- Sao cơ? Sau khi li hôn...anh muốn nuôi con của cô ta ư?
Khuynh Thi sốc toàn tập nhìn Thiên Nham mà không thể hiểu nổi.
- K...không! Tôi không thể để anh nuôi đứa bé được! Nó phải ở cùng tôi! - Cẩm Đào tay ôm bụng dứt khoát từ chối.
Nhật Viễn cố gắng giữ lại sự bình tĩnh cho mình:
- Thiên Nham! Điều đó là không thể!
- Ồ? Cậu là cha đứa bé hay sao mà có quyền quyết định thay tôi vậy Nhật Viễn? Cẩm Đào đang mang thai con tôi! Tôi có quyền nuôi nó!
Thiên Nham ngả lưng ra thành ghế đáp lại kèm nụ cười đắc chí.
Khuynh Thi thấy vậy liền tới lay Thiên Nham, mặt nhăn nhó, khó chịu:
- Vậy cái thai trong bụng em thì sao? Anh cũng là cha đứa bé mà? Anh nuôi con Cẩm Đào thì ai nuôi con em?
- Em yên tâm đi...mọi chuyện sẽ ổn thôi! Em không thiệt thòi đâu! - Thiên Nham nắm tay cô trấn an.
Nhật Viễn lạnh lùng:
- Từ đầu anh muốn giết hại đứa bé giờ lại muốn nuôi nó? Chuyện vô lí quá! Ai biết đó có thể là âm mưu gì nữa của anh? Mọi chuyện kết thúc tại đây đi!
- Giải thoát cho Cẩm Đào và để mẹ con cô ấy yên!
Nhật Viễn kéo tay Cẩm Đào định rời khỏi căn biệt thự thì Thiên Nham đập mạnh tay xuống bàn, lời nói lãnh khốc, ánh mắt đầy sự chiếm đoạt:
- Ha ha...Nếu tôi nhớ không lầm từ đầu Cẩm Đào đã chọn ở lại nơi đây để đứa bé sinh ra còn biết mặt cha nó là ai cơ mà? Sao cô đổi ý nhanh vậy Cẩm Đào?
Thiên Nham đứng dậy và bước tới đứng trước mặt Cẩm Đào, giả bộ tỏ ra băn khoăn mong chờ câu trả lời. Anh cố tình liếc sang Nhật Viễn:
- Kể từ khi sống cùng nhau...lẽ nào người...
- Anh đừng có nói bậy! - Cẩm Đào cất tiếng nhìn thẳng vào mắt Thiên Nham.
- Nó sẽ nguy hiểm khi ở cùng Khuynh Thi và...anh! - Cẩm Đào giải thích thêm.
Thiên Nham tức giận nắm chặt tay Cẩm Đào trước sự sững sờ của người khác và khó chịu gằn lên như không muốn bị mất thứ gì đó:
- Vậy cô nghĩ cô đủ khả năng nuôi nó hay sao?? Nhìn gia cảnh cô xem, đứa bé sẽ phải chịu sống cảnh khổ sở khi ở cùng cô đấy Cẩm Đào!
Thiên Nham xiết chặt tay cô làm Cẩm Đào sợ hãi:
- Thả tôi ra! Anh làm đau tôi đấy...!!
Nhật Viễn không giữ nổi bình tĩnh, mất kiểm soát mà lao vào giằng tay Thiên Nham ra khỏi Cẩm Đào rồi túm cổ áo anh,giáng cú đấm vào mặt Thiên Nham:
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của cậu ra khỏi người cô ấy lập tức! Tôi hoàn toàn đủ khả năng để giúp Cẩm Đào nuôi đứa bé đấy!
Thiên Nham mất đà lùi về phía sau mấy bước. Khoé miệng anh gỉ ra vết máu đỏ mà vẫn chưa hết kinh ngạc.
- C...cậu dám...
Khuynh Thi hoảng hốt đỡ lấy anh mà hét lên:
- Các người thật quá đáng!
Thiên Nham gạt tay Khuynh Thi ra gằn lên với con người đang bỏ đi trước mặt:
- Người chủ động đem đơn li hôn tới là Cẩm Đào! Chủ động li hôn chồng mình khi đang mang thai để sống với người đàn ông khác ư? Người ngoài sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
- Ha ha... Dẫu sao thì quyền nuôi con vẫn thuộc về tôi thôi! Cẩm Đào à, cô hãy chuẩn bị đi!
Nhật Viễn kéo Cẩm Đào rời khỏi mặc kệ những lời nói phía sau lưng của Thiên Nham.
Khuynh Thi lo lắng vừa hờn giỗi tức giận:
- Anh thật quá đáng? Anh bị sao vậy? Anh không muốn díu líu gì tới cô ta sao lại muốn nuôi con của Cẩm Đào?
Thiên Nham trầm mặc:
- Cô ta muốn vui vẻ, giải thoát khi li hôn với anh ư? Để đạt được điều ấy, Cẩm Đào phải đánh đổi thứ gì đó!
- Thiên Nham này không bao giờ chịu lỗ đâu!
Dứt lời anh đứng dậy và đi lên phòng:
- Chuẩn bị gọi luật sư cho anh!
- Còn giờ hãy để anh nghỉ ngơi! Anh cần yên tĩnh chút!
Khuynh Thi gật đầu mà trong lòng tức tưởi tột định. Cô chỉ muốn hét lên và đập phá mọi thứ cho hả dạ.
" Con nhỏ Cẩm Đào khốn kiếp! "
" Em sẽ không để mọi chuyện xảy ra như vậy đâu! "
" Em sẽ khiến con Cẩm Đào biến mất khỏi thế gian này trước khi anh nhận được nó về nuôi Thiên Nham à! "
" Tôi sẽ cho cô hiểu thế nào là tấn bi kịch tận cùng của nỗi đau khi bị mất chồng và mất con! "