- Không...Tôi không đi! Tôi tự lo được! Anh cứ mặc tôi!
Vừa dứt lời, Cẩm Đào nghe thấy tiếng Thiên Nham ngoài khu vườn.
- Nhật Viễn? Cậu ở đâu? Ra đây đi!
Cẩm Đào hoảng hốt đẩy Nhật Viễn:
- Thiên...Thiên Nham đến kìa...Anh hãy đi đi!
- Sao cô hoảng sợ vậy? Có chuyện gì giữa người à?
Cẩm Đào hết ngoảnh ra ngoài cửa sổ lại nhìn Nhật Viễn lo lắng:
- Tôi bảo anh đi đi! Nhanh lên!!
- Không! Tôi muốn biết cô là ai? Tại sao lại sống ở đây? Nói rồi tôi sẽ đi! - Nhật Viễn nhất quyết.
Ở ngoài khu vườn, Thiên Nham đảo mắt hết bên này đến bên khác tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng ai. Ánh mắt anh dừng lại ở phía ngôi nhà kho đang mở cửa...
Lòng anh dấy lên nỗi đa nghi:
- Cẩm Đào?... Lẽ nào cậu ta....
Đôi bàn tay anh nắm chặt lại đi về phía căn nhà kho cũ.
- Nhật Viễn? Cậu có ở đây không?
Tiếng bước chân Thiên Nham nghe rõ mồn một ở ngay dưới tầng làm Cẩm Đào sốt sắng,không biết làm thế nào. Lòng tự hỏi:
" Nếu Thiên Nham nhìn thấy người này ở đây thì mọi chuyện sẽ thế nào? "
Nhật Viễn nhìn Cẩm Đào bối rối trước mặt mình:
- Vậy...để tôi trả lời cho Thiên Nham biết là tôi đang ở đây nhé?
Anh định mở tiếng thì bị Cẩm Đào bịt chặt miệng, cô nói nhỏ:
- Được rồi! Trước tiên anh trốn tạm vào tủ đi...Tôi sẽ cho anh biết mọi chuyện!
Tiếng chân Thiên Nham đang tiến dần lên cầu thang gác xét.
Cẩm Đào giữ lại trạng thái bình thường.
- Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Anh nhìn đống đồ vỡ và cánh tay được băng bó của Cẩm Đào tỏ ra băn khoăn.
- K...không có! Tôi chỉ đang dọn dẹp lại căn phòng không may làm đổ đồ xuống...
Thiên Nham đảo qua phòng như tìm kiếm gì đó rồi nhìn thẳng vào mắt Cẩm Đào:
- Cô thích hợp sống ở đây hơn là căn biệt thự kia đấy, " vật thay thế"!
- Anh có thể ngừng nói từ đó với tôi được rồi mà? Chả phải người tình, Khuynh Thi yêu dấu của anh về rồi đấy ư?
- Nếu cô không chen vào cuộc sống của tôi, thì cũng chả xuất hiện cụm từ ấy, cũng không phải để tôi lãng phí mấy năm trời với cuộc hôn nhân giả tạo, và cũng không có cả...cái thai đó!
Thiên Nham nhếch môi chế giễu,mỉa mai cô. Cẩm Đào ánh mắt đượm buồn, giọng nói thắt lại khi nhớ về kí ức:
- Trước đó, có lần tôi đã từng hỏi anh nhiều câu hỏi, anh trả lời chỉ yêu mình tôi, cấm tôi không được có nhân tình để rồi giờ chính anh lại là người không thực hiện được điều ấy!
Thiên Nham cất tiếng thản nhiên:
- Tôi cấm cô, chứ cô đâu cấm tôi?
Cẩm Đào chết sững lại, không thốt nổi lên lời. Thiên Nham thở dài chán nản:
- Còn cái thai thì hãy giữ lấy nó cho an toàn!
- Lỡ có em bé thì sao? Anh sẽ nuôi cả mẹ con em... - Cẩm Đào nhấn mạnh câu hỏi của cô và câu trả lời của Thiên Nham trong kí ức, nước mắt lưng tròng, cô tiếp tục:
- Lừa dối trong tình yêu cũng được nhưng vấn đề có con thì đáng lẽ ra...anh cũng phải lần nghiêm túc chứ?... Để rồi giờ anh vứt mẹ con tôi tự nuôi lấy nhau qua ngày như này sao?
Thiên Nham cứ đứng đờ người ra không nói năng được gì. Ánh mắt đen sâu chứa thứ cảm xúc khó đoán.
- Xin anh...đừng làm hại đứa bé cả bây giờ và sau này! Nó là con anh mà...
Thiên Nham bỗng lùi bước về phía sau rồi quay người lại về phía cửa. Cô nhìn tấm lưng cao lớn của anh.
- Tôi đã nói tôi không hề muốn có con với cô! Thằng bé sinh ra sẽ khiến cuộc sống tôi đảo lộn!
- Cô có quyền chọn để thằng bé ra đi cách nhẹ nhàng và êm ái nhất! Tôi sẽ giúp cô...ở lần thứ !
Dứt lời, Thiên Nham định bước đi thì câu nói Cẩm Đào làm anh khựng lại:
- Anh không đủ xấu xa và tàn nhẫn để làm việc đó đâu Thiên Nham...! Tôi biết điều đó mà...
- Anh đã từng là con người rất tốt bụng...Đó là điều duy nhất và cuối cùng tôi tin tưởng ở anh!
- Anh nhớ lại đi! Có lần tôi đã giả sử nếu tôi chết thì anh sẽ ra sao? Anh bịt miệng tôi và nói không được nhắc tới chuyện ấy!
- Tới bây giờ, nếu thằng bé trong bụng tôi chết...thì tôi cũng sẽ chết theo nó! Và điều ấy...sẽ làm anh phải day dứt, hối hận thêm lần nữa!
Cụm từ " thêm lần " như cố ý được nhấn mạnh. Cô không biết sau tấm lưng kia là cảm xúc gì của Thiên Nham nữa.
Anh im lặng trong khoảnh khắc rồi cứ thế bỏ đi.
- Két...!!!
Tiếng cánh tủ bật mở...một thân hình cao lớn khác bước ra.Nhật Viễn đã nghe và hiểu hết toàn bộ câu chuyện. Thân hình anh cừng đờ và thực sự rất sốc.
Cẩm Đào đau đớn nhưng vẫn cố nở nụ cười trong nước mắt:
- Giờ thì anh hãy...đi đi!