*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những bộ xương này có cái bị đinh đá đâm xuyên ngực, cái bị đâm rách bụng, thậm chí còn bị đâm xuyên từ trong miệng ra ngoài..
Mặc dù tôi đã từng đi đến Âm Ti, nhưng lại vô duyên với tầng mười tám cưới Địa Ngục mà ác quỷ nghe danh đều phải sợ mất mật đó
Bây giờ đi qua gian mộ treo đầy thi thể này cũng có cảm giác như đi vào A Tỳ Địa Ngục vậy
Đa số những xương cốt này đã biến thành khung xương trắng hếu, nhưng cũng có vài thi thể trong trạng thái nửa thối rữa
Thông qua những bộ quần áo trên mấy thi thể đó có thể nhận ra, bọn họ không phải đều đến từ triều nhà Hán, có người còn mặc quần dài thời hiện đại
Tôi sợ ngây người với cảnh3tượng trước mặt, nếu như không phải còn Đinh Nhất đang hôn mê trên lưng tăng thêm cho tôi lòng dũng cảm, chắc tôi đã quay đầu chạy trở về
Tôi công Đinh Nhất đi xuyên qua giữa hai bức tường đầy xác người và tự hỏi tại sao những người này lại chết ở đây? Bọn họ chắc chắn không phải những nô lệ phải chết theo khi xây mộ, chẳng lẽ mấy nghìn năm qua vẫn có người tiếp tục đưa người sống vào chết trong mộ? Mà điều lạ nhất là trên những bộ xương này đều không có tàn hồn, nếu như không phải mùi hôi thối quá nặng, tôi thật sự không thể tưởng tượng được ở đây lại có nhiều thi thể đến thế
Mùi vị sau khi thi thể thối rữa toả ra cũng có hại với1sức khoẻ con người, nên tôi định vác Đinh Nhất nhanh chóng rời khỏi đây
Ai ngờ đúng lúc này tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang treo trên bức tường thi thể bên phía tay phải! “Chú họ!” Trong lòng tôi hoảng sợ hô to một tiếng Bả vai trái của chú họ bị một chiếc đinh đá xuyên qua, máu trên vết thương đã khô từ lâu
Toàn bộ thân thể chú họ treo nghiêng phía trên chiếc đinh, hai mắt nhắm nghiền, đầu thõng xuống, gương mặt chủ trắng bệch không còn chút sắc màu nào..
Nhìn thấy cảnh tượng này mà lòng tôi lạnh ngắt, thậm chí tôi còn không dám tiến đến để xem chú họ còn sống hay đã chết? Tôi không biết tại sao chú họ và những thi thể này lại bị treo lên9tường, nhưng tôi tin rằng không phải bọn họ tự treo mình lên khi còn sống
Để đảm bảo an toàn, tôi vẫn kiên trì công Đinh Nhất xuyên qua hai bức tường thi thể này để đi tới một chỗ tương đối an toàn
Tôi kiểm tra một chút bốn phía xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới buông Đinh Nhất ra và để anh ta tựa lưng vào tường chờ
Tiếp đó tôi tháo một chiếc đèn pin bên hông xuống, hít sâu một hơi rồi quay trở lại..
Nói thật lòng, tôi không tin chú họ chết như vậy, bởi vì trong lòng tôi chú ấy thuộc họ mèo nên chắc chắn không thể chết dễ dàng như thế.
Một lần nữa đứng giữa hai bức tường thi thể, tôi vẫn có cảm giác tê dại cả da đầu,3bắp chân chuột rút, ở một nơi như thế này..
Nếu như không phải cần thiết chắc chắn tôi sẽ không đến lần thứ hai
Cũng may chú họ bị treo ở nơi không quá cao, tôi giơ tay là vừa vặn chạm vào mắt cá chân chú
Tôi hơi run rẩy sờ làn da chỗ mắt cá chân để thử cảm giác xem chú họ có còn ấm không
Sau khi sờ một cái tôi lập tức thấy vui mừng vì phát hiện thân thể của chú họ vẫn còn hơi ấm, thế là tôi vội hô to: “Chú họ, mau tỉnh lại! Cháu là Tiến Bảo đây, chú có nghe thấy cháu gọi không? Chú mau tỉnh lại!” Tiếc là bất kể tôi gọi to thế nào, chú họ vẫn không hề có phản ứng
Tôi biết chắc chắn không thể cứ tiếp tục như3vậy, nhất định phải nghĩ cách đưa chú họ từ trên đó xuống
Nhưng vị trí hiện giờ của chú họ cách mặt đất tẩm hơn hai mét, tôi đưa tay sờ thì không sao nhưng nếu muốn đưa chú ấy từ trên đó xuống thì lại vô cùng khó khăn
Tôi nhìn thứ xung quanh xem có gì kể không..
