Edior: Sanni
Cốc cốc cốc - -
Phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa theo quy luật, có thể nghe ra người bên ngoài rất lễ phép
Tiểu Na đứng gần cửa phòng bệnh nãy giờ giữ cánh cửa, liền mở hé cửa ra, hỏi. "Anh là ai vậy?"
"Tôi là trợ lý của Lạc Ngạo Kiệt tiên sinh, nghe nói cô Vũ Nghê bị thương, tổng giám đốc chúng tôi cố ý phái tôi tới thăm cô Vũ Nghê!" Trợ lý Lưu cầm giỏ trái cây khéo léo đẩy cửa ra tiến vào bên trong phòng bệnh,!
Ngồi ở trên giường bệnh của Vũ Nghê, Vũ Hàng rất tức giận đối với người của Lạc Ngạo Kiệt, nhưng anh cũng không thể quăng cơn tức lên trên người trợ lý Lưu được. Cho nên chỉ có thể cho người ta tiến vào, lễ phép đón chào!
Tuy nơi này là phòng bệnh cao cấp, nhưng trong phòng bệnh có tới sáu bảy người, có vẻ khá chen chúc. Hơn nữa cũng không thích hợp để người bệnh nghỉ ngơi!
Cho nên trưởng đài Từ có ý bảo rời đi trước, mà những người còn lại đương nhiên cũng muốn đi, vài người khác cũng đã đi tới cửa!
Trong phòng bệnh chỉ còn có tiểu Na trợ lý của Vũ Nghê, trợ lý Lưu vừa mới vào, Tưởng Vũ Hàng và Quan Tĩnh còn đang bối rối! Vũ Nghê chắc chắn là không bị gì nặng, ở lại nơi này cũng không thêm được tin tức gì. Cho nên Quan Tĩnh vẫn chờ đợi Tưởng Vũ Hàng còn có thể nhớ rõ hôm nay là ngày họ hẹn nhau, cô đứng yên lặng chờ đợi!
Nhưng cô quên mất, ở trong mắt người khác ở nơi này cô chính là người dư thừa! Tiểu Na là trợ lý của Vũ Nghê, ở lại chỗ này sẽ giúp cô rất nhiều việc.
Tưởng Vũ Hàng đã là tổng giám đốc MBS, hiện tại còn là bạn trai của Vũ Nghê đương nhiên phải ở lại chỗ này rồi!
Còn Quan Tĩnh?
"Quan Tĩnh, cùng đi chứ?" Sau cùng một anh đồng nghiệp muốn đi ra phòng bệnh nam, hướng Quan Tĩnh nói!
"À?" Cô sửng sốt!
"Đi thôi? Một lát y tá vào đuổi người ngoài ra hết đó!" Người ngoài, đúng vậy, cô chỉ là người ngoài thôi!
"Trợ lý Lưu, phiền anh về nói với tổng giám đốc của các anh, Phó Vũ Nghê tôi không có chuyện gì, không cần anh ta quan tâm!" Vũ Nghê thở dài một hơi nói hết câu, sau đó lại kéo cánh tay Tưởng Vũ Hàng, nói vẻ rất thân mật: "Hơn nữa, tôi đã có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt!"
Vũ Nghê tạm thời mượn một lần, nháy mắt thay đổi rất nhiều chuyện!
Tưởng Vũ Hàng đầu tiên là kinh ngạc, sau là kinh hỉ. Anh ôm ngược lại Vũ Nghê, khiến cho tư thế hai người càng thêm thân mật! Giống như là một cặp thật sự!
Không! Trong lòng Quan Tĩnh đang ra sức phủ định, Tưởng Vũ Hang chỉ đang phối hợp thôi. Anh rõ ràng biết, Vũ Nghê chỉ coi anh như đạo cụ, chỉ đang lợi dụng anh thôi!
Đúng, đúng vậy… Không nên hoảng hốt, không nên đau lòng. Tưởng Vũ Hàng thông minh như thế làm sao có thể không nhìn rõ điểm này?
Ở trong lòng Quan Tĩnh cố gắng tìm các loại cớ để bào chữa cho Tưởng Vũ Hàng. Chắclà Tưởng Vũ Hàng chỉ xuất phát từ việc cấp trên lo lắng cho cấp dưới mà thôi.
Đồng nghiệp vừa đi ra khỏi cửa quay lại nói. "Quan Tĩnh, đi nhanh lên nào, đừng ở chỗ này làm bóng đèn, để một mình tiểu Na ở đây là được rồi!" Người này vừa nói, vừa kéo cô ra ngoài!
