Editor: Mẹ Bầu
"Oa, thật sự là rất thần tốc, bí mật thật đấy... "
Có người thốt lên đầy kinh ngạc, lúc trước Quan Tĩnh luôn đơn độc một mình, lúc này lại bất ngờ sắp kết hôn, thật làm cho người khác có cảm giác ứng phó không kịp!
Một người khác nói: "Ai da, một cô gái ưu tú như vậy, nhất định người đàn ông có cái nhìn xa phải nắm lấy thật chặt chứ. Tiếc là tôi đã lấy vợ sinh con rồi, nếu không, nhất định tôi cũng sẽ theo đuổi Tĩnh Tĩnh!" Một nam phóng viên của tổ tổng hợp thông tin có tài ăn nói, lại vừa là một cây bút nổi danh, nói!
Tiểu Cao xoa xoa mái tóc vốn dĩ đã luôn bù xù của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi đây chẳng phải là người có con mắt nhìn xa đó sao?" Chán quá, vậy mà anh lại không theo đuổi Tĩnh Tĩnh! Ai dà, bây giờ suy nghĩ lại một chút thấy thật quá tiếc, Tĩnh Tĩnh là một người tốt như vậy, sao anh lại không nổi lên ý nghĩ theo đuổi cô nhỉ!
"Ha ha, Tiểu Cao, tôi có thể xác định anh là người có con mắt nhìn rất xa. Không những mắt của anh có thị lực tốt, hơn nữa anh còn là người rất tự biết mình đấy, biết mình không xứng với người ta...” người nói chuyện lúc trước, quay đầu lại vỗ vỗ bả vai của Tiểu Cao!
Trong nháy mắt, cả phòng làm việc cười rộ lên một trận!
Song, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ vì chuyện của Tĩnh Tĩnh, chỉ có điều ở tổ tin tức đã bị mất đi một vị quý tộc còn độc thân!
Quan Tĩnh lặng lẽ quay trở lại ngồi trên ghế của mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất!
Cặp mắt nhìn chằm chằm vào bản tin vừa viết, trong đầu lại thoáng hiện vẻ mặt tươi cười dịu dàng của Lý Sấm.
Ngày hôm qua Lý Sấm đã cầu hôn với cô. Cô không gật đầu, nhưng cũng coi như đã ngầm chấp nhận! Mặc dù chuyện này xảy ra quá nhanh, quá gấp rút.
Nhưng cục cưng trong bụng của cô lại không thể chờ được, chỉ khoảng một tháng nữa, chắc chắn bụng của cô sẽ to lên rồi. Lúc đó cô không thể làm một người mẹ vô trách nhiệm, khiến cục cưng của cô bị hổ thẹn!
Tính tình Lý Sấm rất cởi mở, rất lạc quan trong cuộc sống, cô tin rằng nhất định anh sẽ coi cục cưng của cô như của chính mình sinh ra!
Không có người đàn ông thứ hai nào được như anh!
Hơn nữa, cô cũng có thể đoán trước được, chắc chắn anh sẽ đối xử với mình rất tốt, cực tốt! Anh tuyệt đối sẽ không giống như Tưởng Vũ Hàng cứ giơ tay lên là đánh cô, nhấc chân lên là đạp cô!
Vừa mới nghĩ đến Tưởng Vũ Hàng, ánh mắt của cô liền chuyển thành đau đớn!
Đắm chìm trong thế giới của chính mình, Quan Tĩnh cũng không hề chú ý tới những biến hóa trong phòng làm việc...
Đang lúc các phóng viên thưởng thức đồ ăn của bữa trà chiều do người nhà bạn trai Quan Tĩnh đưa tới, chợt tất cả các tiếng ồn ào xôn xao dần dần ngưng lại, tất cả mọi người đều nhìn về màn hình cực lớn treo trên vách tường!
