Cuối tuần này vốn dĩ không có công việc gì khẩn cấp, Bách Đông Thanh dự định dành ra hai ngày nghỉ cuối tuần nghỉ ngơi thật tốt, thoả mãn yêu cầu hâm nóng tình cảm của Hứa Húc, hẹn hò dạo phố với cô hay gì gì đó.
Anh biết Hứa Húc đã từng phàn nàn về mối quan hệ “yêu đương nồng nhiệt” này, chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận chính mình làm bạn trai quả thực là không làm tốt lắm.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày xưa ở trường học, một hồi yêu đương rạng rỡ giữa cô và Trình Phóng, hai người mỗi ngày đều trôi qua tiêu dao tự tại, muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc, cố tình gây sự cãi nhau, vừa nồng nhiệt lại nóng bỏng. Cái gọi là yêu đương nồng nhiệt hẳn là phải nên như thế mới đúng.
Vậy mà sau khi bắt đầu đoạn tình cảm này với anh, không nói tới việc ngay từ đầu chính bản thân anh đã tỏ ra nhu nhược rồi né tránh, mỗi một bước đều là do cô chủ động thì mới có thể bắt đầu. Sau ngần ấy năm ở bên nhau, bởi vì trong lòng có tảng đá tên Trình Phóng ngáng đường, cho nên không hề có niềm tin vào tương lai, vì để trốn tránh cảm giác “tồi tệ” này, anh đã dành phần lớn sức lực vùi đầu vào công việc, một năm nhận mấy chục vụ án, đi sớm về muộn công tác tăng ca là chuyện bình thường, làm gì có thời gian để vun đắp tình cảm với cô đâu chứ.
Anh vẫn luôn muốn cho cô rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng thật ra chung giường chung gối nhiêu đó năm, thứ cô thật sự muốn, anh chỉ có thể nhỏ giọt từng chút từng chút một. Thế nhưng cô vẫn luôn bao dung, từ trước đến giờ chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh.
Anh đã từng không dám xác định tình cảm của cô đối với mình, thậm chí đã từng hoài nghi rằng bản thân mình chỉ là kẻ thay thế sau khi Trình Phóng rời đi. Cho đến khi Trình Phóng quay trở về, nhìn thấy thái độ hoàn toàn dửng dưng của cô, cuối cùng anh mới có thể xác định được, chính mình không phải là kẻ thay thế, mà là độc nhất vô nhị. Thế nhưng chính là vì biết được điểm này, anh càng cảm thấy tội lỗi, bởi vì sự nhu nhược mà do dự của anh, anh đã để cô phí hoài bao nhiêu năm tháng đáng được hưởng thụ tình yêu.
Cũng may, hiện giờ vẫn chưa muộn, dù sao tình cảm của anh dành cho cô vẫn vẹn nguyên như trước, loại tình cảm nồng nhiệt này sẽ còn tiếp tục dài lâu, lâu đến mãi sau này trong suốt quãng đời còn lại.
Tối hôm qua, bởi vì Hứa Húc nói muốn hưởng thụ tình yêu cuồng nhiệt, sau khi hai người xem phim xong về nhà, Bách Đông Thanh đã tự mình chứng minh cho cô thấy tình yêu cuồng nhiệt là nên như thế nào.
Ngày hôm sau khó có được một ngày hai người được ngủ thẳng giấc, cho đến khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, vẫn còn nằm lì trên giường chưa muốn động đậy.
Đương nhiên, chủ yếu là do Hứa Húc cũng không còn hơi sức đâu mà cử động.
Cho đến khi bụng truyền đến một tràng âm thanh ùng ục, cô mới miễn cưỡng mở to mắt, bực bội chọc chọc Bách Đông Thanh vẫn còn đang nhắm chặt hai mắt, ồm ồm nói: “Em đói bụng!”
Bách Đông Thanh nhướn mí mắt lên, nhìn cô khoé miệng vẽ lên một đường cong cong: “Anh đi nấu cơm.”
Hứa Húc gối lên cánh tay anh, đưa tay chạm vào mặt anh, cười nói: “Được rồi, gọi thức ăn ngoài cũng được, vì để cho em được trải nghiệm cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, anh cũng mệt mỏi lắm rồi!”
Cô đã từng đọc qua một bài nghiên cứu, nói rằng thời kỳ mặn nồng của tình yêu chỉ kéo dài từ mười tám đến ba mươi tháng, sau đó cũng chỉ là thói quen cùng những dư vị không mấy ý nghĩa. Nhưng mà cái gọi là nghiên cứu này cũng không mấy khoa học, hoặc có thể nói là không tuyệt đối, ít ra đối với trường hợp của cô là hoàn toàn không đúng.
Cô và anh đã ở bên nhau ba năm rồi, nhưng mỗi sáng sớm mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, thì vẫn có một chút cảm giác động tâm. Đối với người này, thật sự là vẫn giống như đang ở trong thời kỳ mặn nồng của tình yêu.
