Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Người đàn ông đeo mắt kính rất tự nhiên đi tới bá vai Mại Vu, làm như thân lắm, “Mại Tiểu Vu yêu dấu, đã lâu không gặp.”
“Thạch Thái, quả thực lâu rồi không gặp!” Hai mắt Mại Vu ngập nước, lấp lánh như ánh mặt trời, anh cũng thân thiết cầm tay đối phương. LQĐôn
Thạch Thái và Mại Vu là bạn bè hồi học trung học, một đôi bạn kỳ quái, tính tình Mại Vu cởi mở, là nhân vật được người ta vây xung quanh, còn Thạch Thái lại thuộc về nhân vật kỳ cục quái gở không ai để ý tới, hai người vừa vặn lại là một nhóm.
Nhưng thật ra cũng không phải không có lý do, bình thường Thạch Thái đam mê chụp lại câu chuyện và cảnh vật mà anh ta cho là đẹp đẽ, đặc biệt là cơ thể người, chỉ cần Thạch Thái cho rằng vóc người đẹp, bộ dạng cởi mở thuận mắt người nhìn thì anh ta đều thích chụp, cho nên hồi trung học thường xuyên chạy tới phòng thay quần áo của câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ bóng rổ chụp hình của người khác. Bởi vậy có người thích thêm một chữ trong tên anh ta gọi là Thạch Biến Thái – Đúng, chính là biến thái. Vì kỹ thuật chụp hình của Thạch Thái rất tốt, kỹ năng lại chuyên nghiệp, cho nên lúc học trung học Mại Vu thường nhờ anh ta đi chụp ảnh Hoàng Huyền cho anh, cứ như vậy giữa lúc tôi nhờ bạn tôi xin bạn, hai người trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau.
Nhưng sau khi tốt nghiệp thì đường ai nấy đi, khá ít khi liên lạc, hôm nay khó có dịp gặp mặt, thật sự là cơ duyên xảo hợp (Nghĩa là cơ hội và duyên phận).
“Sao lại tới chỗ này, Tiểu Thái?” Khuôn mặt Mại Vu hưng phấn đỏ bừng, vui vẻ.
“Vì dạo này có công việc ở gần đây, muốn đi xem qua hoàn cảnh chỗ này, không nghĩ tới gặp cậu, ha ha.” Nhìn thấy bạn cũ Thạch Thái cười không ngậm được miệng, đã một thời gian anh ta không gặp Mại Vu rồi, rất nhớ bờ mông tròn của anh, anh ta phải chụp mấy tấm hình lưu lại mới được.
Không biết trong lòng Thạch Thái nghĩ gì nhưng Mại Vu thì vô cùng vui vẻ nhảy cẫng lên như đứa bé, “Cậu đến công tác gần đây à, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi?”
“Ừ a ừ a.” Thạch Thái vui sướng gật đầu, anh ta cũng có thể thường xuyên nhìn thấy mông Mại Vu rồi.
“Vậy thì tốt quá.” Mắt Mại Vu nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm anh phải về nhà, nếu không về sẽ bị Hoàng Huyền xử phạt dạy dỗ, “Bây giờ mình phải về nhà, cậu lưu số điện thoại của cậu cho mình đi, mình sẽ lưu số mình cho cậu.”
“Ừ.” Nói xong bọn họ lưu số cho nhau.
Mại Vu hài lòng nhìn tên trong danh bạ điện thoại, dắt xe đạp mình ra bước lên, vẫy tay với Thạch Thái, “Vậy mình đi trước nhé, bây giờ không về thì người kia của mình sẽ tức giận.” Mại Vu cười bất đắc dĩ.
“Người kia của cậu?” Thạch Thái thích thú lại mập mờ liếc nhìn Mại Vu, “Hoàng…. Huyền?”
Mai Vu cũng gửi lại anh ta một nụ cười mập mờ tới cực điểm, “Ha ha, cậu cứ nói xem.”
Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.
“Được rồi, liên lạc qua điện thoại nhé, Tiểu Thái!”