Trước đó kênh tin tức vẫn đang chuyển động phát sóng, màn hình chợt xuất hiện một người đi giày tây, người đàn ông này nhìn rất anh tuấn trong tay cầm hoa tươi! Tướng mạo của người đàn ông này có thể dùng ba chữ để hình dung, đó chính là “rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc. . ."
Mà bối cảnh phía sau anh ta, cũng có thể dùng ba chữ để hình dung, đó chính là “rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất quen thuộc. . .”
Mà cũng do quá quen thuộc, cho nên tất cả mọi người cũng không tin vào hai mắt của mình, cùng đồng loạt bắt đầu dụi mắt, chớp chớp, chăm chú nhìn lên màn hình TV!
Thật đúng là!...
Người trong màn hình không phải ai khác, mà chính là ông chủ lớn của bọn họ, Tưởng Vũ Hàng tiên sinh!
Mà bối cảnh phía sau anh cũng đúng là cửa phòng làm việc của tổ tin tức bọn họ nữa chứ!
Tiếp đó, tất cả mọi người đều nín thở, nghiêm túc nhìn, nghe xem người trên TV dự định muốn làm gì?
Lúc trước vì không muốn quấy rầy mọi người làm việc, TV cũng tắt tiếng, lúc này mọi người lại bật tiếng TV lên tới độ lớn nhất, thậm chí còn để rất lâu không hạ xuống.
". . . Đầu tiên rất xin lỗi đã quấy rầy công việc của các vị, nhưng tôi hi vọng trước hết mọi người có thể tạm dừng tay làm việc một chút, chứng kiến cho Tưởng Vũ Hàng tôi đây một chút." Hai tay Tưởng Vũ Hàng buông xuống tự nhiên, giao nhau ở trước bụng hơi thu lại một chút, xuất hiện với vẻ tao nhã lễ độ trong màn hình TV cực lớn.
Một giọng nói quen thuộc, chính xác là không thể quen thuộc hơn nữa truyền tới tai Quan Tĩnh, khiến cô ngơ ngẩn nhìn về phía màn hình TV cực lớn ở trên tường ...
Anh có ý gì đây? Anh định làm gì vậy?
Một giây sau, người trong màn hình TV cực lớn kia đã cho mọi người đáp án ...
Trong màn hình, Tưởng Vũ Hàng trên mặt đầy vẻ áy náy và cầu khẩn: "Tĩnh Tĩnh, anh biết những việc làm của anh ngày trước rất xấu xa, đã làm tổn thương trái tim của em, anh nghiêm chỉnh cầu xin em tha thứ. Đồng thời anh cũng thỉnh cầu em có thể cho anh một cơ hội để anh được yêu em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không em? Anh muốn dùng mỗi ngày trong tương lai đều sám hối với em, bù đắp lại cho em, yêu thương em! Ở trước mặt toàn thể nhân viên của MBS, anh cầu hôn với em, xin em hãy gả cho anh... "
Những lời này của Tưởng Vũ Hàng làm cho tất cả mọi người cũng hít một hơi khí lạnh.
Một lời tỏ tình thật sâu đậm, quả thật đã làm cho tất cả các nhân viên nữ chưa lập gia đình hoa mắt chóng mặt mà té xỉu!
A, nếu như có người đàn ông vừa có tiền, vừa đẹp trai như vậy, lúc này mà cầu hôn mình như thế, nhất định đều sẽ giơ tay đầu hàng, lập tức lên giường luôn là khác!
Nhưng mà những cô gái này, không phải là Quan Tĩnh, người đã từng bị Tưởng Vũ Hàng hung hăng làm tổn thương suốt thời gian qua.
Hai tay Quan Tĩnh nắm thật chặt lại thành quyền, cố gắng không nhìn tới những ánh mắt vừa hâm mộ vừa nghi hoặc ở chung quanh đang ném tới! Trong đôi con ngươi đã nhanh chóng trở nên ướt át, nổi lên hận ý sâu đậm....
Tưởng Vũ hàng đi vào tổ tin tức tổng hợp, đi về phía phòng làm việc bên trái!
