Mấy người đàn ông khác đến dự tiệc ở hội trường, lúc này ánh mắt người nào người nấy đều giống như keo chó dính lên người Cố Tĩnh Đình, luyến tiếc không chịu rời đi.
Cố Tĩnh Đình làm như không thấy ánh mắt của những người đó, tự nhiên thoải mái ôm lấy cánh tay Phác Tương Vũ đi về phía Phác Bỉnh Chính.
"Xã trưởng Phác, chúc mừng sinh nhật." Cố Tĩnh Đình nói tiếng Hàn vô cùng lưu loát, đưa quà tặng mà mình đã chuẩn bị từ trước đến: "Chút quà mọn, không đủ bày tỏ lòng tôn kính."
"Khách sáo quá rồi.
Cô đến tham gia là vui rồi." Phác Bỉnh Chính đã nghe người ta nhắc đến tên Cố Tĩnh Đình từ lâu nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp được cô.
Năm nay Phác Bỉnh Chính hơn năm mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc cẩn thận nên nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Ông ta rất gầy, hai bên má hơi hóp lại làm nổi bật đôi mắt sáng ngời, mà sự khôn khéo trong đó cũng có thể dễ dàng nhận thấy.
Lúc cô âm thầm đánh giá Phác Bỉnh Chính thì Kim Lệ Châu đứng ở đó cũng nhìn thấy hai người xuất hiện, Phác Chính Nguyên vừa quay về đứng bên cạnh Phác Bỉnh Chính cũng đang đánh giá Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ.
Phác Tương Vũ thì không cần phải nói, trái ngược với phong cách trước đó, hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu trắng cực kỳ nghiêm túc, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai đến mức quá đáng của mình, nhìn anh ấy giống hệt như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Còn Cố Tĩnh Đình mặc một bộ váy lụa màu đỏ, thiết kế cổ áo khoét sâu hình chữ V làm nổi bật dáng người của cô.
Mái tóc dài màu hạt dẻ được chải về phía sau, chỉ dùng một cái cặp tóc đính kim cương, thiết kế tao nhã hào phóng kẹp gọn lại.
Hai viên kim cương sáng lấp lánh trên tai làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Ánh mắt Phác Chính Nguyên lóe lên thứ du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy.
Trong lòng cảm thấy cực kỳ căm hận sự may mắn của Phác Tương Vũ.
Một báu vật như vậy phải thuộc về hắn ta mới đúng.
Càng không cần nói đến quyền lực phía sau Cố Tĩnh Đình đại biểu cho cả Kỳ Lân Đường.
Sao loại bám váy như Phác Tương Vũ lại có tư cách có được một người đẹp như vậy chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Phác Chính Nguyên liền lên tiếng đánh phủ đầu: "Anh à, nói thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của ba, anh sẽ không đến bằng tay không đâu nhỉ?"
Cố Tĩnh Đình thản nhiên liếc nhìn Phác Chính Nguyên, nhìn hắn ta không giống Phác Tương Vũ chút nào, ánh mắt còn để lộ rõ lòng tham lam và sự toan tính, tất cả những điều này đều làm cho cô thấy không vui.
"Đương nhiên là anh sẽ không đến tay không rồi." Phác Tương Vũ mỉm cười sáng lạn, đưa mắt nhìn Cố Tĩnh Đình, sau đó nhìn về phía những ca sĩ do gia đình họ đặc biệt mời tới đang ngân nga điệu nhạc jazz nhẹ nhàng trên sân khấu.
Đột nhiên anh buông tay Cố Tĩnh Đình ra, bước lên sân khấu, ra hiệu với ca sĩ đang hát rồi cầm lấy micro của ca sĩ đó.
Nhìn khách khứa đến dự tiệc, còn có ba, mẹ kế và em trai dưới sân khấu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Cố Tĩnh Đình, chậm rãi nói.
"Hôm nay là sinh nhật của ba tôi, tôi có một món quà muốn dành tặng cho ông ấy, món quà này chính là việc tôi đã chọn được người bầu bạn suốt quãng đời còn lại của mình.
Cố Tĩnh Đình, anh yêu em, em có muốn gả cho anh không?"
Ầm, tin tức này cũng quá chấn động rồi đó.
Tất cả những người dưới sân khấu đều bị sốc.
Trước đó mọi người đều nhận được tin tức nội bộ, ai ai cũng biết mục đích của bữa tiệc hôm nay là để chọn người vợ tương lai cho nhà họ Phác.
Nhìn số lượng khách khứa đến tham gia nhiều nữ ít nam là biết ngay.
Nhưng lại không thể ngờ rằng Phác Tương Vũ lại tung ra một tin tức chấn động như vậy?
Cảnh tượng trước mắt này kịch tính quá đi mất.
Mọi ánh mắt của đám con gái, cô chủ trong các gia đình lớn đều đổ dồn về phía Cố Tĩnh Đình.
Ba người còn lại của nhà họ Phác cũng mang vẻ mặt khác nhau, sắc mặt của Phác Chính Nguyên và Kim Lệ Châu trở nên khó coi đến cực điểm, mà Phác Bỉnh Chính thì lại tỏ ra vô cùng vui mừng.
Được, được.
Lần này, Kỳ Lân Đường không muốn nhận cũng không được nữa rồi.
Cố Tĩnh Đình đứng ở nơi đó, vừa hay lúc này ánh đèn cũng chiếu thẳng vào người cô, rõ ràng là cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ, uất hận của Kim Lệ Châu và Phác Chính Nguyên quét tới nhưng cô vẫn khéo léo mỉm cười.
Mắt nhìn Phác Tương Vũ, chuẩn bị bước lên sân khấu.
Ngay khi Cố Tĩnh Đình vừa sải bước đi về phía sân khấu thì đột nhiên sảnh lớn rơi vào một khoảng không tối tăm.
.