Editor: Mẹ Bầu
Quan Tĩnh tự sát. Cô cắt một vết thật sâu nơi cổ tay, máu chảy đầy đất, màu đỏ tươi, rực rỡ!
Nếu như không phải là nhờ có Vũ Nghê đang ở cửa đối diện phát hiện ra kịp thời, lại có Jerry tiếp máu cho cô, e rằng cô đã thật sự đi đến thế giới Tây Phương cực lạc để báo cáo rồi. Tất cả mọi người đều nói cô ngu, cô cũng cảm giác mình quá hèn. Thế nhưng trong chuyện tình cảm thì cô lại không sao khống chế nổi!
Cô tự sát khiến Jerry sợ hãi. Anh đã dùng giá cao để mua cổ phần của những đồng nghiệp khác để trở thành cổ đông lớn nhất của MBS, sau đó anh lại chuyển nhượng % cổ phần đó sang tên của cô. Thật ra thì anh muốn dùng cổ phần để ném ra một miếng mồi, khiến cho Tưởng Vũ Hàng có thể an phận ở bên cạnh cô!
Dùng cổ phần để buộc lại trái tim một người đàn ông ư, việc này liệu có ích hay không?
Đây là loại tình cảm mà cô muốn hay sao? Không phải, con người của cô rất đơn giản, cái cô cần chính là sự chân tình!
Nhưng mà cô biết MBS là tâm huyết của Tưởng Vũ Hàng, vì MBS mà anh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Hiện tại sắp đến thời gian họp đại hội cổ đông của MBS. Vị trí tổng giám đốc của Tưởng Vũ Hàng đã tràn ngập nguy cơ rồi! Jerry dùng tài lực hùng hậu, mạnh mẽ cướp đi đồ của người ta, thật sự rất quá đáng!
Nếu như % cổ phần này có thể giúp cho lời nói của Tưởng Vũ Hàng, cô nguyện ý lấy ra để giúp anh!
Nhưng như vậy là cô còn thương anh sao?
Nhưng cũng không phải là có liên quan đến tình yêu!
Nhìn mấy tờ tài liệu để trên mặt bàn, người đàn ông đứng ở trước bàn trà, để lộ ra nụ cười thật trào phúng: "Ha ha, trong ánh mắt của cô, tôi thật đúng là một báu vật nhỉ. Không tiếc dùng % cổ phần MBS để đổi lấy việc chúng ta tiếp tục yêu nhau sao? Được, vì % cổ phần này, tôi có làm kỹ nam cũng đáng giá!"
Đối với sự giễu cợt của anh Quan Tĩnh chỉ im lặng không nói gì hết, bởi vì cô cũng không muốn nghe những lời nói khó nghe như thế của anh.
Tưởng Vũ Hàng ngồi vào bên cạnh cô, để lộ bộ dáng của một kỹ nam, vẻ mặt không đứng đắn, mỉm cười kề sát vành tai tinh tế của cô thè đầu lưỡi ra phết nhẹ lên vành tai trơn bóng của cô: "Thần tài của tôi, nữ Bồ Tát, bà chủ của tôi, hiện giờ tôi sẽ tới để phục vụ cho ngài được chứ, hả?"
Bàn tay to của anh bò lên thân thể của cô, dùng động tác cực kỳ tà ác làm nhục cô!
"Không, hiện giờ tôi không cần!" Lòng cô đầy chua xót, cô lắc đầu, cô không hề muốn anh đối xử với mình như vậy một chút nào!
Bây giờ cô chỉ muốn giúp đỡ cho anh, chứ thật sự cô cũng không hề muốn anh! Cô đã lừa Jerry và Vũ Nghê, cô lừa gạt bọn họ, mặc dù dùng tiền để đổi lấy tình cảm, chỉ thế thôi cũng đã đủ làm cho cô thấy hạnh phúc!
Đã không có tình cảm chân thực, làm sao cô có thể giả vờ được!
Lòng tự ái của đàn ông trong anh bị đả kích nghiêm trọng. Tại sao anh có thể bỏ qua cho cô như vậy được chứ. Nhất định anh phải nắm chặt hết thảy mọi thời cơ để làm nhục cô, anh nhất định phải làm nhục cô cho đến khi cô thương tích đầy mình!
