Chỉ trong một buổi chiều, trong lòng Hứa Húc rất hỗn loạn, cô cũng không còn tâm trạng để chỉnh lý bản thảo phỏng vấn, vẫn luôn lên mạng theo dõi các loại bình luận của cư dân mạng.
Phải nói trước đó khi nhìn thấy những bình luận chửi mắng Bách Đông Thanh, chỉ hận không thể xắn tay áo đánh cho đám người kia một trần, nhưng hiện giờ nhìn thấy những bình luận chửi rủa kia, trong đầu chỉ nghĩ đến anh em Mạc Vĩ và Mạc Tân, nghĩ đến căn nhà trệt tối tăm, cùng với tiếng cọt kẹt từ cây nạng của Mạc Vĩ, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút mơ hồ.
Là một luật sư, cách làm của Bách Đông Thanh không có bất kỳ sai sót nào, nhưng trên góc độ đạo đức, anh làm như vậy, thậm chí ở một mức độ nào đó đã lợi dụng sự nhu nhược và bất lực của Mạc Vĩ, đương nhiên là đáng bị đem ra bàn tán tranh cãi.
Giống như Trình Phóng đã hỏi, lúc anh đối mặt với Mạc Vĩ, còn có lòng trắc ẩn hay không đây?
Thật ra trước đây cô đã từng hỏi anh, nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà biểu hiện của anh lại rất bĩnh tĩnh, ý là những tình huống này anh đã nhìn nhiều không quen cũng không lạ.
Có phải làm luật sư lâu ngày nên nội tâm mềm mại cũng sẽ dần dần chai sạn vô tri hay không?
Hứa Húc bỗng nhiên có chút khó chịu, đây là đang nói về Bách Đông Thanh nhìn thấy ông lão bán khoai lang đứng trong gió rét cũng động lòng trắc ẩn đấy!
Sau khi hết giờ làm việc ngày hôm nay, cô về nhà tương đối muộn, khó có bữa Bách Đông Thanh còn về nhà trước cô.
“Sao về muộn vậy? Ra ngoài chơi với bạn bè à?” Thấy cô bước vào cửa, Bách Đông Thanh đang ngồi trên ghế sa lon xài máy tính ngẩng đầu hỏi.
Hứa Húc gật gật đầu, trầm mặc đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, đưa mắt nhìn anh không nói lời nào.
Bách Đông Thanh cảm nhận được sự khác thường của cô, hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Húc mím mím môi, nói: “Em bị chủ biên giao cho phụ trách bản án của Lâm Khải Kiệt, hôm nay em đi phỏng vấn Mạc Vĩ.”
Bách Đông Thanh vậy mà không hề tỏ ra bất ngờ, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía cô: “Có phải em cảm thấy bọn họ rất đáng thương đúng không? Cảm thấy cách làm của anh rất đáng ghét?”
Hứa Húc do dự trong chốc lát, gật gật đầu: “Anh có lợi dụng sự nghèo khó và bất lực của anh ta, thuyết phục anh ta nhận bồi thường của Lâm Khải Kiệt hay không?”
Bách Đông Thanh nhíu nhíu mày, có chút khó xử cười cười: “Mặc kệ nhân phẩm của Lâm Khải Kiệt có thối nát đến cỡ nào, chỉ trong vụ án này, chứng cứ bày ra trước mắt, đã thể hiện rõ đây là một vụ án ngộ sát. Tích cực chủ động bồi thường là một trong những đường tắt giảm bớt hình phạt, cũng là quyền lợi của hắn ta. Đối với Mạc Vĩ mà nói, anh ta đương nhiên cũng có quyền từ chối bồi thương, yêu cầu gia tăng hình phạt xử nặng. Nhưng mà đã là án ngộ sát, thì có thể phán bao nhiêu năm chứ? Cho dù không có luật sư biện hộ, cũng chỉ là hai ba năm. Hai ba năm này Mạc Vĩ có thể giải được mối hận trong lòng sao? Anh ta bị tật ở chân, nhận tiền bồi thường để có thể đảm bảo cho cuộc sống của mình sau này, theo anh nhận thấy, như vậy còn thực tế hơn so đo vài năm tù.”
Nói đến đây, anh lại tự giễu cười khẽ một tiếng, “Anh biết, anh đây là đang đứng nói chuyện nên không biết đau eo, thậm chí có người còn cảm thấy anh đang kiếm cớ biện minh cho hành động của mình, thế nhưng đây chính là sự thật.”
Những lời anh nói, đương nhiên Hứa Húc đã từng nghĩ đến, nhưng mà nghĩ trong đầu là một chuyện, đối mặt với thực tế lại là một chuyện khác.
Sắc mặt cô u ám ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh có khó chịu sao?”
Bách Đông Thanh trầm mặc một lát, gật đầu: “Đương nhiên có khó chịu. Nhưng giờ đang là lúc phá án tử, nhất định phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, nếu không sẽ không thể nhìn nhận sự việc một cách khách quan. Mà luật sự một khi đã mất đi năng lực khách quan, vậy thì anh ta không còn khả năng phát hiện ra những vấn đề tồn tại trong vụ án nữa, án oan án sai chỉ còn cách một bước nữa thôi!”
Hứa Húc nói: “Em hiểu rõ lời anh nói, nhưng mà anh phải đồng ý với em, vĩnh viễn phải nhớ kỹ mục đích học luật của anh lúc ban đầu.”
Bách Đông Thanh mỉm cười: “Anh đồng ý với em.”
Hứa Húc nghĩ nghĩ lại nói: “Em sẽ phụ trách vụ án này, mặc dù viết bài đưa tin sẽ giữ vị trí trung lập, nhưng tình cảm mà bài viết truyền tải có thể đứng về phía người bị hại, giống như ý kiến của phần lớn dư luận.”
Bách Đông Thanh bật cười: “Em không đứng về phía người bị hại, chẳng lẽ lại đứng về phía Lâm Khải Kiệt à? Em cứ mạnh dạn mà viết, không cần quan tâm đến cảm nhận của anh, bởi vì bỏ qua thân phận luật sư này, trên phương diện tình cảm anh cũng đồng cảm với người bị hại.”
Hứa Húc cảm thấy thoải mái hơn một chút, dường như nhớ tới gì đó, nói: “Đúng rồi, nhân viên công tố bên phía Viện kiểm sát đã đổi thành Trình Phóng, anh có biết chưa?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Biết!” Nói xong thở dài, “Anh còn thực sự hi vọng cậu ấy có thể thắng đây.”
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học ở khu bình luận nhảy nhót đến phát rồ kia, tôi vẫn là đề nghị bạn đi đọc thêm về hệ thống pháp luật một chút. Thân chủ của luật sư biện hộ chắc chắn đa phần đều là người xấu, nhưng người xấu cũng có quyền được biện hộ, cũng có thể tranh thủ để giảm bớt hình phạt.
Ý nghĩa lớn nhất về sự tồn tại của luật sư biện hộ không phải để tranh thủ quyền lợi cho những người này, mà là giảm bớt những án oan án sai có thể phát sinh trong quá trình xử án.
Với lại nam chính trong truyện không hề bị uy hiếp hay lợi dụng, chỉ là khác biệt lập trường, cho nên cảm nhận của hai bên khác nhau, Mạc Vĩ đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng bởi luật sư của anh ta và Trình Phóng đấy thôi.