Mọi người đều tự giác tự động lui về phía sau, chừa lại cho anh một con đường nhỏ. Ai nấy đều há to miệng, kinh ngạc nhìn một màn này!
Hóa ra, người mà đại Tổng giám đốc MBS thích là Quan Tĩnh chứ không phải là Vũ Nghê!
Nhưng hiện tại Quan Tĩnh lại muốn gả cho Lý Sấm, cục diện bây giờ có thể nói là rất rắc rối!
"Chị Tĩnh sẽ lựa chọn thế nào đây nhỉ?" Tiểu Na hỏi thăm đồng nghiệp chung quanh, thật là tò mò!
Một cô gái khác lắc đầu một cái."Không biết, hai người đều xuất sắc như nhau, thật rất khó lựa chọn! Nhưng nếu như là tôi, tôi sẽ chọn Tổng giám đốc Tưởng."
"Tại sao?"
"Tổng giám đốc Tưởng lại còn nói xin lỗi nữa nhé, đã nói rằng ngày trước đã đối xử với chị Tĩnh không được tốt Câu nói kia không phải nói rất hay sao? “Lãng tử hồi đầu kim bất hoán” (dịch nghĩa: “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng”), tôi nghĩ sau này chắc chắn Tổng giám đốc Tưởng sẽ đối đãi với chị Tĩnh Tĩnh của chúng ta sẽ cực kỳ rất tốt!" Cô gái trẻ tuổi càng nói càng hưng phấn, hai tay gập lại tạo thành chữ thập, ngây thơ ngây thơ ~ thật rất ngây thơ tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi thích bị ngược, người đàn ông càng ngược đãi tôi, tôi càng thích!"
"Đúng là đồ con gái ngu ngốc ...” Tiểu Na nghe xong những lời này, thiếu chút nữa không khỏi trợn trắng mắt!
Nhưng lúc này cô không thể giở giọng được, bởi vì cô muốn nhìn thấy chị Tĩnh Tĩnh sẽ xử lý như thế nào… Trong cuộc tình tay ba này rốt cuộc chị Tĩnh sẽ chọn người nào!
Tưởng Vũ Hàng đi qua “con đường nhỏ” dài hơn mười mét rốt cục đã tới chỗ ngồi của Quan Tĩnh!
Quan Tĩnh vẫn bình thản ngồi ở trên ghế, giống như không nhìn thấy anh! Nhưng ánh mắt của cô không phải không động đậy, hai tay cô khẽ run, cô vẫn còn bị ảnh hưởng của Tưởng Vũ Hàng...
Tay Tưởng Vũ Hàng đang cầm một bó hoa hồng màu lam còn đọng những giọt sương nhỏ, hoa hồng màu lam được mang danh là hoa Mê hoặc. Anh căng thẳng đứng ở trước người Quan Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, em hãy chấp nhận anh đi!" Anh đưa bó hoa tươi ra trước: "Sau này anh nhất định sẽ luôn tôn trọng em, yêu thương em, luôn cúi đầu trước em, coi em chính là nữ vương trong lòng mình!"
Quan Tĩnh không nhận hoa, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Vũ Hàng!
Trên mặt của cô không có chút xíu biểu cảm, khiến Tưởng Vũ Hàng không hiểu nổi cảm xúc của cô.
Cô không nhận hoa tươi, lại cũng không cự tuyệt, Tưởng Vũ Hàng có chút không biết làm sao đành đặt bó hoa tươi ở trên bàn làm việc của cô!
Đột nhiên Quan Tĩnh từ trên ghế đứng bật dậy, tiện tay cầm chén nước hắt lên ...
Trà Hoa Lài kể cả cánh hoa, tất cả đều đập vào trên mặt Tưởng Vũ Hàng. Nước trà chảy dọc theo gương mặt anh tuấn của anh, chảy xuôi xuống, thậm chí trên mặt của anh còn có mấy cánh hoa lài dính lại! Dáng vẻ anh nhìn chật vật không chịu nổi, ngược lại hoàn toàn với hình dáng gọn gàng trước đó, khi anh đi đến!