"Không cần sao? Cái này thì sao có thể được chứ? Tôi không thể tùy tùy tiện tiện cầm tiền của ngài mà lại không thể không làm việc vì ngài được. Như vậy tôi sẽ rất không phải, rất không có đạo đức nghề nghiệp, sẽ phí phạm tiền bạc của người phụ nữ như ngài, tôi thật sự không làm không được!" Hai bàn tay anh, đã đi tới bên eo của cô, bắt đầu cởi quần của cô!
Rất nhanh hai tay của anh đã bắt đầu kéo quần của mình xuống !
"Đừng mà, tôi không phải muốn anh đối xử với tôi như vậy!" Cô dùng sức kéo quần mình lên, nhưng bây giờ cơ thể cô còn rất yếu ớt, cô tuyệt đối không thể chống lại được anh!
Rất nhanh, quần của cô, kể cả quần lót bên trong bị anh cưỡng bức kéo xuống. "Tại sao lại không muốn chứ? Ngài đã dùng nhiều tiền như vậy, không phải là muốn có cái này sao! Yên tâm, nhất định tôi sẽ ra sức để ngài được thỏa mãn. Mặc dù tấm thân hạ tiện kia của ngài làm tôi rất muốn nôn mửa, nhưng vì nhìn thấy phần tiền kia, tôi vẫn có thể chịu được!"
Thật ra thì lúc này anh không hề nói thật lòng, anh không hề ghê tởm thân thể của cô, mà chính xác hơn là anh cực kỳ yêu, bây giờ nhìn thấy, cả người anh đã phát run lên rồi!
"Không ... anh không nên đụng vào tôi, tôi cho anh cổ phần không phải là vì muốn cái này!" Quan Tĩnh kêu gào, hi vọng anh đừng làm nhục cô nữa.
Nhưng Tưởng Vũ Hàng lại không nghe lời của cô!
Anh cởi quần ra, sau đó trực tiếp tiến vào bên trong thân thể của cô.
Bọn họ áp sát vào nhau, kết hợp chặt chẽ, nhưng quần áo của nửa phía trên vẫn nghiêm chỉnh như lúc ban đầu, lúc này bọn họ không phải là ân ái, mà là đang giao phối!
Bởi sự va chạm mà thân thể Quan Tĩnh không ngừng lắc lư như đưa võng. Cô nhắm mắt lại khổ sở suy nghĩ ...
Cố ý chọc giận cô, Tưởng Vũ Hàng thật sự làm khá tốt công việc “bán mình làm kỹ nam”. Sau mỗi một lần xong việc anh còn khách khí hỏi thăm cô có còn muốn làm một lần nữa hay không!
Quan Tĩnh lắc đầu một cái!
"Vậy nếu ngài đã thỏa mãn, bây giờ tôi sẽ giúp ngài vệ sinh sạch sẽ!" Sau đó anh lấy giấy, khăn ướt lau chùi cho cô sạch sẽ từ trong ra ngoài...
Cô không khiến nhưng anh lại nhất định phải làm cho cô sạch sẽ. Mà điều này hoàn toàn là một kiểu làm nhục!
Sau đó Tưởng Vũ Hàng trực tiếp đưa Quan Tĩnh đến trụ sở làm việc, xác định vị trí làm đầy tớ cho cô. Anh đối xử với Quan Tĩnh tương đối khách khí, tương đối lễ độ, lúc nói chuyện luôn luôn sử dụng kính ngữ 'Ngài' ! Nhưng kiểu khách khí và lễ độ này lại hoàn toàn giống như một kiểu hành hạ thô bạo khác!
Hàng ngày, cho dù cô không muốn, nhưng anh vẫn luôn dùng nụ cười tựa như đối với khách hàng, ép buộc đòi hỏi!
Khá giống với hồi trước, cả một thời gian dài anh ở bên cạnh cô nhưng cũng không đánh cô nữa! Nhưng chỉ có khác ở chỗ, lúc này tình cảm trong lòng không còn nữa, mà khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa hơn !
