Người tình ánh gương

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 2

Đột nhiên, như thể có thứ gì đó vỡ ra trong cơ người mình, Seriana không thể cử động được.

Cái từ ‘chồng tương lai’ và hình ảnh anh trong gương như chồng chất lên nhau, khiến cô nghẹn ngào.

Dẫu vậy, Elaire vẫn tiếp tục lời nói của mình, sửa lại chiếc váy xộc xệch của bà ta, chẳng biết gì về tình trạng của con gái mình cả.

“Mi mất trí vì chồng của mi sắp đến à?

Ta đã bảo bao nhiêu lần rằng mi phải tránh ánh nắng để giữ cho làn da của mình trắng sáng, nhưng những tấm rèm mỏng như cánh chuồn chuồn đó là sao! ”

“Gần đây họ đã thay thế những tấm rèm dày được sử dụng trong mùa đông. Vì vậy…"

“Ta sẽ nói với bệ hạ.

Ngay cả khi cô dâu của kẻ man rợ đó là công chúa của Rajen, nhưng mi không thể kết hôn với một khuôn mặt xấu xí như vậy được”.

"Vâng…"

Seriana trả lời, nuốt tiếng thở dài.

Dù sao đi nữa, mẹ cô cũng không quan tâm đến làn da của cô ấy.

Rõ ràng là bà ta đến đây vì một mục đích khác.

"Nhân tiện, con yêu à, con có nhớ yêu cầu của ta rằng hãy biến ta trở thành hoàng hậu, trước khi lũ man rợ đến không?"

"Vâng con nhớ.

Nhưng, mẹ… làm sao con có thể biến mẹ thành hoàng hậu đây? ”

Cổ họng cô như thắt lại.

Mẹ cô chỉ nghĩ về ham muốn của bà ta trong khi con gái bà đang bị bán đi.

"Tất nhiên, mẹ của Công chúa thì phải là hoàng hậu!"

“Mẹ, làm ơn…”

"Thứ ngu dốt!

Đáng lẽ ra mi phải bị nhốt trong phòng và không bao giờ được Bệ hạ tới thăm ”.

Khi đó, khóe mắt bà ta nhướng lên, vỗ vào tay bằng chiếc quạt, như thể bà đang thực sự tức giận.

“Hoàng hậu Mayer cũng có một công chúa."

Và, Thái tử…..

Seriana nuốt lời và cúi đầu xuống.

Nếu người sinh con cho nhà vua nên trở thành hoàng hậu, thì vị hoàng hậu hiện tại phù hợp hơn nhiều khi mà bà sinh ra vị vua tương lai, Thái tử, người sẽ lãnh đạo Rajen sau này.

Những người khác lắc đầu, cho rằng những lời nói đó thật thái quá, mặc dù Seriana biết.

… Mẹ cô ấy thực sự nghĩ như vậy.

“Nếu ông ta đã dùng con gái của ta đến để ngăn chặn chiến tranh, tất nhiên, bọn họ cũng nên nghĩ đến ta! Mi nghĩ có hợp lí không khi mi là người duy nhất trong lâu đài hoàng gia này được gọi là công chúa? ”

"Con không muốn đến đây."

Tuy nhiên, giọng nói nhỏ bé của cô ấy, như mọi khi, không lọt được vào tai Elaire.

Elaire là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đến mức khó có thể tin rằng bà ấy là một phụ nữ đã có một đứa con gái mười tám tuổi, bà đã xé nát con tim người hâm mộ của mình đầy sự phẫn nộ.

Đó là lý do tại sao bà vẫn còn có thể ra vào phòng ngủ của hoàng đế.

Rajen là một quốc gia một vợ một chồng, nhưng ở vương quốc này thì cho phép ly hôn. Thay vào đó là sự nghiêm cấm có vợ lẽ, nhưng những người có tiền và quyền lực lại bí mật có hai hoặc ba thiếp.

Thật là hiển nhiên khi vị vua giàu có và quyền lực bậc nhất ở Rajen có một người vợ lẽ.

