọng à!
Mại Vu vừa muốn bước chân ra đã bị Hoàng Huyền đưa tay bắt được, khiến anh không có trọng tâm ngã ra ngoài bồn tắm, thoáng chốc va chạm với nền gạch men sứ bằng đá cẩm thạch, da thịt xương cốt rắn chắc đập mạnh xuống khiến Mại Vu đau đớn, anh hét lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất.
Trong mắt Hoàng Huyền có chút đau lòng, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang tức Mại Vu lừa gạt hắn, mặt lạnh ra khỏi bồn tắm, Hoàng Huyền đứng bên cạnh Mại Vu, từ trên cao nhìn xuống anh, “Thành thật nói cho tôi biết, em có gì bên ngoài không?”
“Không có!” Mại Vu đỏ vành mắt xoay người, không ở trong nước nên da thịt tiếp xúc cùng với không khí làm Mại Vu cảm thấy rất lạnh, “Anh nghe không hiểu lời em nói phải không?”
“Mại Vu!”
“Em nói không có thì là không có!”
Mại Vu nằm trên đất tranh cãi với Hoàng Huyền còn đứng, Hoàng Huyền tức giận nắm chặt tay, hét lên với Mại Vu nằm trên đất, “Đứng dậy!”
“Em xin phép không đứng! Em đã nói với anh em không làm bậy bên ngoài là không làm bậy bên ngoài!” Mại Vu nằm trên đất không chịu đứng lên, tính nóng nảy từ trước đến nay luôn kìm nén trước mặt Hoàng Huyền khó có dịp hôm nay hoàn toàn phát tác.
“Gạt người, đứng lên!”
“Không đứng!”
Hét lên có qua có lại, cuối cùng Hoàng Huyền càng cáu kỉnh nhấc Mại Vu đứng lên.
Hoàng Huyền giữ chặt Mại Vu, một tay đẩy anh nằm nửa người trên bồn rửa mặt, giữ chặt anh, để nửa người anh nằm sập xuống, “Còn không thừa nhận? Đồ không biết xấu hổ! Rõ ràng em có ai bên ngoài.”
“Anh có chứng cứ gì nói em có gì bên ngoài?” Bị đè xuống ngực có chút khó chịu, Mại Vu đỏ mặt hét to.
“Chính lòng em tự biết!” Hoàng Huyền vô cùng tức giận, rõ ràng hắn nhìn thấy trong di động lưu mấy tin nhắn buồn nôn từ Na Na nào đó, thế mà Mại Vu lại còn giả ngu với hắn.
“Không biết, em không hiểu anh đang nói gì!”
“Em….” Cùng nhau hét to khiến tinh thần hai người có chút mệt mỏi, Hoàng Huyền nói xong chữ em sau cùng thì dần dần tỉnh táo lại… Không! Có lẽ là nói hắn càng thêm tức tối.
Hoàng Huyền đè mình lên người Mại Vu, ngực dán vào lưng anh, khẽ nói bên tai anh, “Em làm tôi quá thất vọng rồi, Vu Vu.”
“Em thật sự không làm gì bên ngoài… Mà.” Chữ cuối cùng hóa thành ấm ức, cuối cùng nước trong hốc mắt Mại Vu thi nhau rơi xuống.
“Tại sao…. Không chịu nói thật?” Hoàng Huyền nhíu chặt lông mày, trên vẻ mặt lạnh lùng có sự thất vọng khó có thể phát hiện.
Hoàng Huyền đứng thẳng người khiến Mại Vu lờ mờ cảm nhận luồng nhiệt nóng rực đang chống gần mông anh, Mại Vu sợ hãi run rẩy, ước chừng anh biết Hoàng Huyền muốn làm gì, “Đừng, Huyền! Em không muốn!”
Hoàng Huyền quyết tâm cắm nam căn thô to của mình vào hậu huyệt chưa được bôi trơn của Hoàng Huyền, trong miệng hắn thì thào hỏi tại sao, lần đầu tiên cưỡng ép Mại Vu.
“Hu… Đau quá, rút ra đi!” Mại Vu đáng thương bị cưỡng ép xâm phạm, chỉ lắc đầu vẻ mặt cầu xin nói đau, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận có gì đó bên ngoài.
Sau đó Mại Vu chỉ cảm thấy hậu huyệt bị xâm phạm vô cùng đau đớn, đầu óc choáng váng, không nhớ rõ gì nữa.
Không biết bị tra tấn bao lâu thì bất tỉnh, lần nữa tỉnh lại thì đã gần tối rồi.
Mại Vu mở mắt, trên gương mặt còn dấu ấn nước mắt chảy xuống, đứng dậy nhìn quanh phòng, anh phát hiện bị bỏ lại một mình trong phòng tắm. Mại Vu ngồi dưới đất trong phòng, trên đùi và sàn nhà còn dấu vết lẫn lộn của máu và tinh dịch, anh sững sờ run rẩy đứng dậy, cố gắng đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện phòng ngủ cũng tối thui như phòng tắm.
Có lẽ Hoàng Huyền không muốn gặp anh nên ra khỏi nhà rồi? Mại Vu thầm nghĩ, đoán tám chín phần là Hoàng Huyền không có ở nhà.
Mại Vu không hiểu lần này Hoàng Huyền tức giận vì chuyện gì, thậm chí nghiêm trọng hơn là nghi ngờ anh vượt tường, anh biết lần này anh không sai, anh không làm chuyện gì có lỗi với Hoàng Huyền.
Cả người Mại Vu khó chịu ngồi xổm xuống bên cạnh phòng tắm, thân thể rét lạnh run rẩy không ngừng, môi đỏ nhưng mặt lại tái nhợt.
Hốc mắt vốn khô khốc lại bắt đầu ướt át, nước mắt như hạt đậu thi nhau chảy xuống, nhưng lần này Mại Vu biểu lộ không phải là đau thương mà là tức giận. Mại Vu giận Hoàng Huyền vô lý và độc tài, thế là trong lòng anh phẫn nộ thầm hạ quyết định!
Mại Vu anh quyết định phải rời nhà trốn đi!
Hết chương