Cuối cùng, ánh mắt Phác Tương Vũ trở lại trên người Cố Tĩnh Đình.
Ánh mắt Phác Tương Vũ khiến Cố Tĩnh Đình hiểu được, Phác Tương Vũ đã giải quyết hết những rắc rối của cô, ít nhiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt vẫn còn một đống hỗn độn này, phải giải quyết thế nào đây? Tròng mắt khẽ đảo, ánh mắt giao nhau, hai người đều biết đối phương đang tính toán gì.
Ánh mắt hai người đối với người bên cạnh chính là đang liếc mắt đưa tình.
Trừ hai người bọn họ, sắc mặt những người khác đều rất khó coi.
Ví dự như Kim Lệ Châu, ví dụ như Phác Ân Tuệ.
Hai người không ngờ được, thời gian lãng phí ở nơi này với Cố Tĩnh Đình lại để cho Phác Tương Vũ chạy thoát?
Sắc mặt Kim Lệ Châu từ lúc Phác Tương Vũ xuất hiện liền đen như nhọ nồi vậy.
Không phải bà ta đã sắp xếp người bỏ thuốc Phác Tương Vũ sao? Sao không xảy ra chuyện gì? Đám người này đúng là đồ bỏ đi.
Lúc này, sắc mặt âm u không nhìn ra được tâm trạng, còn có Tang.
Lúc trước còn cho rằng Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ chỉ là đang diễn trò, nhưng bây giờ xem ra, hai người ăn ý như thế, như có thần giao cách cảm vậy.
Nếu nói giữa hai người không có gì cả, ai sẽ tin?
Hơn nữa, nếu trong lòng Cố Tĩnh Đình không có Phác Tương Vũ, sao lại tới Hàn Quốc giúp hắn?
Vừa nghĩ tới Cố Tĩnh Đình thích kiểu đàn ông vẻ ngoài ẻo lả, không có chút khí phách đàn ông nào như Phác Tương Vũ, anh liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Bên kia, Phác Ân Tuệ đang rất đau đớn, nhưng bây giờ hai bên đang giằng co, cô ta không thể làm gì được Cố Tĩnh Đình thì cũng bỏ qua đi nhưng ánh mắt Tang lại luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Tĩnh Đình, cô ta căm hận đến không chịu nổi.
Cô ta nhanh chóng tiến đến, gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn Tang: "Tang, anh xem cô ta, cô ta thật sự vô cùng xấu xa, tay em cũng bị cô ta bẻ gãy.
Anh…anh phải báo thù cho em đấy."
Tang vẫn đứng bất động, vẻ mặt hơi buồn cười.
Giúp cô ta báo thù? Anh là gì của cô ta?
Khóe môi nhếch lên mang ý mỉa mai, khiến Phác Ân Tuệ mất hết mặt mũi nhưng cô ta vẫn nhỏ giọng nói: "Tang.
Hôm nay em mời anh đến làm bạn cũng dự tiệc, cô ta sỉ nhục em cũng chính là sỉ nhục anh, anh thấy không vấn đề gì sao?"
Cô ta khóc giỏi như diễn viên, nước mắt lã chã rơi như hạt mưa đọng trên hoa lê, gương mặt cũng đầy vẻ đáng thương.
Nếu là đàn ông, chắc đều sẽ sinh lòng thương tiếc với cô ta.
Tiếc thay, Cố Tĩnh Đình không phải là đàn ông.
Nhìn dáng vẻ diễn kịch xuất sắc của Phác Ân Tuệ, trong mắt cô hiện lên tia giễu cợt.
Phác Tương Vũ lúc này mới biết, hóa ra Tang không phải được Kim Lệ Châu mời tới, mà là Phác Ân Tuệ mời tới.
Trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn đã xem thường cô em gái này rồi.
Cũng phải, khoảng thời gian này anh ta luôn bận rộn đối đầu với Kim Lệ Châu, cũng luôn xem thường Phác Ân Tuệ tính tình ngang ngược, tùy hứng, không biết phân biệt phải trái.
Cô ta quen biết một người đàn ông như thế này bao giờ?
Lúc này Tang đã hoàn toàn bình tĩnh, thu lại ánh mắt nhàn nhạt trên người Cố Tĩnh Đình, nhìn Phác Ân Tuệ với vẻ mặt hờ hững.
"Cô Phác, hình như tôi chưa hề đồng ý làm bạn dự tiệc với cô."
Một câu vô cùng nhẹ cũng đủ khiến cho gương mặt Phác Ân Tuệ hoàn toàn thay đổi, Kim Lệ Châu cũng không thể nói tiếp được nữa.
"Ha ha ha." Cố Tĩnh Đình cười ra tiếng không hề khách khí.
Hãy thông cảm cho cô, màn biểu diễn của đôi tra nam tiện nữ này buồn cười quá, cô thực sự không nhịn nổi.
Cô không cười còn đỡ, tiếng cười vừa phát ra, sắc mặt những người khác càng trở nên khó coi, nhất là Phác Ân Tuệ..