"Hả?" Lại Vi Vi như hóa đá, đầu óc vẫn chưa định hình nổi cái gì vừa xảy ra.
Cả Bạch Thi Tịnh cũng vậy, cậu không ngờ Hibicus lại có hành động như thế.
Thật không một động tác thừa! Nể phục nể phục!
"Này! Khoan...!Khoan đã!" Thấy Hibicus đang định dẫn Bạch Thi Tịnh rời đi, Lại Vi Vi nhanh chóng khôi phục lại thần trí, vội vàng níu vai anh lại.
Hibicus cảm thấy khó chịu.
Khác với Bạch Thi Tịnh nãy giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, anh không ngần ngại mà gạt tay cô ta ra, giọng nói có phần mất kiên nhẫn.
"Lại tiểu thư, Mạn tổng không có việc cần cô đến.
Cô ở đây là đang làm phiền ngài ấy.
Nếu không có gì quá cần thiết, xin mời cô về cho.
Nếu không..." Hibicus dừng lại, đánh mắt sang phía những người bảo vệ to con đang đứng trực ở bên ngoài: "Đành phải nhờ những "người bạn thân thiện" này tiễn cô về rồi."
Những người bảo vệ với thân hình to con, mặt mày bặm trợn nhưng theo kiểu những con chó canh đã được thuần hóa gật đầu lại với anh, sải bước tiến đến nắm tay Lại Vi Vi định kéo ra ngoài.
Cô ta bất ngờ hất tay của bọn họ ra, hai hàm răng trắng muốt nghiến vào nhau không cam lòng.
"Không cần!"
Xong cô ả chỉ vào mặt của Hibicus, tức giận hét lên.
"Chắc chắn tôi sẽ khiến cho các người sống không được yên ổn một ngày nào!"
Hibicus thở dài, đáp lại cô ta bằng một ánh mắt hờ hững như nói rằng: "Nếu làm được thì xin mời.".
Xong chẳng vòng vo nữa, dẫn lối đưa Bạch Thi Tịnh rời đi, bỏ lại mình Lại Vi Vi thẹn đến đỏ cả mặt.
Nhưng cậu nào đâu để cho cuộc vui dừng lại nhanh chóng như vậy?
Trước khi thang máy dành riêng cho khách VIP của tập đoàn đóng lại do Hibicus dẫn cậu vào, Bạch Thi Tịnh đã ngoảnh mặt ra sau, lè lưỡi với Lại Vi Vi.
Bạch Thi Tịnh: "Lêu lêu!"
Lại Vi Vi: "Cái...!Cái...!"
Cửa thang máy đóng lại trước khi Lại Vi Vi kịp nói gì.
Xung quanh cô bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào bàn tán, thậm trí có cả tiếng cười cợt.
Đôi bàn tay mảnh khảnh siết lại thành nắm đấm, hai bên vai trần run lên vì tức giận.
Lại Vi Vi đá đế giày cao gót vào một tên bảo vệ mới vừa cầm tay cô, làm cho người ấy đau đến nhăn cả mặt.
Xong cô ta quay người ấm ức dậm chân bước ra khỏi cổng lớn, rút điện thoại ra từ trong túi xách đeo vai màu đen bản giới hạn của một hãng thời trang nổi tiếng, bấm một hàng số rồi đưa lên tai nghe.
Chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy, nhưng còn chưa kịp thưa nói một lời nào thì Lại Vi Vi đã thét lớn.
"Mau điều tra thông tin cho tôi về tên nhãi nhân viên khách sạn ngày hôm trước! Thời hạn là một ngày! Không tôi sẽ bảo bố đuổi việc hết tấy cả các người!"
Cô ta dập máy, trừng mắt nhìn lên tòa kiến trúc vô cùng đồ sộ trước mặt.
Cứ chờ đấy! Rồi cũng sẽ có ngày Lại Vi Vi ta đây sẽ dằn mặt tên nhãi xấu xí ấy, đường đường chính chính sẽ khoác vai Mạn Châu Sa Hoàng!!!
"Hắt xì!!!"
"Sao thế, cậu Bạch? Cậu bị cảm sao?"
"À, không, không có gì.
Chỉ là tự nhiên thấy lành lạnh mà thôi."
Bạch Thi Tịnh khịt khịt mũi.
Cảm giác như có ai đó đang nhắc tới cậu thì phải?
Không những thế, cứ thấy cơ thể gai góc như bị ai đó lấy kim châm vào người vậy.
