Trong núi vô cùng yên tĩnh, tuy rằng cách một con đường lát đá xanh, nhưng hai người đều thấy rất rõ mỗi một cảm xúc nhỏ của đối phương.
“Gọi tam gia xa lạ quá, tên của ta có một chữ Hằng, ta lại lớn hơn ngươi, gọi Hằng đại ca là được.
” Hoàng Đế nói xong thì hỏi tiếp: “Còn muốn ăn gì không?” Giọng điệu rất nhẹ, mang theo sự dung túng khó có thể che giấuLâm Dao lập tức hoảng hốt, chỉ có quan hệ thân thiết nhất mới có thể gọi tên như vậy, lúc này Lâm Dao còn chưa biết hết tên húy của mấy vị công tử phủ Ninh quốc công, thật ra chỉ cần đi thăm hỏi một chút là biết được, Lục công tử phủ Ninh quốc công tên Vân Phó, mà tên huý của đương kim Thánh Thượng cũng chỉ có một chữ là Hằng.
Hoàng Đế vừa sinh ra đã là Hoàng trưởng tử, được vạn chúng chờ mong, tất cả mọi người trông chờ người thừa kế đã lâu, tiên đế tốn một tháng mới có thể lựa ra được một chữ Hằng trong rất nhiều chữ, hằng giả cửu dã, hy vọng vương triều mãi mãi an yên, Hoàng trưởng tử bình an lớn lên.
“Việc này không phù hợp.
”Triệu Hằng ( Hoàng Đế) lại nói: “Có gì không phù hợp.
”Vốn Lâm Dao đã bình tĩnh lại, nhưng nghe Triệu Hằng nói như vậy, chỉ cảm thấy ngực lại đập lên thình thịch, khuôn mặt đã đỏ hồng hết cả, vội vàng cúi đầu xuống.
Triệu Hằng muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Mậu Xuân truyền đến: “Lý đại ca, ngươi đừng đau lòng quá, ta cũng thường xuyên quên mất vài chuyện, ngươi quên nấm mọc ở chỗ nào cũng là bình thường.
”Thì ra là Mậu Xuân và Lý Hiện đã trở lại, hiển nhiên là không tìm được nấm, nhưng trong tay Mậu Xuân cầm một cái lá cây to bằng bàn tay, bên trong là những quả nho dại hơi to hơn hạt đậu đen một chút.
“Phu nhân, nhìn xem chúng ta hái được gì này.
”Lúc này đã là vào thu, nho dại trong núi cũng đã chín, mà bởi vì là nho dại nên nên chua hơn nho bình thường rất nhiều, có nhiều người không thích ăn.
“Nho dại?”“Đúng vậy, bên kia có rất nhiều, nô tỳ còn nghĩ là rất chua, nhưng mà không phải, tuy rằng có chua nhưng cũng rất ngọt, ăn vào chua chua ngọt ngọt, phu nhân, ngài nếm thử đi.
” Mậu Xuân nhìn thấy hai tay Lý Hiện trống trơn, nho vừa nãy Lý Hiện hái được đều để ở chỗ nàng ta, vì thế cũng rất nhiệt tình nói với Triệu Hằng: “Tam gia, ngài cũng nếm thử, ăn rất ngon.
”Lâm Dao chuẩn bị lấy một quả ăn, kết quả Triệu Hằng cũng vừa lúc vươn tay ra, tay hai người đột nhiên chạm vào nhau… Lâm Dao vội vàng tránh đi.
Lầu đầu tiên Lâm Dao chú ý tới bàn tay Triệu Hằng là vào lần ăn lẩu lần trước, tay hắn vừa nhìn đã biết là tay của công tử thế gia không phải làm việc nặng, ngón tay thon dài rắn rỏi, màu da càng trắng nõn như sứ, nhìn rất là xinh đẹp.
Triệu Hằng bóc một quả nho, rồi đặt vào trong lòng bàn tay nàng: “Nếm thử đi.
