“Cô, đồ tiện nhân, là cô, nhất định là cô, là cô quyến rũ anh tôi không được, quay sang quyến rũ Tang? Cô có biết xấu hổ không?”
Phác Ân Tuệ rất bực bội, vô cùng bực bội.
Cô ta theo đuổi Tang rất lâu rồi, nhưng anh không hề nể mặt cô ta chút nào, đối với cô ta rất lạnh nhạt, nhưng hiện giờ lại ở ngay phòng khách nhà cô ta, cùng Cố Tĩnh Đình ôm ôm ấp ấp anh anh em em.
Với tính cách của Phác Ân Tuệ, cô ta làm sao có thể chịu được điều này.
Cô ta cho rằng, từ trước đến giờ, tính cách của Tang luôn lạnh nhạt, luôn duy trì khoảng cách nhất định với mọi người thì tuyệt đối không có khả năng đối xử tốt với Cố Tĩnh Đình.
Lý do duy nhất chính là Cố Tĩnh Đình hèn hạ quyến rũ Tang.
Người phụ nữ đáng chết này, có Phác Tương Vũ rồi còn chưa thoả mãn, thấy điều kiện của Tang tốt hơn liền bổ nhào tới.
Chắc chắn là như vậy, hừ, cô nhất định phải cho cô ta đẹp mặt.
Vì câu nói của Phác Ân Tuệ, đám người được Kim Lệ Châu dẫn tới xem kịch hay đều hướng ánh mắt về phía Cố Tĩnh Đình.
Ồ, cô gái này không phải vừa cùng cậu cả của nhà họ Phác đính hôn sao? Giờ lại có quan hệ với cậu hai nhà họ Phác? Còn người đàn ông trước mắt này nữa là sao? Tuy tạm thời chưa biết là ai, nhưng với khí thế này, dễ dàng thấy được người đàn ông này không phải người thường.
Cố Tĩnh Đình này cũng giỏi thật, muốn một chân đạp ba thuyền sao?
Khi nghe thấy hai chữ quyến rũ, sắc mặt của Cố Tĩnh Đình cũng thay đổi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng không chút cố kị nhắm thẳng về phía Phác Ân Tuệ.
Ánh mắt sắc bén, lạnh như dao mang ý cảnh cáo bắn tới khiến Phác Ân Tuệ sợ hãi rụt cả cổ.
Kim Lệ Châu cũng cảm nhận được ánh mắt của Cố Tĩnh Đình.
Bà ta vội vàng đi lên phía trước, xem xét con trai mình.
Chưa xem còn đỡ, vừa nhìn thấy con trai mình, bà ta tức giận đến suýt ngã.
Trên trán, trên mặt của con trai bà ta toàn là máu.
Khoé miệng bầm tím, quần áo trên người cũng xộc xệch, thậm chí còn có vài vết rách.
Không thể chịu được, bà ta hùng hổ xông tới, chỉ tay vào mặt Cố Tĩnh Đình.
“Cô...cô… cô đã làm gì con trai tôi?” Bà ta tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy, giống như chỉ cần một giây tiếp theo bà ta sẽ lao tới cắn xé Cố Tĩnh Đình vậy.
Lúc Kim Lệ Châu đi kiểm tra vết thương cho Phác Chính Nguyên, ánh mắt Cố Tĩnh Đình liếc về phía Tang, người đang đứng sau Phác Ân Tuệ.
Anh ta giơ tay chỉnh lại quần áo rồi lại sửa sang lại kiểu tóc bị loạn.
Sau hai động tác đơn giản, hắn đút tay vào túi quần và nhìn về phía Cố Tĩnh Đình một cách thản nhiên, giống như chờ xem cô sẽ phản ứng thế nào.
Hai bàn tay Cố Tĩnh Đình nắm chặt bên người.
Đúng là gã đàn ông vô liêm sỉ.
Ở bên loại người như Phác Ân Tuệ, chắc chắn anh ta cũng không phải người tốt lành gì.
Vừa mập mờ với cô chủ nhà họ Phác của Thanh Phong Xã, vừa muốn có quan hệ với Kỳ Lân Đường sao?
“Không được phép từ chối nụ hôn của tôi, cho dù là ở lúc nào hay ở nơi đâu”
Cứ nghĩ đến câu nói này của anh ta, Cố Tĩnh Đình lại hận không thể đấm anh ta vài phát.
Anh ta nghĩ cô là ai? Cô gái chưa trải sự đời? Vài nụ hôn, vài câu mập mờ đủ làm cô mê muội sao?
Cô nhất định sẽ cho anh ta biết khả năng của bản thân.
Câu nói của Kim Lệ Châu khiến Cố Tĩnh Đình thu hồi lại ánh mắt từ trên người Tang, nhìn dáng vẻ tức giận muốn giết người của Kim Lệ Châu, khoé miệng của cô cũng cong lên mấy độ.
“Bà Phác thật tài giỏi nha, vừa đến đã hỏi tôi làm gì con bà? Làm như bà tận mắt nhìn thấy tôi đã làm vậy?.