Bởi vì phải chăm sóc Bách Đông Thanh nên Hứa Húc xin nghỉ dài ngày, không chỉ đặt món ăn dinh dưỡng một ngày ba bữa, mà còn tự mình xuống bếp nấu canh. Bách Đông Thanh được đãi ngộ từ răng đến tóc thế này thì vô cùng sợ hãi, thành thật ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. không hề đi đâu, công việc cũng giải quyết ngay tại nhà, còn từ chối lời mời của Lâm Khải Kiệt vài lần để lấy lòng Hứa Húc.
Hứa Húc thấy anh biểu hiện như vậy thì có chút hài lòng.
Chuyện bực mình duy nhất xảy ra vài ngày gần đây chính là, từ chỗ Trình Phóng biết được, Mạc Vĩ đã mất tích ba ngày sau đêm hôm đó. Sau khi người của Trình Phóng biết được, hỏi một vòng quanh xóm, tin tức thu thập được chính là có người nói anh ta đã về quê.
Quê quán của anh ta vốn là ở ngay ngoại ô, Trình Phóng nhanh chóng đi đến đó xem xét tình hình, nhưng trong thôn nhỏ đó không ai từng thấy Mạc Vĩ trở về. Vốn nghĩ rằng đây là do Lâm khải Kiệt gây nên, vậy mà bất ngờ biết được người của Lâm Khải Kiệt hình như cũng đang tìm kiếm anh ta.
Tóm lại, một người đàn ông tàn tật đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ. Trình Phóng định báo cảnh sát tìm người, nhưng mà bọn họ không phải họ hàng thân thích gì của Mạc Vĩ, sợ rằng kéo cảnh sát vào lại đánh rắn động cỏ, làm cho Lâm Khải Kiệt biết mình đang bị điều tra.
Cuối cùng cũng chỉ có thể xem như không có tin gì là tin tốt.
Hứa Húc sau khi nghe được tin này, nói lại với Bách Đông Thanh, đối phương vậy mà không hề để trong lòng.
“Không chừng là xảy ra nhiều chuyện như vậy nên đi đâu đó giải sầu rồi! Đã xác định là không phải Lâm Khải Kiệt còn không tốt sao?”
Hứa Húc cũng chỉ có thể hi vọng như vậy.
Một tuần sau, Bách Đông Thanh đến bệnh viện cắt chỉ, vốn dĩ là đã có một vết sẹo ở phần bụng rồi, bây giờ lại thêm một đường rạch dài mới tinh.
Vết sẹo cũ kia là hồi học đại học giúp một nữ sinh đuổi theo tên cướp nên bị đâm, vết sẹo dài mới đây thì do lần này để lại.
Hứa Húc nhìn xem hai vết sẹo kia, tim phổi như bị ai đó cào chảy máu, nghiêm túc nói: “Sau này không cho phép làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, anh muốn hăng hái làm việc nghĩa thì cũng phải nghĩ đến an toàn của bản thân trước tiên. Còn nói lần này cản dao cho tên Lâm Khải Kiệt rác rưởi kia, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã bốc hoả rồi.”
Bách Đông Thanh khó xử cười cười: “Nếu không phải là vì Mạc Vĩ, anh cũng không ngăn đâu. Em cũng không muốn Mạc Vĩ bởi vì Lâm Khải Kiệt mà xảy ra chuyện chứ?”
“Em càng không muốn anh xảy ra chuyện hơn.”
Bách Đông Thanh cười thở dài, nói sang chuyện khác: “Để chúc mừng anh cắt chỉ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Hứa Húc còn chưa kịp gật đầu, điện thoại của anh đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, tiện tay lấy ra xem, lông mày có hơi nhíu lại, sau đó nhìn về phía cô cười nói: “Xem ra thầy Trần đã đoán được mấy ngày gần đây anh được em chăm sóc kỹ lưỡng, mập ra một vòng, cho nên vừa mới sắp xếp bảo anh đi công tác có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải thu dọn một chút, lập tức xuất phát.”
Hứa Húc a một tiếng: “Anh vừa mới cắt chỉ đã phải đi công tác rồi á!”
Bách Đông Thanh đứng thẳng dậy làm động tác đứng lên ngồi xuống trong phạm vi lớn: “Anh thật sự không sao!”
Hứa Húc bĩu môi: “Vậy cũng được! Tự anh cẩn thận chăm sóc bản thân, có việc gì thì gọi điện thoại cho em.”
