Một tháng sau.
Vân Nhi tròn 1 tuổi, con bé càng lớn càng có nét giống mẹ, xinh đẹp đáng yêu với nước da trắng hồng, mái tóc đen bóng.
Duy chỉ có đôi mắt, mắt con bé sâu hun hút, đen láy man mác buồn có nét giống cha của nó.
Mỗi khi nhìn vào đôi mắt này, Ái Ly lại nhớ đến người đó, người đàn ông mà cô dùng cả tâm can để yêu.
Con bé hôm nay hình như rất lạ, giống như nó nhận thức được đã một khoảng thời gian rồi cha nó không có ở bên cạnh.
Nó ở trong vòng tay cô mà không chịu yên, cứ ngoái đầu nhìn về phía tấm ảnh chụp chung của cô và Vân Hàn.
"Vân Nhi ngoan.
Ngồi yên nào con."
Cô thấy con bé không chịu ăn mà cứ nhìn ra sau nên mới nhìn theo nó, lúc này cô mới thấy nó đang nhìn về phía tấm ảnh kia, tim cô thắt lại.
Con bé này, còn chưa lớn khôn mà đã hiểu biết như vậy, sau này lớn lên một chút, cô không biết nên nói với nó thế nào cho phải.
Giao con gái lại cho bà vú, Ái Ly thay quần áo, quyết định đến tìm Vân Hàn.
Một tháng nay cô ở nhà không ra ngoài, cứ quanh quẩn trong nhà tưới hoa, chăm con gái, nấu ăn.
Cô vẫn làm những việc mà thường ngày có anh ở đây cô hay làm, nhưng trên môi không nở nụ cười nữa, có nói chuyện cũng chỉ nói với con.
Chỉ mới một tháng, mà cô ốm đi thấy rõ, nhìn vào là biết ngay người mang nhiều tâm sự, có bệnh thì chỉ có thể là bệnh từ tâm.
Ngồi trước tấm kính, Ái Ly có chút hồi hộp, cô không biết rằng Vân Hàn có còn như lúc trước, muốn tránh mặt cô hay không.
Lúc cô đang nhìn xuống những ngón tay của mình, thì bất giác nhìn lên thấy Vân Hàn đi ra.Cô hơi ngẩn người, vì anh gầy đi, vẻ mặt hốc hác như người thiếu ngủ.
Nhấc ngay điện thoại lên, cô đợi anh ngồi xuống cầm máy thì lập tức lên tiếng.
"Anh không ăn ngủ được sao? Tại sao lại ốm như vậy?"
Vân Hàn nhìn cô, sóng mũi cay nồng.
Anh không rõ rằng lúc ở nhà trước khi đi cô có soi gương không, vì nhìn cô cũng không kém anh là mấy.
Vậy mà lúc thấy anh bước ra, cô chỉ quan tâm cho anh, sợ anh ăn uống không quen, ngủ không đủ giấc.
Mãi vài phút sau, anh mới lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng, dường như khiến cô nhận ra được sự ấm áp.
"Anh không sao.
Chỉ là, cơm không ngon bằng cơm em nấu..."
Ái Ly nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng đợi được ánh mắt dịu dàng này, ánh mắt mà anh vẫn luôn dành cho cô sau mỗi cái ôm, mỗi cái hôn ngọt ngào.
Cô hơi cong môi cười, nhưng khoé mắt đã hoe đỏ.
"Đương nhiên rồi.
Cơm của em nấu, ngon hơn cả đầu bếp kia mà."
Vân Hàn cũng cười.
Hai người chạnh lòng nhìn nhau qua tấm kính, nhìn nó rất mỏng nhưng khoảng cách để họ đến bên nhau rất dài.
Anh nhìn cô, bất giác đưa tay lên, lòng bàn tay từ từ áp vào tấm kính, bàn tay thon dài mà cô đã từng mân mê và khen nó rất đẹp.