Hibicus nhìn Bạch Thi Tịnh đang xoa xoa hai cánh tay, lại nghiêng vai sang bên còn lại, cất tiếng hỏi.
"Cậu Bạch, cậu đến đây tìm Mạn tổng có việc gì?"
"A...!à! Tôi lỡ cầm nhầm đồ của anh ta, nên đến đây để trả." Bị hỏi bất ngờ nên Bạch Thi Tịnh cũng hơi ngập ngừng.
"Nếu chỉ là trả đồ, cậu có thể gửi nhờ ở quầy lễ tân được mà? Đâu phải mất công đi đến tận nơi làm việc của ngài ấy như vậy? Cậu Bạch, cậu có mục đích khác phải không?"
Đối diện với câu hỏi này, Bạch Thi Tịnh không trả lời, cậu chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm lên màn hình đang hiện lên những con số tượng trưng cho số tầng họ đang vượt lên.
Dù không đạt được mục đích câu hỏi, Hibicus cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Anh lấy một tay đẩy gọng kính của mình lên, không mặn không nhạt khuyên nhủ cậu.
"Mạn tổng là người đã từng có một đời vợ, ngoài hai năm chung sống cùng nhau, những người mà ngài ấy chọn để giải khuây cũng chỉ có cơ hội gặp ngài một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Nếu cậu đến đây không phải chỉ để trả đồ, tôi cũng khuyên cậu đừng nên quá hi vọng."
Ánh mắt của Bạch Thi Tịnh chợt trở nên sâu thẳm, khóe môi lặng lẽ nhếch lên cười.
Đúng vậy.
Mạn Châu Sa Hoàng đã từng cưới một người về làm vợ, đó là Lộ Tử Yên.
Nhưng họ sống với nhau không tình cảm, là do một tay hai bên gia đình sắp xếp, dàn dựng lên lễ cưới.
Ở với nhau, sống với nhau chung một mái nhà, nhưng Mạn Châu Sa Hoàng không ngủ cùng phòng, ăn cùng bàn, ngồi cùng một bộ ghế với cô ta, thậm trí họ chưa từng một lần tiếp xúc thân mật, nói gì đến có một người con chung.
Kiên trì như vậy đến năm, Lộ Tử Yên không thể chịu được nữa đành phải kí đơn li hôn, chia đôi nửa tài sản của Mạn Châu Sa Hoàng rồi cuốn gói đi mất.
Tuyệt nhiên anh ta cũng chẳng quan tâm, hoàn toàn lạnh nhạt xua xua tay bảo cô ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Bởi anh biết vốn dĩ cô ta chấp nhận cưới anh chỉ vì khối tàn sản mà anh đang sơ hữu, cứ giữ cô ta ở trong nhà cũng sẽ có một ngày nhà anh bị rút sạch tiền bạc.
Vì lúc đầu là do bố Mạn ép buộc nên Mạn Châu Sa Hoàng miễn cưỡng làm quen trước với cô ta hồi năm cuối đại học.
Tưởng như những nụ cười khi ấy của anh là thật tâm, nên Lộ Tử Yên mới mạnh bạo tiến sát gần anh đến như vậy.
Nhưng khi cưới rồi, ả mới biết bản chất con người của Mạn Châu Sa Hoàng vô tâm đến như thế nào.
Đây là những gì mà Bạch Thi Tịnh tìm hiểu được qua những trang mạng ẩn của giới mua bán thông tin ngầm.
Đơn giản vì những gì liên quan đến đời tư của Mạn gia đều được giữ kín rất cẩn mật.
Khó khăn lắm cậu mới tìm ra được.
Tưởng thế nào hóa ra Lộ Tử Yên cũng chỉ được đến vậy.
Cậu hít vào một hơi, mỉm cười vui vẻ với Hibicus.
"Cảm ơn vì lời nhắc nhở."
Lời tác giả:
Giải thích một chút về chi tiết Mạn Châu Sa Hoàng có một đời vợ trong lời khuyên của Hibicus nhé.
Trong năm chung sống với Lộ Tử Yên, Mạn Châu Sa Hoàng không làm những hành động hoặc tiếp xúc thân mật với bất kì ai cả, kể cả là Lộ Tử Yên.
Chỉ sau khi anh với cô ta chia tay, Mạn Châu Sa Hoàng mới tìm những đối tượng để làm tình đêm.
Và anh cũng hiếm khi làm điều này.
Vậy nên đừng có ai nói tiểu đệ của lão tôn lăng nhăng nha!!!.