Ý thức cô đều ở trong cơn hoảng hốt. Khi một cơn gió lạnh chui vào cổ áo của cô, làm cho cô có cảm thấy toàn thân rất lạnh, mới ý thức được chính mình đã từ trong bệnh viện đi ra!
"Lên xe không?" Trong lúc đó có tiếng gọi!
"A..., không cần!" Cô lắc đầu, động tác chậm mất vài nhịp, nói: "Xe của tôiđậu bên kia!"
Quan Tĩnh đi đến bên cạnh xe, đón một cơn gió, nước mắt rơi xuống. Cô giơ chân lên dùng lực đá vào chính xe của mình. Cô không nên lái xe tới đây! Không nên chính mình lái xe tới, nhất định chính mình lái xe về, cô thực ngu dốt, thật sự rất ngu dốt!
Bởi chính vì ngu dốt, cho nên cô mới không được giữ được trái tim của một người đàn ông!
phân cách tuyến
Từ bệnh viện về đến nhà, Quan Tĩnh tựa như kẻ đần độn, vẫn đứng ở trước cửa sổ, bởi vì đứng ở chỗ này cô mới biết được anh có tới hay không! Cô một mực chờ đợi, mà anh vẫn chưa xuất hiện!
Trời, cũng càng ngày càng tối đi. Từ trời sáng trở nên mờ tối, bóng đêm dần dần bao phủ nơi này, nhiệt độ ngay cửa sổ càng ngày càng thấp, Quan Tĩnh run run kéo áo khoác thật dày khoác lên người!
Cô lại kiểm tra điện thoại di động lần nữa, xác định điện thoại di động không có bị trục trặc gì, lại đau lòng nhìn vào đồng hồ trước mặt! Hiện tại đã là giờ rưỡi chiều, cô đứng ở chỗ này ước chừng đã bốn tiếng đồng hồ rồi! Trong bụng một lần lại một lần liên tiếp phát ra tiếng 'ùng ục, ùng ục' kịch liệt kháng nghị. Nhưng chính bản thân cô cũng không có cảm giác!
Dừng mắt ở ánh đèn trên lầu đối diện, dưới lầu ánh sáng của những chiếc xe chay vùn vụt, Quan Tĩnh tựa trán vào tấm thủy tinh, hai tay che đôi mắt lại, dõi theo những ánh đèn mỏng manh, cô cố gắng muốn thấy rõ đó có phải là xe của Tưởng Vũ Hàng hay không?
Không phải, chiếc xe vừa rồi dừng lại là chiếc Buick, cũng không phải chiếc xe có giá trị hơn năm trăm của anh!
Trong lòng cô lại một lần thất vọng, lại tự nói với mình: "Gấp gáp cái gì? Hiện tại đang mùa đông mà, trời vốn rất mau tối! Thật ra thì thời gian cũng không có trễ như vậy!" Càng nói tiếng cô lại càng khàn khàn! Lông mi vừa khô không bao lâu, lại bắt đầu ươn ướt trở lại, hai mắt dâng lên một tầng nước thật dày!
Trong hơi thở run rẩy, giọng nói cũng trở nên nức nở, cô khẩn trương lấy hai tờ khăn giấy, xì nước mũi! Còn cái khăn tay khác cô che hai mắt lại, trong nháy mắt, nước mắt đã làm tờ giấy ươn ướt!
Hiện tại còn sáu tiếng nữa là đến giờ đêm. Anh sẽ tới không? Chỉ cần anh xuất hiện trước mười hai giờ, cô sẽ rất vui vẻ, vui vẻ đến điên mất. Cho dù anh xuất hiện lúc mười một giờ phút, chỉ cần cùng cô trôi qua một phút đồng hồ cuối cùng kia, vậy cũng coi như là cả một ngày rồi. Coi như là trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến cô, trong lòng anh có cô, cũng coi như... anh đã thực hiện được lời hứa!
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, đã không còn nhìn thấy rõ lắm chiếc xe cô đậu bên ngoài. Cô ngồi ở trên sàn trước cửa nhà! Nếu anh nhấn chuông cửa, cô cũng sẽ nhanh chóng mở cửa cho anh, khí trời bên ngoài rất lạnh, cô thật sự không nỡ để anh ở bên ngoài lạnh lẽo, dù chỉ một giây đồng hồ!
Trên người mặc một bộ đồ màu đen, cô cứ như vậy, cuộn mình lại cầu khẩn ông trời, cầu khẩn anh, sẽ đến, sẽ xuất hiện!
