Tô Y Thu ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nhìn anh, chiếc mũi nhỏ xinh xắn hơi ửng hồng, trong hốc mắt dần dần lấp loáng nước mắt, lắc đầu nói, "Không. Ngạn Bằng, anh không thể đối xử với em như vậy, anh không thể ly hôn với em"
Thứ anh không muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ đáng thương này của Tô Y Thu.
"Trước đây khi nhìn dáng vẻ này của em, anh thực sự không nhẫn tâm làm tổn thương em. Nhưng Tô Y Thu, đó là anh cảm thấy em đáng thương chứ không phải là tình yêu! Hiện giờ anh đã phát chán mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của em! Dù em có khóc thế nào cũng vô ích" lời nói của anh không chút lưu tình, không chừa một còn đường sống có thể bàn bạc.
"Anh sẽ cho luật sự tới tìm em, nếu em nhất quyết không muốn ly hôn, vậy chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa án" anh nhấc chân bước đi, vai vô ý va phải bờ vai gầy yếu của cô.
Tô Y Thu lập tức ngã ngồi trên mặt đất, lần này, anh thật sự....Không... không được ly hôn, không thể ly hôn!
Tô Y Thu vội vàng đứng lên chạy ra cửa ôm Ngự Giao từ phía sau, "Ngạn Bằng, đừng vứt bỏ em, em biết anh yêu Tiết Noãn Nhi, em đảm bảo mình có thể làm như không thấy, em sẽ để anh sống ở bên ngoài cũng người phụ nữ khác, em có thể đồng ý tất cả mọi chuyện, chỉ cầu xin đừng ly hôn với em"
Ngự Giao quay đầu lại, nhìn Tô Y Thu bằng ánh mắt không thể tin. Một Tô Y Thu tao nhã thấu tình đạt lý trước đây đã không còn.
"Không nên nói những lời như thế, vô tác dụng thôi" Sáu năm qua, không một nào anh không nhắc tới chuyện ly hôn với Tô Y Thu, nhưng vì cô quá kiên trì dây dưa nên không còn cách nào khác, hiện giờ anh không thể tiếp tục như thế này, anh phải cho con trai và người phụ nữ mình yêu danh phận.
Ngự Giao cương quyết xoay người rời đi.
Mắt thấy Ngự Giao muốn đi ra cửa, giống như không bao giở trở về nữa, Tô Y Thu bột nhiên bất chấp tất cả lớn tiếng nói: "Em đã có thai! Anh không thể vứt bỏ em"
Vừa bước chân ra tới cửa, Ngự Giao liền dừng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Anh xoay người lại lần nữa, vẻ mặt u ám: "Em nói cái gì?"
"Em đã có thai, thực sự em đã có thai" ánh mắt Tô Y Thu luống cuống, đẫm lệ mông lùng nhìn Ngự Giao, "Ngạn Bằng, em đã mang thai con của chúng ta, tại sao anh nhẫn tâm vứt bỏ em vào lúc này? Ngày đó nhìn thấy anh và con trai Tiết Noãn Nhi ở bên nhau, em mới biết anh thích trẻ con, chúng ta sẽ có con hạnh phúc biết bao, tại sao lại muốn từ bỏ vào lúc này?" cô đau khổ cầu xin, hi vọng có thể giữ anh lại.
Ngự Giao không nói gì, cô không đoán ra anh đang nghĩ gì trong đầu, tiếp tục nói: "Ngạn Bằng, em biết anh không yêu em, nhưng chắc chắn anh không thể nào đối xử độc ác với máu mủ của mình đúng không? Chẳng lẽ anh muốn con anh còn chưa ra đời đã chết từ trong trứng nước sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn con anh sinh ra không có bố sao? Ngạn Bằng, đừng ly hôn với em, nể tình con của chúng ta được không?"
Cô từ từ bước tới, đưa tay vuốt gương mặt tuấn mỹ của anh, ánh mắt mê loạn: "Đừng rời xa em.... chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc"
Ngự Giao bắt lấy tay cô, hất ra: "Y Thu, em tỉnh táo lại đi. Anh sẽ cùng em tới bệnh viện kiểm tra"
"Anh không tin em?"
"Không phải là không tin, chỉ là muốn xác nhận lại" Chẳng lẽ chỉ xảy ra quan hệ một lần, cô liền mang thai?
Nếu cô thật sự có thai, như vậy, anh sẽ không thể thoát khỏi trách nhiệm. Tiếng chuông điện thoại của Ngự Giao vang lên, vừa nghe máy sắc mặt liền thay đổi.