Khi Elaire tóm được nhà vua, bà ấy là người thiếp đã làm ấm phòng ngủ của ông kể từ đó. Giữa chừng thì vị vua lại quay về với nhiều người phụ nữ trẻ, nhưng rồi lại ở bên bà ấy một lần nữa vì những giọt nước mắt và nụ cười thâm sâu của Elaire.

Seriana là đứa con ngoài giá thú của hoàng đế và Elaire…

Nếu những tên man rợ Chaitun không vượt qua biên giới và tấn công Rajen, thì nàng sẽ bị đem đi bán như một đứa con hoang theo lệnh của hoàng đế.

“Trong bữa vũ hội hôm nay, hãy ở bên cạnh bệ hạ bất kể chuyện gì đi nữa, hãy làm một cô con gái dễ thương.

Như cách mà nàng công chúa đáng yêu đó, Lumius, làm rung động trái tim của bệ hạ! ”

"…Con sẽ cố gắng."

“Mi không thể chỉ cố gắng!

Mi phải làm hết sức mình. Hiểu không?"

"Vâng, thưa mẹ."

Có lẽ, Seriana sẽ không thể nói một lời nào với vị vua, người ngồi vào chiếc ghế cao nhất Rajen trong đêm nay.

Biết trước được chuyện đó, cô đã hứa một lời hứa mà cô không thể thực hiện được, ngoan ngoãn gật đầu.

Elaire đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hài lòng với đứa con gái ngoan ngoãn của mình, nhìn chằm chằm vào cô như khi cô ở trong dinh thự của bá tước Fjord.

"Mẹ phải đi rồi ạ?"

“Mi sẽ làm gì nếu ta ở lại lâu hơn hả?

Chuẩn bị để gặp chồng của mi đi ”.

“Mẹ, mẹ ơi, mẹ có thể ở lại lâu hơn một chút được không…”

“Làm gì có chỗ cho một đứa đã trưởng thành như mi làm nũng hả?

Ta cũng mệt rồi.

Nếu ta muốn ở bên cạnh bệ hạ trong bữa tiệc hôm nay thì ta nên đi ngủ một giấc thật ngon từ bây giờ. ”

Cuối cùng, Elaire, người dùng tay vỗ nhẹ vào chiếc váy lộn xộn, bước ra khỏi cửa mà không tí do dự.

Miệng Seriana như cứng lại khi nhìn thấy cảnh mẹ cô không thấy thương con gái của bà chút nào.

“Chú ý đến lời ta nói đó.

Hiểu chưa?"

Cuối cùng, bà rời khỏi phòng dù không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

Ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng mẹ mình đang đi theo những cô hầu gái.

Thái độ ban nãy của Seriana không có chút lo lắng gì, giọng cô khiển trách người hầu gái mà không thèm nhìn cô và chào hỏi cô một cách đàng hoàng.

Seriana bước đến chiếc gương được che bằng tấm vải trắng.

Cô ấy trông như sắp khóc, mặc dù cô đã kìm nén lại bằng cách siết chặt nắm tay.

Trước gương, anh ấy trông rất kiên quyết ngay cả khi còn khá trẻ.

Anh ấy không hề rơi nước mắt.

Cô nhớ đến anh, và cô kìm lại những giọt nước mắt của mình.

"Em không sao.

Không sao đâu…"

Và rồi một cơn gió từ sa mạc cát mà cô chưa bao giờ cảm nhận được, đang thổi qua như lau đi những giọt nước mắt của cô.

Cô được an ủi bởi một người đàn ông mà cô không biết tên cũng như không biết giọng nói.

Seriana có thể chịu đựng nỗi buồn lúc này chỉ bằng cách nghĩ đến người đàn ông này.

"Công chúa Seriana."

"Mẹ, Nữ bá tước đã rời đi chưa?"

"Rồi."

"Tôi hiểu rồi…"

Công việc của buổi sáng vẫn tiếp tục như thể không có chuyện gì xảy ra.

Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô gật đầu lia lịa như một con búp bê khi người hầu gái nói rằng bữa sáng vẫn chưa được chuẩn bị xong và lần thử cuối cùng của chiếc váy.