Nhìn bóng lưng Mại Vu rời đi, Thạch Thái nhíu mày, có thể theo đuổi được núi băng Hoàng Huyền ư? Ha ~ Mại Tiểu Vu vẫn rất lợi hại, ha ha ha. Thạch Thái mỉm cười huýt sáo rời đi, tiếp đó anh ta còn phải đi tới trường trung học gần đây, chụp nữ sinh cấp ba đáng yêu xinh đẹp nữa.
Còn Mại Vu vui sướng cưỡi xe đạp về nhà, dự định về dành cho Hoàng Huyền là nhiệt tình nhào tới và nụ hôn tên Mại Tiểu Vu, nhưng anh không ngờ tới hiện giờ Hoàng Huyền đang cáu kỉnh ở nhà, chờ anh về làm mục tiêu.
“Các người tới làm gì?” Hoàng Huyền ở nhà bắt chéo hai chân, ánh mắt bình ổn nhìn hai người đối diện hắn.
Giọng điệu Hoàng Huyền không được tốt lắm, sáng sớm thức dậy đưa tay sang bên cạnh thì ôm phải khoảng không, tiểu tử Mại Vu không ở nhà cùng mình khiến tâm tình lão đại Hoàng Huyền vô cùng khó chịu, bây giờ hai nhân vật khó giải quyết lại tới, khiến tâm tình hắn càng hỏng bét.
“Đến gặp cậu một lát cũng không được sao, thiếu chủ yêu dấu.” Một nhân vật phiền phức trong lòng Hoàng Huyền trả lời.
“Hừ, trước ki chưa từng thấy các người tới đây tìm tôi, sao hôm nay đột nhiên có hứng vậy?” Hoàng Huyền hừ lạnh, trong mắt đầy sự không kiên nhẫn.
“Vì buồn chán.” Một người khác nhàn nhạt trả lời.
Vì buồn chám mà có thể nghênh ngang tùy tiện tới nhà chủ tử mình thăm hỏi sao? Hoàng Huyền nhíu mày, cơn tức đã sắp tới điểm bộc phát, nhưng cũng may khi sắp bùng nổ thì ai đó gặp vận xui xẻo, lúc này thùng xả giận vừa vặn đúng giờ về nhà, tiếng bước chân lộp cộp từ bên ngoài phòng khách truyền tới, sau đó một bóng người nhanh chóng vọt vào cửa, mục tiêu là Hoàng Huyền, “Huyền Huyền!”
Hu hu, Mại Vu xuất hiện làm nơi trút giận.
Hoàng Huyền quay đầu nhìn, đập vào mi mắt là vẻ mặt đỏ bừng của Mại Vu, nhào tới như chú chó nhỏ. Huyền Huyền rất tự nhiên vươn tay đón lấy Mại Vu, vốn thấy khó chịu trong lòng lập tức giảm hơn nửa. Đương nhiên, có ai nhìn thấy sinh vật đáng yêu như vậy nhào tới mình mà còn có thể tức giận chứ?
Mại Vu nhào vào ngực Hoàng Huyền làm nũng, giống như chú chó nhỏ ngoắt đuôi đòi người đưa tay vuốt ve.
Sau đó, bầu không khí xung quanh bị lây nhiễm bởi chủ nhân và sủng vật….. Không phải! Là bầu không khí ngọt ngào giữa người yêu và người yêu, hoàn toàn không để mắt đến hiện trường còn có hai người ngoài tồn tại.
Mại Vu từ từ cọ đi cọ lại trong ngực Hoàng Huyền, mặc dù là một người đàn ông cao gần m, nhưng động tác thoạt nhìn lại đáng yêu vô cùng, Mại Vu cọ xát cho đến khi tóc tai rối loạn mới ngẩng đầu lên, cười ngây ngô nhìn Hoàng Huyền, giống như một chú chó nhỏ gọi đòn.
Lúc này Hoàng Huyền không nhịn được đưa tay sờ đầu Mại Vu, tình hình này trong mắt hai người khác là… Chủ tử bọn họ nuôi sủng vật từ khi nào, điều này… thú vị đấy chứ?
Sau đó, “Ha ha,” có người rất không lễ phép bật cười, Mại Vu đắm chìm trong không khí ngọt ngào lúc này mới phát hiện có người khác ở đây, vẻ mặt anh dại ra quay đầu lại nhìn.
A, không phải hai người này là đôi tình nhân vừa mới đi qua sạp cá của anh sao?