Bách Đông Thanh nghe cô nói như vậy, sắc mặt có hơi ngượng ngùng, nhẹ cười cười: “Gọi thức ăn ngoài không dinh dưỡng, anh cũng không mệt lắm đâu, em nằm một lát đi, anh làm xong sẽ gọi em ngay.”
Hứa Húc gật đầu, cười chọn món ăn: “Trong tủ lạnh vẫn còn thịt ba chỉ, em muốn ăn rau xào thịt.”
Bách Đông Thanh đã đứng dậy thì quay lại đưa dấu ok với cô.
Lúc này đã mười một giờ rồi, Hứa Húc cũng không ngủ thêm được nữa, toàn thân bủn rủn nên không muốn xuống giường, liền nằm lì trên giường vừa chơi điện thoại vừa chờ Bách Đông Thanh làm cơm xong gọi mình.
Cô lướt Weibo theo thói quen, một bài đăng phổ biến xuất hiện trên trang chủ của cô. Cô tiện tay bấm vào, đọc vài dòng, lông mày không khỏi nhăn lại, tiếp tục kéo xuống xem cho hết.
Người đăng bài viết này tên là Mạc Vĩ, là anh trai của Mạc Tân người bị hại tử vong trong vụ án ngộ sát của Lâm Khải Kiệt, một bài viết dài hơn hai ngàn chữ, từ chuyện hai anh em sống nương tựa lẫn nhau như thế nào, cho đến sau khi em gái được nhận vào tập đoàn Lâm thị thực tập, bị Lâm Khải Kiệt ép buộc xã giao hầu rượu ra sao, rồi đến chuyện đi xã giao đến quá nữa đêm, bị Lâm Khải Kiệt lỡ tay đẩy xuống sông chết đuối, rồi bây giờ Lâm Khải Kiệt mời luật sư có tiếng tăm biện hộ cho bản thân, hắn ta ỷ có tiền có quyền muốn mua chuộc hoà giải người thân duy nhất là anh ta. Anh ta không tiền không thế, lại còn là người tàn tật, không biết làm thế nào mới có thể lấy lại công bằng cho em gái, chỉ có thể đi đường tắt nhờ cộng đồng mạng mà viết ra bài đăng này kêu oan cho linh hồn của em gái.
Kèm theo bài đăng là một tấm ảnh anh ta chụp với Mạc Tân, một cô gái trẻ tuổi xinh xắn, cùng một người đàn ông trẻ tuổi tàn tật chống nạng.
Ngôn ngữ trong bài đăng vừa giản dị lại thiết tha đầy chân tình, cho dù là một phóng viên đã chứng kiến không ít những vụ kiện tụng bi thảm như Hứa Húc đây, khi nhìn thấy bài đăng này, thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Kẻ yếu luôn luôn dễ dàng nhận được sự đồng cảm từ số đông quần chúng.
Bài viết trên Weibo được đăng vào hôm qua, đến lúc này đã có mấy vạn bình luận rồi, mà từ bài đăng Weibo này đã kéo ra không ít chủ đề ăn theo, tin hắc Lâm Khải Kiệt bay đầy trời, rất nhiều tin đồn đó giờ chưa từng nghe qua bây giờ đã có bằng chứng rõ ràng, khác biệt hoàn toàn so với những tin đồn thất thiệt trên mạng trước đây. Trừ những cái đó ra, luật sư của hắn ta là Bách Đông Thanh cũng bị đào ra, còn có người rảnh rỗi tổng kết lại những bản án gây tranh cãi của vị đại luật sư này.
Thật ra những bản án này cộng lại còn chưa đủ mười ngón tay, so với số lượng bản án mà Bách Đông Thanh đã phụ trách qua, thì còn chưa được một phần mười, nhưng mà bị lọc ra đặt chung một chỗ, đặt dưới ánh mắt tọc mạch của cư dân mạng, thì hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của một luật sư lạnh lùng vô tình chỉ vì tiền không quan tâm đến luân thường đạo lý.
Mặc dù số bình luận chửi rủa Bách Đông Thanh không thể so với Lâm Khải Kiệt, nhưng mà một người bình thường không phải người của công chúng, bị chửi rủa như thế này cũng có thể xem là nạn nhân của bạo lực mạng. Thậm chí còn có người thêm mắm thêm muối, đủ loại thông tin từ sơ yếu lý lịch cho đến cả ảnh chụp cũng bị người ta phát tán lên mạng.
Hứa Húc một mặt đồng tình với anh em Mạc gia, một mặt thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi nuốt sống mấy người trên mạng đang chửi rủa Bách Đông Thanh.
Cái gì gọi là mặt người dạ thú chứ? Cả nhà anh mới là mặt người dạ thú. Cô đăng nhập vào chủ đề, tranh cãi vài câu mới mấy tên anh hùng bàn phím đang hung hăng chửi rủa, bực bội đứng dậy, chạy đến cửa phòng bếp.
“Đông Thanh, anh đang bị mắng trên mạng đấy!”
