- Cẩm Đào...Tôi nghe nói cô suýt bị xe đâm...có sao không??
- Tôi đã dặn là cô không được ra ngoài cơ mà??
Nhật Viễn từ cửa chạy vào gấp gáp, trên người anh vẫn mặc bộ vest từ công ty bỏ cả công việc về nhà, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
- Tôi muốn tự mình đi mua đồ...nhờ nhiều sợ phiền người khác... - Cẩm Đào cúi đầu.
- Có thể làm bất cứ điều gì cô muốn miễn là sau khi sinh đứa bé này an toàn? Cô hiểu không?....
Nhật Viễn vẫn chưa hết lo lắng:
- Tình huống vừa nãy nếu không có người tên Thần Vũ tới cứu thì cô thử nghĩ hậu quả sẽ thế nào?...
Cẩm Đào im lặng biết lỗi, tay đan vào nhau vặn vẹo lo âu...Nhật Viễn thấy vậy bèn hạ giọng, anh đưa bàn tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cẩm Đào an ủi:
- Thôi...Mọi chuyện không sao rồi! Nhớ lần sau làm gì phải báo cho tôi biết đầu tiên... Giờ thì nghỉ ngơi đi..!
Khuynh Thi đi tới công ty của Thiên Nham, vào thẳng phòng làm việc của anh.
- Em...tới đây làm gì?
- Anh hỏi lạ vậy? Nhớ anh thì không tới được à mà phải chờ khi về nhà?
- Ừm... - Thiên Nham gật đầu rồi lại rơi vào trạng thái trầm ngâm.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh có nghe...Cẩm Đào suýt bị ô tô đâm... - Anh ngập ngừng.
- Rồi sao...? - Khuynh Thi toát mồ hôi hột, nắm chặt tay lại.
- Và người cứu...là Thần Vũ! - Thiên Nham cất lời giọng khàn khàn đánh thẳng vào tâm trí Khuynh Thi.
" L...làm sao mà anh ấy có thể biết được người cứu là Thần Vũ.. Có lẽ nào tên khốn đó.... "
Cô cố giữ sự bình tĩnh rót nước uống:
- Anh cũng biết em mong Cẩm Đào chết hơn ai khác mà? Tại sao anh lại quan tâm đi kể chuyện đó với em làm gì?
- Không...chỉ là anh...
- Chỉ là anh muốn nuôi đứa con trong bụng Cẩm Đào đúng không? Anh thật là khó hiểu hết thuốc chữa!
- Chi bằng làm cô ta đau khổ bằng cách này thì anh sai người giết quách mẹ con Cẩm Đào cho xong!!
Khuynh Thi đặt mạnh cốc nước xuống bàn tỏ vẻ khó chịu nhìn Thiên Nham vẫn cắm cụi vào đống tài liệu.
- Mà...anh nói xem? Nhờ đâu anh nghe được tin Cẩm Đào suýt bị xe đâm? - Khuynh Thi mong đợi câu trả lời sẽ không phải là Thần Vũ.
- Hm...Có chuyện gì mà anh lại không biết được nhỉ? Dù có giấu kĩ cỡ nào, không sớm thì muộn, anh cũng biết thôi!
Khuynh Thi như bị nói trúng tim đen. Vào trúng nỗi lo sợ về bí mật tày trời cô lừa gạt anh. Mồ hôi trán bắt đầu chảy ra...
- Tổng Giám Đốc! Mời anh tham dự cuộc họp!
- Ừ... Khuynh Thi, em về nhà chờ anh nhé!
Chờ Thiên Nham đi hẳn rồi cô đập mạnh bàn tức giận, mồm rít lên chữ:
" Thần Vũ... Là do anh đến kể công mình cứu Cẩm Đào cho Thiên Nham biết đúng chứ? Tôi đã cảnh cáo anh là không được phép lộ diện trước mặt Thiên Nham cơ mà... Dám coi thường lời nói tôi ư? ...."
tuần sau....
- Thiên Nham!! Anh định đợi cái bụng của em to lên rồi mới chịu đi đám cưới sao??
- Lúc đó mọi người sẽ nghĩ gì về chúng ta chứ? Ăn cơm trước kẻng hả?
Khuynh Thi bám cổ Thiên Nham thúc giục đám cưới như sợ mất anh.
- Có thai càng tốt! Bố anh sẽ chẳng thể nào có lí do gì để ngăn cản được ta đến với nhau thêm lần nữa!
- Vậy anh định không báo cho bố anh biết?
- Đám cưới xong rồi báo xem ông ấy làm được gì?! - Thiên Nham tháo kính ra và gấp cuốn sách lại.
Khuynh Thi cười thầm đắc chí và vui sướng vô cùng.
- Anh muốn...em cử động của con anh chứ? - Cô vén áo lên và chỉ vào chiếc bụng mình.
Thiên Nham hơi gượng gạo rồi cũng chầm chậm áp sát tai vào để nghe tiếng cử động của đứa bé trong bụng cô. Khuynh Thi vừa tủm tỉm vừa nghịch tóc Thiên Nham:
- Dù gì...thì anh cũng chỉ được coi mình cục cưng trong bụng em là con anh thôi đấy! Và mình em là vợ anh! Rồi chúng ta sẽ là gia đình hạnh phúc và hoà thuận mãi mãi!
Câu " gia đình hạnh phúc và hoà thuận mãi mãi! " anh đã nghe ở đâu rồi...
Đó là lời mong ước của Cẩm Đào lúc trước cũng nói với anh như vậy... Lại Cẩm Đào? Suy nghĩ quái quỷ gì vậy? Anh và cô li hôn rồi mà?
Anh gạt phắt hình ảnh Cẩm Đào ra khỏi đầu mình.
Thiên Nham gối đầu lên lòng Khuynh Thi, ngước đôi mắt đen sâu thẳm như nước hồ đẹp tới điên dại lòng người mà cất giọng trầm ấm:
- Bao giờ...chúng ta cưới?
- Anh hỏi nghiêm túc đó sao? - Khuynh Thi mắt sáng rực.
- Ừ...Cho em toàn quyền quyết định thời gian cưới chúng ta đó!
- Vậy tháng sau nha? Khoảng thời gian vừa đủ để mọi chuyện ổn thoả và ta sắp xếp!
- Được! Tháng sau cưới! Quyết vậy đi!
Thốt ra câu này mà anh cảm thấy tận sâu đáy lòng mình...chứa cảm xúc mông lung...và mơ hồ quá!
Tâm trạng có gì đó mâu thuẫn khó hiểu. Quyết định tổ chức đám cưới với Khuynh Thi- mối tình đầu và cũng là người anh yêu có gì đâu mà phải đắn đo, chần chừ nhỉ?
Thiên Nham khẽ giơ đôi bàn tay thon dài và nổi lên những đường gân xanh, ấm áp chạm nhẹ vào má Khuynh Thi vuốt ve ngắm nhìn:
" Khuynh Thi...anh...Cẩm Đào...!!!?"
Thiên Nham giật mình vội bật dậy.
- Anh sao vậy Thiên Nham?
Lạ thật? Trong khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt Khuynh Thi lại có chứa dấp dáng của Cẩm Đào. Đó chỉ là ảo ảnh!! Anh đưa tay lên ôm đầu và nhắm mắt và nhắc lại:
- Không sao! Quyết vậy đi... Tháng sau cưới!