” Sau đó cũng tự ăn một quả, lại khen: “Quả nhiên không tệ.
”Triệu Hằng rất có chừng mực, cũng không chạm vào da thịt nàng, nhưng mà Lâm Dao vẫn cảm thấy động tác này quá thân mật, chỉ là Triệu Hằng trông rất tự nhiên, nàng cũng không thể tỏ ra kinh ngạc quá mức.
Có điều trái tim nàng vẫn không biết cố gắng mà đập lên thình thịch.
Mậu Xuân thấy Triệu Hằng thích, phấn khởi nói: “Phu nhân, không phải lần trước người nói muốn ủ rượu nho sao, nói gì mà rượu nho đựng trong chén ngọc dạ quang, chỗ này có sẵn quả nho, không thì chúng ta hái về ủ rượu đi.
”Lý Hiện nói: “Ôi chao, phu nhân người còn biết ủ rượu nho ư, vậy thì thật trùng hợp, trong tay lão gia chúng ta vừa hay có chén ngọc dạ quang.
” Hắn ta đã nhìn thấy hết phản ứng của Lâm Dao và Hoàng Đế, đương nhiên là rất hưng phấn, chỉ cần có thể làm Hoàng Đế vui vẻ, hắn ta đều tình nguyện đi làm, còn về việc Lâm Dao có phải nữ tử đã ly hôn hay không… Có phải là người phù hợp hay không, trước giờ hắn ta không thèm quan tâm.
Nếu không phải như vậy, Lý Hiện cũng sẽ không thể ngồi ổn trên vị trí tổng quản được Hoàng Đế tín nhiệm nhất, mà không phải là Vương Phú Quý người đã bị hắn ta chèn ép nước phải đi thủ hoàng lăng.
Vương Phú Quý là thái giám mà tiên đế đưa cho Hoàng Đế, rất coi trọng quy tắc và lễ giáo, vẫn luôn đưa ra các yêu cầu với Hoàng Đế dựa theo ý nguyện của tiên đế, dậy sớm đọc sách, trước đại hôn không thể sủng hạnh nữ tử, không thể…, tính tình Hoàng Đế vốn rất trầm ổn, còn bị Vương Phú Quý quản chặt cái này không được, cái kia không thể, đến mức càng giống ông cụ non hơn.
Lúc Tiên đế băng hà, người đầu tiên mà Hoàng Đế tiễn đi chính là Vương Phú Quý, có thể thấy được hắn đã nhịn rất lâu rồi.
Lâm Dao cũng động lòng, đi theo Mậu Xuân qua đó, vừa hay trời đã tạnh mưa, cũng không cần bung dù, đi được khoảng mười lắm phút đã nhìn thấy cây nho kết đầy quả lúc lỉu, từng chùm nho đen bóng, trông đặc biệt ngon miệng.
“Cứ bỏ vào trong cái sọt tre này.
” Mậu Xuân cởi cái sọt đang đeo trên lưng.
Lý Hiện nói: “Lão gia, làm sao dám để ngài làm chứ, cứ để nô tài làm là được.
” Lý Hiện thấy Hoàng Đế cũng muốn hái nho, vội vàng ngăn cản.
Triệu Hằng nói: “Không sao, chút chuyện này không mệt.
”Mọi người bắt đầu hái nho, Lâm Dao hái xong ở thân cây, rồi nhìn lên phía trên, bên trên vẫn còn vài chùm, nhưng có hơi cao, Lâm Dao nhón chân mới chạm được chùm nho nhưng không thể hái được nên nàng rất là ảo não, bỗng nhiên nàng nhìn thấy phía sau có người đi đến, đứng sau lưng nàng, chỉ vươn tay đã có thẻ dễ dàng hái được, sau đó nhẹ nhàng đặt vào trong tay nàng, nói: “Còn muốn chùm nào? Chùm bên trái cũng không tệ.
”Giọng nói của Triệu Hằng thanh thót như ngọc, vừa rót vào trong tai thì mặt Lâm Dao đã lập tức đỏ ửng.