Tay anh vừa áp lên, Ái Ly đột nhiên không thể chịu đựng nổi mà bật khóc, cô buông điện thoại, ôm mặt khóc nức nở như một đứa trẻ.
Vân Hàn cũng ngậm ngùi rơi lệ, nước mắt mặn đắng lăn dài thấm vào khoé môi anh.
Cô cố gắng lắm mới ngừng được, lau đi lau lại những dòng nước mắt đang lăn xuống rồi cầm điện thoại lên, tay còn lại cũng áp lên kính nơi tay anh đặt ở đó.
"Anh...!Như vậy thì tốt quá."
Vân Hàn cười, mà vẫn sụt sùi nước mắt.
"Tại sao lại tốt?"
"Anh lại giống như trước đây, luôn nhìn em yêu chiều như vậy."
Cô nói rồi nhìn anh với đôi mắt long lanh nước, mỉm cười.
Trong nụ cười ấy, là cả một sự hạnh phúc vụt sáng cùng với nỗi đau dài dai dẳng.
Anh gật gật đầu, cả tháng qua không gặp cô anh giống như người mất hồn vậy, nên bây giờ mới tiều tụy như thế.
Bây giờ gặp được cô, anh hầu như chẳng cần bận tâm gì nữa, chỉ muốn nhìn cô thật lâu, được nghe giọng của cô, thấy cô cười.
"Con gái của chúng ta thế nào rồi? Con bé lớn lắm rồi phải không?"
Ái Ly gật đầu cười, kể cho anh nghe về con gái nhỏ của bọn họ.
Con bé rất ngoan rất hiểu chuyện, không còn khóc nhiều như trước, đặt vào nôi thì chỉ nằm ngoan ngoãn chơi, sau khi được ăn rồi thì lại ngủ.
Vân Hàn nghe vậy cũng rất yên tâm, con bé cũng biết mẹ nó vất vả nên không quá làm phiền cô, khiến cô đau lòng.
Cô nói thêm.
"Đợi vài tháng nữa, em đưa con gái đến thăm anh nhé."
Nghe đến đây, Vân Hàn liền lắc đầu phản đối.
"Đừng.
Con bé không nên đến những nơi thế này."
Cô nhìn anh, hiểu được những lo lắng của anh về đứa con gái bé bỏng của bọn họ.
Anh sợ con bé sẽ vì anh mà chịu ảnh hưởng, vì vết nhơ của anh mà sau này nó sẽ cảm thấy tủi thân.
Ái Ly nhìn anh, ánh mắt cô dành cho anh vẫn luôn ngập tràn tình yêu và những tia sáng của hi vọng.
Giọng cô nhẹ nhàng hỏi.
"Vân Hàn.
Trước đây anh làm như vậy, là vì em và con, có phải không?"
Vân Hàn nhìn cô một hồi lâu mới khẽ thở dài mà cụp mắt.
"Anh xin lỗi.
Anh chỉ muốn em sống tốt hơn, nhưng anh không ngờ mọi chuyện còn tồi tệ hơn lúc trước.
Anh không hề muốn như vậy."
"Ngốc.
Không có anh thì làm sao em sống tốt hơn được chứ? Có chuyện gì khó chịu, anh có thể nói với em mà? Ngày nào em cũng sẽ đến để thăm anh, nói chuyện với anh, như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn."
Cô nói rồi nhìn anh nở một nụ cười tươi hơn, giống như những nỗi đau mà một tháng qua cô chịu đựng đều tan biến hết, trầm cảm cũng qua đi.
Nụ cười ấy khiến tim anh đau đớn, nhói lên từng cơn nhưng lúc này anh không dám khóc nữa.
Anh nhìn cô, sự thâm tình dâng lên tràn ngập, dịu dàng nói.
"Anh yêu em."
"Anh yêu em nhiều lắm."
Ái Ly gật đầu, lúc cúi mặt xuống hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.
Cô lau vội đi rồi nhìn anh mỉm cười.
"Em cũng yêu anh.".