Bỏ bữa là điều cô đã quen kể từ khi còn ở County.

Ở Rajen, nơi mà thân hình gầy gò, mảnh mai và làn da trắng như tờ giấy là tiêu chuẩn của cái đẹp, không chỉ Seriana mà rất nhiều phụ nữ quý tộc sẽ bỏ bữa theo cách này.

Chính vì vậy, người ta thường ngất xỉu trong sảnh tiệc, và số lần ngất đi ấy đã trở thành niềm tự hào của các nữ quý tộc.

“Tôi có thể… đi dạo một chút không?”

“Hiện giờ, Thái tử Gyro đang đi dạo ở sân sau.”

"Ah…"

Chỉ có một vài nơi trong lâu đài hoàng gia này mà Seriana có thể đặt chân đến.

Và, trong số những nơi đó, nơi duy nhất mà cô có thể đi dạo là khu vườn của Hoàng cung.

Tuy nhiên, nếu Thái tử có ở đó… thì đúng là cô muốn tránh mặt anh ta.

"Vậy, cô sẽ nói với tôi khi nào cuộc đi dạo của anh ấy kết thúc chứ?"

"Có lẽ mặt trời sẽ mọc lên cao?"

"Mang cho tôi áo dài tay và dù che nắng."

"Được rồi."

Làn da trắng tinh là điều kiện đầu tiên của một phụ nữ xinh đẹp ở Rajen và là điều kiện cần thiết đối với một cô dâu mới.

Seriana, người đang lo lắng về việc có thể phá vỡ sự phấn khích của chú rể trong ngày cưới, lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ trông như một không gian lộng lẫy, mặc dù những cánh cửa sổ đóng chặt đã nói lên rằng đây là một nhà tù.

"Không, cửa sổ đó không mở từ bên trong, vì vậy nó có thể là một nhà tù ..."

Tất cả các cửa sổ trong phòng của Seriana đều được sửa lại để cô ấy không thể nào bỏ chạy.

Ngay cả khi cửa sổ được mở, cô ấy sẽ không thể tự mình trốn thoát trong căn phòng ở tận tầng năm, vị vua của Rajen không muốn để sót bất kỳ mối nguy hiểm nào lại phía sau.

"Có kế hoạch buổi sáng nào khác không?"

"Lớp thần học sắp bắt đầu."

Đó là khoa học của Chúa mà cô ấy thậm chí còn không thể gọi tên nếu cô ấy rời Rajen.

Hơn nữa, Thần Rajen không quan tâm cô.

Nếu Chúa quan tâm đến cô, Chúa sẽ thể hiện sự thương xót dù chỉ là nhỏ nhất với cô ấy… Nhưng, Chúa đã quay lưng lại, và Seriana không còn gọi tên Chúa nữa.

Cô đã từ bỏ Chúa kể từ ngày cô thốt lên tiếng gọi Chúa khi còn rất nhỏ.

“… Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi ạ.”

Tuy nhiên, ngay từ đầu cô đã không có quyền gì hết.

Ngay từ đầu, cô ấy đã sống như vậy ở Rajen.

Seriana nhắm mắt lại khi nhìn cô hầu gái đi ra ngoài để gọi linh mục tới lớp.

Nàng vừa mới mở mắt, mặc dù nàng đang nhớ nhung đêm trăng sáng.

Lớp thần học kết thúc sớm hơn dự kiến.

Cô ấy không có động lực học tập, nhưng nhờ gần gũi với sách, Seriana đã có thể học hỏi rất nhanh.

Sau khi vị linh mục, người đã bật ra một vài lời khen ngợi, rời đi, Seriana, đã sẵn sàng để đi ra ngoài, đi đến khu vườn.

Cô vừa ăn một đĩa súp và một đĩa salad đầy ắp mà không cần ăn diện.

Mặc dù cô không còn chút sức lực, nhưng ánh nắng đầu xuân vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bên trong tâm hồn ngột ngạt của cô.

"Đừng bước ra khỏi bóng râm của dù che."