Bách Đông Thanh đang xào rau, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”
“Anh trai của người bị hại trong vụ án Lâm Khải Kiệt tối hôm qua đã đăng bài lên Weibo, sáng nay đã leo lên hot search rồi, anh cũng có một chân trong hot search đấy.”
Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, xoay người nói: “Em đưa anh nhìn thử xem.”
Hứa Húc đưa di động cho anh.
Anh một tay cầm cái nồi một tay cầm điện thoại, nhíu mày quét mắt qua bài đăng của Mạc Vĩ, lại kéo xuống thanh hot search, sau đó trả điện thoại lại cho Hứa Húc, nhẹ cười cười: “Chửi thì chửi thôi, anh không thẹn với lương tâm là được.”
Hứa Húc chần chờ một lát, hỏi: “Tên Lâm Khải Kiệt này hình như cũng không phải người tốt gì cho cam, anh em Mạc gia thật đáng thương, anh thật sự muốn biện hộ cho Lâm Khải Kiệt sao?”
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn cô một cái, mặc dù bận nhưng vẫn từ tốn nói: “Anh là luật sư hình biện, thân chủ đều là nghi phạm hình sự, phần lớn trong số họ đều có vấn đề về mặt đạo đức, có thể cũng không phải là người tốt. Nhưng đây chính là công việc của anh, điều anh cần làm chính là xác định chân tướng, tôn trọng sự thật, không cần biết nhân phẩm của người trong cuộc như thế nào, nhưng một khi đã xét về sự việc liên quan đến vụ án, thì không nên dựa trên nhân phẩm mà bị ngộ phán, tạo thành án oan. Trong phạm vi công việc của anh, sự thật quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.”
Hứa Húc gật đầu: “Em hiểu, chỉ là …”
Bách Đông Thanh cười cười: “Người khác hiểu lầm anh sao cũng được, em đừng hiểu lầm anh là được rồi.”
Hứa Húc nói: “Em biết anh chắc chắn không phải loại luật sư vì tiền mà vứt bỏ lương tâm. Chỉ là nhìn đến bài đăng của Mạc Vĩ, thì vẫn có chút khó chịu.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Cơm nấu xong rồi, em đi rửa mặt đi!”
Hứa Húc gật đầu, cầm điện thoại di động quay đi. Bách Đông Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, bất lực thở dài.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi từ phòng vệ sinh đi ra, Hứa Húc nghe được Bách Đông Thanh đang gọi điện thoại.
“Đừng cố gắng tạo quan hệ với công chúng, nếu không sẽ phản tác dụng. Hai ngày trước Mạc Vĩ đã đồng ý với phương pháp hoà giải, cũng chuẩn bị nhận tiền đền bù, hôm qua đột nhiên lại đăng một bài như thế, chắc chắn là có vấn đề. Trình độ văn hoá của anh ta chỉ học đến cấp hai, bài đăng này cách dùng từ tiêu chuẩn gãy gọn không thể nào là do chính anh ta viết, hẳn là anh ta đã tìm đến trợ giúp pháp lý hoặc là những chuyên gia khác.”
Đầu bên kia Lâm Khải Kiệt tức giận nói: “Tôi làm theo lời anh nói, đến nhà một tên thọt như anh ta xin lỗi nhiều lần, còn chuẩn bị một trăm vạn tiền bồi thường, anh ta còn không vừa lòng chỗ nào nữa? Em gái anh ta chết, tôi cũng không phải là cố ý. Anh ta không biết tự lượng sức mình, công khai đối nghịch với tôi như vậy, còn không sợ cố quá sẽ thành quá cố sao, tôi bóp chết anh ta còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến hôi.”
“…” Bách Đông Thanh nói, “Anh đừng làm gì cả, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Hai người lại nói thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.
Bách Đông Thanh quay đầu, nhìn thấy Hứa Húc đang đứng sau lưng nhìn anh chắm chằm, cười nói: “Sao vậy?”
Hứa Húc như có chút mắc nghẹn ở cổ họng, một hồi lâu mới nói: “Nghĩ hết mọi cách thuyết phục người nhà nạn nhân nhận tiền bồi thường, đưa ra phương án hoà giải, để giảm bớt hình phạt cho người bị tình nghi, cũng là hành động tôn trọng sự thật sao?” Nói xong không đợi Bách Đông Thanh trả lời, lại cười cười nói, “Em biết làm luật sư ai cũng đi theo thứ tự như vậy, chẳng qua em vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, Đông Thanh, lúc anh làm loại chuyện này trong lòng không cảm thấy khó chịu sao?”
Bách Đông Thanh nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, chỉ nói: “Anh quen rồi.”
Hứa Húc khoát khoát tay, thở dài: “Được rồi, đây là công việc của anh, chính em cũng đã từng học luật, đáng ra không nên hỏi một nghi vấn không lý trí như vậy.”
Bách Đông Thanh cười cười: “Em có thể có bất kỳ nghi vấn nào đối với anh cũng được!”
- Hết Chương -