Quan Tĩnh chuyển sang bộ phận tin tức thời sự thay thế vị trí chủ biên của Vũ Nghê!
Vì không còn phải suy nghĩ đến người khác nữa, cho nên cô tập trung tinh thần nhiều hơn cho công việc. Trong lòng khán giả, ảnh hưởng của chủ biên Quan Tĩnh đã dần dần thay thế Vũ Nghê . Khắp phố phường, các ông cụ, bà cụ đã đàm luận nhiều hơn về gương mặt cô chủ biên Quan Tĩnh xinh đẹp mà gần gũi!
Rất nhanh, đã đến lễ Giáng sinh, Quan Tĩnh từ chối cùng mọi người đón lễ Giáng sinh. Cô vừa mới vừa chia tay với nhóm làm chương trình đã thấy Lý Sấm đứng ở một bên!
Anh nở nụ cười chứa đựng bao sự thân thiết với cô. Đối với người con gái trước mắt thật sự anh rất khó buông tay! Hơn nữa qua quan sát mấy ngày gần đây, anh nhận ra quả thật cô cũng không hề vui vẻ, anh lại càng thêm nhớ cô: "Tối hôm nay em đi chơi đêm Giáng sinh cùng anh nhé, được không?"
Quan Tĩnh nhìn người đàn ông vẫn đang yên lặng chờ đợi, Cô cảm động đến mức mắt có một chút ướt át: "Anh không nên đi chơi đêm Giáng sinh với em!" Anh cần phải tìm bạn gái, cô thật không đành lòng để anh bị lỡ chuyện này!
"Ha ha, hôm nay chẳng phải hắn ta không ở trong nước sao? Anh cũng sẽ không quấy rầy hai người nữa đâu, chỉ là muốn mời em đi ăn bữa tối thôi, em có thể tiếp nhận không?"
Quan Tĩnh do dự không biết nên từ chối thế nào!
Chỉ có điều cô không muốn làm Lý Sấm bị lỡ, cô không hề có ý định muốn làm cho anh có chút hiểu lầm nào!
Cô muốn từ chối nhưng Lý Sấm lại nhất quyết không chịu chấp nhận: "Đừng từ chối anh, được chứ? Ngày mai là ngày cuối cùng anh làm việc ở chỗ này rồi, coi như là bữa ăn tiễn anh!"
Quan Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt."Anh phải rời khỏi nơi này ư?"
Anh nhún vai."Em cảm thấy anh còn có thể ở lại nơi này để làm việc nữa ư? Anh có thể làm việc dưới quyền của tình địch được sao? Không, anh sẽ không chấp nhận như vậy được!" Anh đã nghĩ thông rồi, anh sẽ tiếp nhận công việc làm ăn của cha mình! So về thực lực cũng có thể ngang bằng với Tưởng Vũ Hàng.
Quan Tĩnh đi về phía anh: "Đi thôi, hi vọng chúng ta có thể tìm được chỗ để ăn!" Đêm Giáng sinh, các nhà hàng chắc chắn đã đầy ắp người rồi !
"Anh đã đặt chỗ xong rồi !" Lý Sấm cười nói!
Quan Tĩnh mấp máy môi, cô thật sự rất cảm động. Lý Sấm thật đúng là một người đàn ông rất cẩn thận. Nếu như cô được gặp anh trước thì thật tốt! Như vậy bây giờ có lẽ cô sẽ không phải chịu nỗi đau khổ thế này !
phân chia tuyến
Ăn tối xong, Quan Tĩnh về mở cửa nhà mình ra, nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ hắt ra thì không khỏi ngẩn người!
Tưởng Vũ Hàng đã trở về!
Tưởng Vũ Hàng đã tắm rửa xong, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, thảnh thơi đi ra. "Ngài đã dùng bữa tối ở bên ngoài rồi chứ?"
"Ừ!"
Cô ngồi vào trong ghế sa lon không còn sức lực nữa, thở dài một cái thật sâu!