Bách Đông Thanh gật đầu, nhanh chóng thu dọn hành lý, vội vàng bước ra ngoài, đang lúc đứng trước cửa thay giày đi ra ngoài, đi được vài bước, lại vội vàng quay lại, đi tới cửa, đưa mắt nhìn Hứa Húc nói: “Anh giải quyết xong vụ việc lần này, hai người chúng ta xin nghỉ phép dài hạn nhé.”
Hứa Húc nói: “Đợi anh làm xong rồi nói sau, công việc của anh nói đến là đến, em cũng không biết đến chừng nào anh mới có thể nghỉ phép dài hạn nữa là.”
Bách Đông Thanh hôn lên môi cô: “Lần này chắc chắn có.”
Hứa Húc được nụ hôn tạm biệt này an ủi đôi chút, nhíu nhíu mày cười khẽ: “Được rồi, vậy em sẽ chờ.”
Bách Đông Thanh nhìn cô chằm chằm một lúc, có chút lưu luyến không rời xoay người rời đi.
Hứa Húc rất ít khi hỏi đến công việc của Bách Đông Thanh, chỉ biết lần này đến một thành phố ven biển đi công tác, chắc là bận rộn nhiều việc, rất ít liên lạc, cô cũng không muốn quấy rầy anh, mỗi tối trước khi đi ngủ có trò chuyện vài câu.
Cứ như vậy qua ba ngày, tối hôm đó chừng chín giờ, Hứa Húc đột nhiên nhận được điện thoại của Trình Phóng.
“Có việc gì sao?”
Trình Phóng ở đầu bên kia trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng: “Mấy ngày nay lão tam ở đâu?”
“Đi công tác ở Tân Hải.”
“Cậu ấy nói với em như vậy à?”
Hứa Húc nhíu mày: “Anh muốn nói cái gì?”
Trình Phóng nói: “Mấy ngày nay Tân Hải có triễn lảm du thuyền mỗi năm một lần còn tổ chức tiệc tùng, đây là hoạt động hàng năm mà Lâm Khải Kiệt chắc chắn có tham gia, hắn ta còn lấy danh nghĩa cá nhân tổ chức một bữa tiệc ở đây nữa, có thể có một vài giao dịch không thể lộ ra ánh sáng, anh muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chút.”
“Cho nên?”
Trình Phóng: “Mấy ngày nay anh nhìn thấy lão tam vẫn luôn đi theo Lâm Khải Kiệt.”
“Cái gì?!” Hứa Húc không thể tin nổi lên giọng.
“Còn có thể xác định được lão tam chính là khách quý trong buổi tiệc của hắn ta.”
Đầu óc Hứa Húc có hơi hỗn loạn, nếu như bởi vì yêu cầu công việc mà Bách Đông Thanh phải qua lại với Lâm Khải Kiệt, cô cũng không phải là không thể phản đối, nhưng lần này anh rõ ràng là đã nói dối cô.
Trình Phóng nói: “Anh vừa mới nhìn thấy lão tam đi về phòng khách sạn.” Anh ta dừng một chút, rồi mới tiếp tục, “Còn dẫn theo một người phụ nữ, để anh gửi ảnh chụp cho em xem.”
Cúp điện thoại, Hứa Húc rất nhanh nhận được một tấm hình do đối phương gửi đến, dù sao cũng cách một khoảng khá xa, ánh sáng mờ mờ, Hứa Húc chỉ nhận ra người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia chính là Bách Đông Thanh, mà người phụ nữ được anh ôm, bởi vì bị áo vest của anh bao lại, cho nên chỉ nhìn thấy bóng lưng, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ mơ hồ có thể xác định vóc dáng cao gầy.
Ngay sau đó Trình Phóng lại nhắn thêm một tin nhắn nữa: Thật ra cũng không nhất định phải giống như chúng ta nghĩ, đợi lát nữa anh đi nhìn xem thế nào.
Hứa Húc nhìn tấm ảnh chụp hành lang khách sạn, không biết người phụ nữ được Bách Đông Thanh đỡ có phải đã uống say rồi hay không, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô không đợi được Trình Phóng đi xem xét tình hình, sau khi bình tĩnh lấy lại tinh thần, trực tiếp gửi tấm hình kia qua cho Bách Đông Thanh.
Mà Bách Đông Thanh lúc này đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách sạn, nghe được âm báo tin nhắn, tiện tay cầm lên xem, ánh mắt rơi vào tấm hình kia, lông mày không khỏi nhíu lại.
Cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ tóc dài ướt sũng từ bên trong bước ra.
Bách Đông Thanh ngẩng đầu, hỏi: “Cô sao rồi?”
Phùng Giai có chút lúng túng giật giật khoé miệng: “Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn học trưởng đã cứu tôi ra!”
- Hết Chương -