"Hả... "
"Trời ạ ... "
"Tổng giám đốc ... "
"Tĩnh Tĩnh ... "
Hàng loạt tiếng kêu đầy sợ hãi, đồng loạt vang lên ở trong phòng làm việc.
Vũ Nghê từ bên ngoài vừa mới vào tới cửa, thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ nhắm mắt lại!
Tưởng Vũ Hàng lắc lắc nước cho nước ở trên mặt văng ra, theo thói quen chân mày nhíu lại: "Tĩnh Tĩnh ... "
"Anh đừng gọi tên tôi..." Quan Tĩnh vô cùng căm hận, nhìn anh chằm chằm đầy tức giận: "Hèn hạ, Tưởng Vũ Hàng, anh đối xử với tôi vĩnh viễn đều hèn hạ như vậy!" Anh làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là muốn cho mọi người đều biết quan hệ giữa bọn họ. Hiện tại cô và Lý Sấm đã cùng đi chung một quỹ đạo, anh đối xử với cô như vậy chính là muốn phá hỏng tình cảm của cô và Lý Sấm, khiến đồng nghiệp trong công ty cũng biết bọn họ đã từng quan hệ với nhau. Anh chính là muốn làm hỏng thanh danh của cô! "Nói cho anh biết, tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh đừng có nằm mơ!"
Sau khi nói xong, Quan Tĩnh òa khóc rồi chạy ra khỏi phòng làm việc!
Tưởng Vũ Hàng vội vã chạy đuổi theo đi ra bên ngoài!
Trong phòng làm việc lập tức vang lên tiếng bàn luận. Trời ạ, việc này đúng thật là chuyện trang đầu của phòng tin tức!
"Đợi một chút, đừng như vậy!" Tưởng Vũ Hàng tóm được Quan Tĩnh!
Cô giống như bị gai đâm vào vậy, cả người điên cuồng giãy dụa."Anh buông tôi ra, đừng đụng đến tôi! Nếu như lúc này anh còn đụng đến tôi, nhất định tôi sẽ chết cho anh xem!" Bây giờ cô đã mất hết thể diện, cô đã chìm trong sự chê cười của người khác, cô thật sự không còn muốn sống nữa!
Tưởng Vũ Hàng ôm cô không rời, không ôm cô lại chạy mất thì sao, vẻ mặt anh đầy khó xử. Anh khổ sở nói đầy ân hận: "Anh biết trước kia anh rất tồi tệ, đối xử với em rất không tốt. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra là anh yêu em, nhưng lại không biết làm thế nào để cứu vãn lại tình yêu của em, vì thế anh càng làm lại càng ngày thêm hỏng bét!"
"Tôi không muốn nghe những lời này, đã muộn rồi, anh hiểu không? Đã quá muộn rồi! Nếu như trong lòng anh có tôi, làm sao anh có thể tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Anh cũng đã từng nói không hề thích tôi, tại sao còn muốn cho tôi vui vẻ một chút rồi sau đó lại ức hiếp tôi? Chuyện đã qua, hãy cứ cho nó qua đi thì tốt hơn!" Quan Tĩnh khóc, đau đớn hét lên: "Anh chính là không muốn cho tôi được sống yên lành, có phải hay không? Nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ chết ngay, tôi sẽ đi chết ngay lập tức, anh cũng không cần tới tìm tôi để làm tổn thương tôi nữa!"
Cô dùng sức đẩy Tưởng Vũ Hàng ra, vọt vào trong thang máy dành riêng, chạy thẳng tới lầu trên cùng!
Lúc Tưởng Vũ Hàng chạy được đến bên thang máy, thang máy đã sớm vận hành hướng lên phía trên. Rất không đúng dịp, tất cả những thang máy khác của mấy tổ xung quanh lúc này đều đang trong lúc vận hành. Tưởng Vũ Hàng lo lắng chạy về phía cầu thang bộ, chạy lên tầng cao nhất ...