Những phát hiện xung quanh đây ngoại trừ những bộ xương binh lính và bộ xương ngựa chiến ra thì chẳng còn gì khác
Thậm chí có lúc tôi nảy ra một suy nghĩ điên cuồng, đó là đi đẩy chiếc xe ngựa chứa quan tài kia đến đây
Cũng may ý nghĩ này vừa nhô ra đã bị tôi gạt bỏ, bởi vì tôi không chắc trên chiếc quan tài đó có ẩn nấp cơ quan nào không? Nhỡ đâu lại phát động cái gì đó không nên phát động, có khi tôi cũng bị treo lên tường giống chú họ mất! Thật ra có một điều mà từ đầu đến cuối tôi vẫn không nghĩ ra, đó là với bản lĩnh của chú họ, kể cả có gặp chuyện gì, chú cũng không nên biến thành bộ dạng như bây giờ! Ngay trong lúc tối đang không biết dùng thứ gì để kể mới có thể đỡ được chú họ từ trên cao xuống, đột nhiên tôi nhớ đến mấy chiếc hòm to chứa vật bồi táng trong mấy gian phòng trước đó, nếu như bây giờ có một chiếc hòm cao một mét rưỡi là có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện
Nhưng vấn đề là nếu như tôi quay lại lấy chiếc hòm to đó thì lại phải đi qua cái đài Tịnh Hồn rắm chó kia, lần trước tôi có thể đi qua đó đúng là may mắn, nhỡ lần này lại bị giống Đinh Nhất thì làm sao bây giờ? Vậy chẳng phải xong đời rồi à!
Đợi vài chục năm sau có đoàn khảo cổ nào đó mở mộ cổ này ra, tôi, Đinh Nhất, chú họ, ba người treo thẳng tắp trên tường ở chỗ này và biến thành thịt khô có giá trị khảo cổ mất! Nghĩ tới đây tôi quyết định kiên quyết không quay lại lối vào! Mặc dù tôi không hiểu rõ tình huống trong mộ cổ này, nhưng tôi tin rằng nếu vẫn tiếp tục đi lên phía trước sẽ còn có nhiều vật bồi táng khác chờ chúng tôi
Lúc này tôi nhìn thoáng qua chú họ đang treo trên tường, sau đó cắn răng công Đinh Nhất tiến lên phía trước..
Thật ra tôi cũng đã tính để Đinh Nhất ở chỗ này và tôi sẽ đi nhanh rồi quay lại
Nhưng tôi lo rằng khi mình tìm thấy vật để kê chân rồi quay lại thì đã thấy Đinh Nhất cũng bị treo lên tường! Cũng may trời không tuyệt đường người, tôi cũng Đinh Nhất đi tới phía trước chưa đến năm mươi mét là thấy rất nhiều hòm gỗ to nhỏ tại một điện thờ phụ
Tôi vội thả Đinh Nhất xuống để chạy đến chọn một chiếc hòm có độ cao vừa phải, sau đó dùng chiếc đèn pin trong tay đánh vào chiếc khóa đồng trên hòm..
Bởi vì nếu tôi muốn mang chiếc hòm gỗ này về chỗ chú họ, vậy thì phải đổ toàn bộ vật bối táng trong đó ra mới được
Chiếc đèn pin trong tay tối đúng là vô cùng rắn chắc, chỉ đập hai, ba nhát là đã phá vỡ được chiếc khóa đồng
Chắc do chiếc khóa này chỉ để trang trí nên thật sự không có tác dụng phòng trộm
Sau đó, tôi cạy chiếc hòm ra xem thì phát hiện vật bồi táng bên trong chiếc hòm này đều là quần áo, nhưng đa số đều đã bị mục nát không còn hình dạng gì, gần như đụng đến là tan
Tôi cố kìm cơn tức giận để móc hết những thứ vải vóc bẩn thỉu và mục nát đó ra, sau đó đẩy thử thì phát hiện chiếc hòm gỗ này không nặng như đã tưởng.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/nguoi-tim-xac-070820/chuong-1895