"Đi bộ một lúc thôi không sao mà."

"Chuyện đó là không thể.

Nếu dù che làm phiền cô, thì cô chỉ nên đi bộ trong bóng râm.

Linh mục sẽ sớm làm một buổi lễ ”.

"…Ừm."

Mặc dù cô ấy muốn được tắm nắng nhiều hơn một chút, nhưng người hầu gái đi theo cô ấy vẫn không từ bỏ với thái độ cứng rắn.

Cô là một công chúa giả mạo, người hầu gái phải hầu hạ tạm thời, vì vậy cô hầu dường như tập trung vào việc biến cô ấy thành cô dâu hoàn hảo hơn là vun đắp mối quan hệ tốt với cô ấy.

Seriana bắt đầu bước đi cẩn thận trở lại, cố gắng không thoát khỏi bóng râm do chiếc dù che nắng tạo ra, và cô tự hỏi liệu mình có bao giờ nhìn thấy loại màu xanh này nữa hay không khi nhìn những bông hoa bắt đầu nở rộ.

Chaitun, họ muốn cô làm cô dâu của họ, một vương quốc nằm trong sa mạc.

Đây có thể là lần cuối cùng cô nhìn thấy những chiếc lá mềm.

‘Mặc dù trong sa mạc ... tôi có thể thấy một ốc đảo.’

Đó là tất cả những gì mà cô mong đợi.

Không phải tất cả mọi sa mạc đều có ốc đảo, nhưng cô phải cầu nguyện rằng Chaitun, nơi cô sẽ sống trong tương lai, sẽ giống như sa mạc mà anh đã sống trong gương.

Tất nhiên, thần Rajen cũng sẽ không ban điều ước này của.cô ấy thành sự thật…

Một lần nữa nỗi phiền muộn lại nhấn chìm cô.

Và rồi, những bông hoa rực rỡ trước mặt cô thì như vụt mất, và giọng nói của những người hầu gái đi theo cô cũng không hề được nghe thấy.

Do vậy, nó sẽ là...

Vì lý do nào đó, cô ấy đã thoát ra khỏi bóng râm của chiếc dù đang bất động và đi tiếp.

"Ồ!"

Seriana loạng choạng, cô va vào một người mà cô chưa từng gặp trước đây.

Cô thực sự như bị mất trí.

Cô nghĩ vậy rồi ngã xuống, và cô cười nhạo bản thân mình thảm hại làm sao.

Khi cô nhắm mắt lại, cảm thấy sàn nhà gần hơn, một thứ gì đó nóng bỏng nắm lấy cánh tay cô.

Ngạc nhiên trước sức nóng này, Seriana sớm nhận ra đó là nhiệt độ cơ thể của một người.

"Xin lỗi."

"Ôi không.

Cảm ơn vì đã giúp tôi."

Hơi ấm chạm vào da cô nhanh chóng biến mất.

Seriana cúi đầu cảm ơn mà không buồn nhìn vào gương mặt của người đã giúp cô khỏi phải chịu cú ngã đau.

Như thể cô có thể nghe thấy giọng nói của hoàng hậu, người đã đến phòng cô vào ngày đầu tiên cô ở trong cung điện hoàng gia và hét lên rằng cô không được gây ra bất kỳ rắc rối nào cho đến ngày cưới.

‘Nếu chuyện gì xảy ra, mình thậm chí có thể bị cấm đi dạo!’

Seriana trong lâu đài hoàng gia này cũng không có quyền làm gì nhiều. Và, có vô số điều bị cấm.

Một lâu đài hoàng gia mang lại cảm giác như một ngục tù.

Ngay cả khi đi dạo trong vườn, cô cũng phải chú ý đến xung quanh như thể quản ngục đang canh gác.

Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy thậm chí không thể đi dạo như vậy…?

‘Mình ngột ngạt tới chết mất thôi...’

Cô không thể nói rằng mình vẫn còn sống, nhưng cô ghét điều đó.

“Một lần nữa, tôi xin lỗi.