"Ngài cùng ăn với Lý Sấm sao?" Không biết Tưởng Vũ Hàng có để ý tới hay không, sự ghen tuông trong lòng anh đã chua không chịu nổi, không thể chịu được! Không biết anh có chú ý tới hay không, thật ra anh đã phải gấp gáp bay chuyến bay muộn của ngày hôm nay để trở về nước!
Quan Tĩnh nhắm hai mắt lại, vừa nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy!"
Quan hệ bây giờ giữa hai người bọn họ là như thế nào, chính bản thân cô cũng không rõ nữa.
Tưởng Vũ Hàng nheo mắt lại, ngồi ở bên cạnh cô, đột nhiên khẽ cười một tiếng, tựa như tâm tình rất thoải mái: "Ha ha, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút vậy thôi! Sao, buổi tối ngài ăn no chưa? Nếu như chưa no, tôi sẽ gọi đồ ăn bên ngoài mang đến thêm một phần nữa cho ngài!"
"Không cần đâu, tôi đã rất no rồi!" Nói xong, cô đứng dậy, tìm đến chiếc ghế sa lon đơn ngồi xuống. Có thể nói, với cô, mùi cơ thể anh rất kỳ lạ, luôn có thể làm thần kinh của cô lay động một cách dễ dàng!
"Ha hả... tốt lắm!" Tưởng Vũ Hàng lôi từ dưới mặt bàn trà ra tới một đống danh thiếp những hàng ăn giao ngoài, tìm một nhà rất nổi tiếng, gọi điện thoại cho chủ quán: "Đưa tới cho tôi xxx..."
"Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay nhà hàng tôi đông khách quá, cho nên không thể giao đồ ăn bên ngoài được!"
Tưởng Vũ Hàng còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên lời xin lỗi lễ phép của một cô gái!
"Không sao!" Nhà hàng này không được còn có những nhà hàng khác. Anh không tin hôm nay anh không được ăn cơm! Nhưng dường như ông Trời cứ muốn đối chọi với anh thì phải, liên tiếp hai, ba nhà hàng khác khi anh gọi điện thoại tới, đều được nhận câu trả lời giống nhau!
Lúc này, mặt của anh đã thoáng đần thối ra, trong bụng cũng phát ra tiếng kêu òng ọc!
"Nếu không anh úp tạm tô mì ăn liền đi vậy..." Cô nói một câu!
"Không ăn!" Tưởng Vũ Hàng nổi cơn tức, tiếp tục đảo lộn các tấm danh thiếp nhà hàng giao đồ ăn bên ngoài. Tại sao người ta ăn thịt bò bít tết, thưởng thức bữa tiệc lớn kiểu Pháp, mà anh lại phải úp mì tôm để ăn đây? Anh nhặt lên một danh thiếp màu lam, trên đó in dòng chữ: Quán ăn nhanh nhà họ Trương!
Đây là quán ăn nhanh gì vậy? Nhìn địa chỉ một chút, nơi này cách khu nhà trọ không xa. Tờ danh thiếp này hình như đã được người nào đó kẹp vào trên cần gạt nước của xe ô tô, sau đó anh đã tùy tiện ném vào trong xe!
Loại quán ăn nhỏ này không phải là không có khách chứ!
Cảm thấy bụng mình đã đói cồn cào, thúc giục anh nhấn điện thoại!"Nơi này có bán đồ ăn giao bên ngoài không?"
"Có, có!" Nghe điện thoại là một phụ nữ đã có tuổi, nghe thấy khách gọi tới rất hưng phấn: "Nhưng mà, chúng tôi đang đóng cửa hàng rồi, trong quán chỉ có thể làm mì xào được thôi, ngài có muốn giao đồ ăn nữa không?"
"Mì xào ư?" Tưởng Vũ Hàng có chút căm tức, vậy mà vẫn còn sĩ diện cơ chứ? "Có cơm rang không?"
"Hết cơm rồi !"
Ọc...ọc... Ọc...ọc...
... Trong bụng lại vang lên."Thôi được, thôi được...” vậy thì nhanh lên một chút, đưa lên đây đi!"
"Vâng, ngay lập tức!"