Đoạn đối thoại qua điện thoại giữa trưa kia, cứ một lần lại một lần lặp lại ở trong đầu cô lần nữa, lại càng làm cô thêm tin tưởng sâu sắc rằng, anh sẽ xuất hiện. Khi đó anh nói có nhớ rõ, anh sẽ gặp cô, anh nhất định sẽ không lỡ hẹn!
Cô ngồi ở trước cửa cô rất thận trọng, cho dù xương cổ có mỏi nhừ, cô cũng không buông lỏng cái đầu đang dựa sát vào trên vách tường, bởi vì cô sợ làm rối tóc! Cô chỉ muốn dành gương mặt lúc cô đẹp nhất cho anh!
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên vách tường phát ra càng lớn, càng thêm lanh lảnh, tích tắc, tích tắc ——
Kim chỉ giờ từ số sáu chỉ đến số tám, lại từ số tám đi tới số mười một, mà bây giờ cũng quay qua hơn phân nửa số mười một rồi. Kim giờ không ngừng hướng tới gần số mười hai…
phân chia tuyến
Anh sẽ đến, anh sẽ không đến!
Hai câu hỏi không ngừng hiện ra ở trong đầu cô, càng ngày cô càng hoảng sợ. Cô rất muốn dùng sức đóng băng thời gian, không để cho thời gian trôi đi!
Nhưng cô không có cách nào, không có cách nào hết!
Nhìn số giờ trên điện thoại di động, đã là giờ phút!
Còn mười lăm phút nữa thôi!
Tay Quan Tĩnh run run, không ngừng trượt trên màn hình, ngón tay trắng như tuyết chần chừ ở trên số điện thoại của Tưởng Vũ Hàng. Ở dưới ánh đèn ảm đạm, cô hướng về phía số điện thoại kia không ngừng nỉ non: "Xin anh hãy tới có được không? Chẳng lẽ anh quên anh đã nói gì với em sao?"
Nhớ lại hồi đi chơi ở trên phố ở Thái Lan, anh đối với côthật bá đạo. Anh lớn tiếng tự xưng là bạn trai của cô… Nước mắt Quan Tĩnh tuôn rơi một lần nữa.
Khi còn có nửa phút nữa là đúng giờ đêm, cô ngồi dưới đất, gục mặt trên đầu gối, òa lên tiếng khóc nức nở.
Ảo tưởng bể nát, hoàn toàn bể nát!
Nước mắt thấm ướt gò má của cô, thấm ướt tóc của cô, mặt đất cũng ươn ướt. "Tại sao anh lại thất hứa với em? Anh đã cho em hy vọng, tại sao lại làm cho em thất vọng! Hôm nay dù anh có xuất hiện, nhưng cuối cùng em cũng sẽ chia tay, như vậy em cũng sẽ không còn phải đau khổ giống như bây giờ nữa. Ít nhất, anh còn coi trọng em một lần … "
Cô nằm úp sấp ở trên sàn nhà nức nở, lời nói càng ngày càng trở nên khổ sở, càng ngày càng thê lương: "Ba năm rồi, em không có cái gì hết, không có cái gì hết... "
Quan Tĩnh lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất , tùy tiện cầm túi lên rồi mở cửa, loạng choạng đi ra khỏi chỗ ở ——
Đối với làn gió rét thấu xương này, cô lại không có quá nhiều cảm giác, bởi vì đối với cái gì bây giờ cô cũng không có cảm giác nữa!
Đèn đường mờ mờ chiếu vào lên trên mặt cô, ánh sáng hắt lên khuôn mặt tái nhợt kia! Đã nửa đêm, cô đi trong tiểu khu yên tĩnh không bóng người …
Cô biết đã khuya lắm rồi, nhưng cô thật không có biện pháp ngồi ở chỗ đó ngây ngô nữa!
Cô một mình, sợ tịch mịch, sợ cô đơn! Nếu ở nơi nào cũng cô đơn, vậy thì cô tình nguyện tìm một địa phương không có anh, như vậy ít nhất lòng của cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
Suốt ba mươi giờ qua cô chưa hề ăn uống cái gì, lòng bàn chân bước đi không ổn định, lảo đảo một phía rồi ngã ra.
"Ầm —— "
Thân thể của cô lập tức té vào một bên chiếc xe, đầu gối bị đập xuống nền đường, lần này rốt cuộc cô đã có cảm giác đau lòng. "Thật là đau …" nước mắt cô rơi càng nhiều hơn!
Tiếng xe có gắn còi báo chống trộm kêu lên tít tít tít che lấp tiếng khóc của cô, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cô lau khô nước mắt, nhìn về phía chiếc xe.