Tôi không thể nhìn thấy rõ. "

“Tôi nghe nói rằng hoàng gia của Rajen rất kiêu ngạo, nhưng có vẻ như đó không phải là tất cả bọn họ.

Hay đây là, một quý tộc khác chỉ giống hoàng gia với màu tóc? ”

"À ừm…"

Seriana run rẩy trước giọng nói của đối phương, tuy bình tĩnh nhưng đầy nghi ngờ.

Có người đã nghi ngờ rằng Seriana có thể không phải là hoàng tộc.

"Kudra, ngài không được đi một mình đâu."

"Kayan, ngươi quá lo lắng."

"Không phải là quá hiển nhiên khi tôi lại lo lắng như vậy bởi vì chủ nhân của tôi quá liều lĩnh sao?"

"Không phải liều lĩnh cũng là đặc quyền của ta sao?"

“Ngài đúng rồi, nhưng…”

“Ngươi đến tận đây để cằn nhằn ta.

Ngươi không phải là Chiarin ”.

“Chiarin đó cũng đang tìm Kudra, nên sớm muộn gì ngài cũng sẽ nghe thấy tiếng cằn nhằn đó thôi.”

"Ta ghét điều đó…"

Cuộc trò chuyện tiếp tục như thể một tụm đàn ông đã đến.

Nhưng, Seriana không nghe thấy gì ngoài từ “Kudra”.

Kudra là từ để chỉ Vua của Chaitun, người chắc chắn sẽ đón cô ấy về làm dâu.

Cô biết hôm nay anh sẽ đến, nhưng mà…?

Seriana cũng không biết rằng họ cũng sẽ gặp nhau tại vườn thượng uyển như thế này.

"Nhưng, ai đây?"

“Tôi đoán đó là Công chúa của Rajen.

Mặc dù cô ấy hơi khác so với những gì tôi nghe được từ Nurabi. ”

Seriana hít sâu trước lời nói của người đàn ông đó.

Cô ấy không nên bị nghi ngờ.

Trước khi buổi lễ được tổ chức, rất có thể chiến tranh sẽ lại nổ ra.

“Tôi là Seriana… Winne Darmian của Rajen.

Xin gửi lời chào đến Kudra của Chaitun. ”

Đó là một cái tên kì dị.

Seriana, người hơi cúi đầu xuống để chào, chờ đợi câu trả lời của người đàn ông.

Anh ấy có biết tên cô dâu không?

Nếu anh ấy không biết, chẳng phải cô nên cho anh biết rằng cô ấy sẽ trở thành cô dâu của anh ấy sao?

Bộ não nhỏ của Seriana đang dần trở nên phức tạp.

“Này, tôi tình cờ nhìn thấy Ranua của mình.

Đây cũng là từ Helaim hay Kayan? "

"Dường như là vậy."

May mắn thay, dường như anh ta biết tên cô dâu của mình.

Có vẻ như khi gia đình hoàng gia Rajen gửi thư trả lời cho Vua của Chaitun, họ dường như cũng đã đặt tên cho cô ấy.

Khi cô nghe thấy câu trả lời của người đàn ông như thể anh ta đang mỉa mai mình, cô bất giác ngẩng đầu lên và nhìn kĩ khuôn mặt của anh ta.

"Vaisha Khun Kudra, người sẽ là chồng của Công chúa."

Mái tóc đen óng ánh ngay cả dưới ánh nắng mặt trời Rajen, khuôn mặt có những đường nét sắc cạnh và làn da màu đồng.

Và, đôi mắt màu hổ phách…

Khoảnh khắc Seriana soi xét khuôn mặt của anh, cô quên mất đi cách thở.

Mơ ư?

Ảo tưởng chăng?

… Đây có phải là ảo ảnh chỉ tồn tại trong sa mạc?

Anh ấy, người chỉ tồn tại bên trong tấm gương, xuất hiện trước mặt Seriana và đang nhìn chằm chằm vào cô.---

Hi mn sau gần cả tháng thì trans sống lại r đây. Trans bị thiếu ủng hộ quá chắc 2 3 chap nx cx chết thui TT

Truyện Chữ Hay