- Không...máu! Cứu! Cứu tôi! Nó sẽ chết mất....
Cẩm Đào hét lên rồi choàng tỉnh. Mồ hôi nhễ nhại. Cô chưa kịp hoàn hồn thì bàn tay to lớn, ấm áp chạm nhẹ lên trán cô:
- Sốt nặng rồi! Không sao đâu...Đó chỉ là giấc mơ thôi!
Giọng nói trầm trầm, khàn khàn, điềm tĩnh của người đàn ông vang lên giữa không gian tĩnh lặng làm Cẩm Đào giật mình, quay sang nhìn.
- Anh là...ai?
Nhật Viễn mỉm cười:
- Mới đó mà đã quên rồi à? Nhật Viễn, người cô bắt trốn trong tủ căn gác xét ấy!
Cẩm Đào ngồi lặng im để lục lại trí nhớ, tay ôm đầu, cô hoảng hốt:
- Anh....Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?
Nhật Viễn không trả lời mà từ từ, nhẹ nhàng ấn Cẩm Đào nằm xuống. Anh đưa tay cầm chiếc khăn vắt sạch nước trong chậu rồi đặt lên trán Cẩm Đào:
- Từ từ rồi tôi sẽ giải thích!
Sau hồi, Nhật Viễn mới cất tiếng:
- Mọi chuyện rất đơn giản...Tôi yêu cầu Thiên Nham thả cô ra!
- Tại...sao?... - Cẩm Đào mấp máy môi
- Thử hỏi xem người nào nhìn thấy cô mình nuôi thai nhi sống trong căn gác xét trật ấy...cũng bằng lòng bỏ đi mà không thương xót?
- Hôm qua...tôi thấy cô chạy xuống từ nhà kho rất vội vàng và có vẻ sợ hãi...Có chuyện gì xảy ra?
Dứt lời, Cẩm Đào nhớ lại chuyện tối qua, bàn tay nắm chắc lại rồi vô thức run lên bởi dư âm nỗi sợ, cô cất tiếng:
- Khuynh...Thi đã muốn giết tôi và cả đứa bé trong bụng...
Nhật Viễn nghe tới đây thì có hơi chút khựng lại. Cô tiếp tục:
- Chỉ cần chậm trễ giây thôi là mẹ con tôi sẽ chết...nhưng Th...Thiên Nham đã tới kịp...và đỡ lấy nhát dao...
- Anh ấy kêu tôi...hãy đi đi...Còn nữa...Anh ấy đã nói..
Cẩm Đào nhớ rõ ràng trong khoảnh khắc cô bỏ đi đã mang máng nghe được câu nói rất nhỏ của Thiên Nham. Cô nhắm mắt cố nhớ lại nó trong tâm trí,mồ hôi bắt đầu chảy ra:
- Anh...anh ấy...nói...là...là
- Hãy đi với cậu ấy đi!
Cẩm Đào mở to mắt và bàng hoàng trước câu mình vừa thốt ra rồi đưa mắt nhìn Nhật Viễn sững sờ:
- Lẽ nào....
Nhật Viễn nhìn Cẩm Đào bằng ánh mắt hiền dịu, ấm áp:
- Ừ...Ý Thiên Nham nói là...cô hãy đi với tôi! Bởi ở đó.. nguy hiểm sẽ rình rập tới mẹ con cô!
- Nhưng tại sao... - Cẩm Đào ngấp ngứ tỏ ra băn khoăn.
Một người mà cô cho là đã thay đổi, tàn độc và có ý định muốn hãm hại cô, trong tối qua lại giúp cô được giải thoát?
Nhật Viễn như nhìn được nỗi băn khoăn trong mắt Cẩm Đào:
- Theo tôi thì...dù sao,lương tâm của người cha...bên sâu thẳm Thiên Nham không cho phép anh ta làm điều ấy!
- Nhưng nói như vậy không có nghĩa là hoàn toàn chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với cái thai! Chúng ta không lường trước được điều gì sẽ xảy ra!
- Vậy nên...cô cứ an tâm...và ở đây thời gian cho tới khi đứa bé ra đời an toàn!
Cẩm Đào nhìn Nhật Viễn cảm kích, tay cô ôm chiếc bụng lớn của mình:
- Cảm ơn anh....!
Mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua được tuần.
Ở căn biệt thự, Khuynh Thi đang nấu cơm thì nhận được cuộc điện thoại lạ. Cô nhấc máy:
- Alo?
- Chào em yêu! - Một giọng nói đầy biến thái của người đàn ông làm cô tái mét mặt lại.
- Th...Thần Vũ? Sao anh lại gọi tới đây?!!! Tôi sẽ cúp máy!
- Ồ khoan khoan...Cần gì nóng vội vậy em yêu?...Anh chỉ gọi điện để xem em...đã có tin vui gì cho anh chưa?
- Ti..tin vui? Ý anh là sao?
- Ha ha...? Vậy là chưa có à? Theo dự tính của anh thì chậm nhất là vào tuần này chứ nhỉ?
- Bộ em...chưa có dấu hiệu gì hả em yêu?
Khuynh Thi vừa lo lắng vừa tức giận:
- Đồ khùng!!
- Có chuyện gì vậy? Em đang nói chuyện với ai à? ... - Thiên Nham đi vào trong bếp rót nước nhìn Khuynh Thi.
Cô giật mình vội tắt máy và cố giữ thái độ điềm tĩnh nhất,nở nụ cười:
- Người ta gọi nhầm số đó mà anh!
Thiên Nham gật gù ngồi xuống bàn ăn cạnh đó, nhìn khói toả nghi ngút từ đĩa thức ăn thơm lừng:
- Mình ăn chưa? Anh đói rồi!
Khuynh Thi tươi cười lần lượt bê từng món ra đặt lên mặt bàn:
- Xong rồi đây! Chúng ta ăn thôi!
Đang ăn cá, Khuynh Thi bỗng cảm thấy khó chịu trong người, bèn chạy vội ra bồn rửa nôn:
- Oẹ...oẹ...
Thiên Nham lấy làm lạ tới cạnh cô,vuốt vuốt lưng vẻ lo lắng:
- Em bị dị ứng với cá...?
Khuynh Thi vội gật đầu trong lo sợ:
- Ừ...em quên mất em bị dị ứng với cá!
Sau bữa ăn, mặt cô tái mét lại khi nhớ tới cuộc gọi điện vừa nãy của Thần Vũ
"Tin vui? Dấu hiệu? "
" Những thứ mà anh ta nhắc tới có lẽ nào là.... "
Khuynh Thi cố nuốt cơn sợ vào trong lòng. Tự mình an ủi:
" Không...không phải đâu! Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra!! "
Tay cô cầm chiếc que thử thai mà mồ hôi chảy toát ra....
---------------------------------