Hứa Húc không nói gì mà chỉ nhìn anh, một lát sau, thở dài, nói: “Vào lúc như vậy mà anh có thể nghĩ đến việc giữ chặt em là tốt lắm rồi, anh cũng không phải là siêu nhân, kéo nhầm người là chuyện rất bình thường. Thật ra em không hề trách anh, không phải là anh không nhìn ra em đang đùa với anh đấy chứ!” Dừng một chút, lại nói, “Chỉ là chuyện anh có tiểu thanh mai, vẫn làm em có chút khó chịu.”
Bách Đông Thanh đương nhiên biết cô đang đùa anh, cô đối xử tốt với anh như vậy, sao có thể bởi vì chút chuyện như này mà tức giận. Chỉ là nghĩ đến việc bản thân mình kéo hai người, trong lòng có chút không dễ chịu. Hôm nay chỉ là trò chơi không có gì nghiêm trọng, nhưng mà lỡ như một ngày nào đó gặp nguy hiểm thật sự, một sai lầm của anh, chỉ sợ là sẽ hối hận cả đời.
Nhưng lại cảm thấy suy nghĩ của mình như vậy, hình như là có chút chuyện bé xé ra to.
Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, tương lai cũng đã có thể đoán được, nhưng vì sao đụng đến chuyện của cô, anh vẫn tồn tại một loại cảm giác lo được lo mất không được an toàn.
Hứa Húc nhìn dáng vẻ trầm mặc không nói lời nào của anh, không biết trong đầu bạn trai của mình lúc này lại nhiều suy nghĩ hỗn loạn như vậy, chọc chọc anh, lại nói: “Anh không nghe thấy em nói không được vui khi anh có tiểu thanh mai sao?”
Bách Đông Thanh nhướn mắt nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Em đây là đang ghen?”
Hứa Húc gật đầu, cười hỏi: “Anh không ngửi được vị chua à?”
Bách Đông Thanh nhẹ nhàng cười mở miệng: “Ngửi thấy, nhưng mà anh thích ăn chua.” Nói xong, tiến lên phía trước hôn lên môi cô.
Hôn xong rời khỏi môi cô, nhìn cô một chút, nói: “Hôm nay chúng ta cứ ở khách sạn đi, chờ lát nữa anh đi xem bà ngoại, rồi đem hành lý lại đây.”
Hứa Húc gật đầu, cô cũng không muốn nhìn thấy mấy người nhà mợ nữa, sống đến nhường này rồi, bây giờ mới tận mắt chứng kiến cái gì gọi là cực phẩm, may là mối quan hệ giữa Bách Đông Thanh và bọn họ cũng vô cùng nhạt nhẽo. Khách sao với bọn họ, cũng chỉ hi vọng bọn họ chăm sóc cho bà ngoại chu đáo hơn một chút.
Sau khi Bách Đông Thanh rời đi, Hứa Húc nằm ngủ trong khách sạn cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ cửa, cô xuống giường mang dép lê đi đến cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo, nhíu mày mở cửa.
“Mợ!”
Ngoài cửa đứng bảy tám người, ngoại trừ người đứng trước là mợ của Bách Đông Thanh là cô có biết, những khuôn mặt khác đều là xa lạ, nhưng mà dựa vào cách ăn mặc, không chừng ngay cả Bách Đông Thanh cũng không nhận ra mấy bà cô bà dì sống ở thị trấn nhỏ này.
Mợ cười cười: “Cô gái, đây đều là bà con thân thích bên phía mẹ của Đông Thanh, tới tìm cô để tâm sự.”
Hứa Húc không khỏi có chút phục sát đất người mợ này của Bách Đông Thanh, vốn dĩ lơ là không nhận thân thích với cháu trai mình nhiều năm, bây giờ biết người ta tiền đồ xán lạn, liền bắt đầu lấy thân phận trưởng bối thấy sang bắt quàng làm họ, đúng là tự đề cao bản thân mà!
Cô có thể đoán được bà ta dẫn theo đàn đàn đống đống mấy bà cô bà dì có thể không rõ chân tướng tới đây là vì cái gì. Mặc dù không muốn tiếp đại, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, nếu làm loạn lên khóc lóc om sòm, người thua thiệt vẫn là mình.
Thế là, cô cười cười, nhích người qua: “Mợ, mời mọi người vào! Đông Thanh đi thăm bà ngoại rồi.”
Mợ nói: “Chúng tôi là tới tìm cô nói chuyện.”
Gian phòng khách sạn không lớn, bảy tám người kéo vào, lập tức trở nên chật chội, vài người tự động ngồi xuống ghế sô pha vài người ngồi trên ghế dựa ngồi cả lên giường, cùng nhau nhìn về phía Hứa Húc nở nụ cười nhạt.
Mợ hắng hắng giọng nói: “Chúng tôi hôm nay tới là muốn cùng cô nói chuyện của Đông Thanh.”
Hứa Húc cười tủm tỉm gật đầu.
Mợ: “Đông Thanh này, không có cha không có mẹ, chỉ có tôi và cậu nó là người thân nhất, chuyện đại sự trong cuộc đời nó, chúng tôi đương nhiên phải quan tâ, tuyệt đối không thể để thằng bé chịu thiệt thòi.” Nói xong nhìn về phía bác gái mặt tròn ngồi bên cạnh nói, “Đông Thanh của chúng tôi dáng dấp tuấn tú lịch sự, bây giờ có công việc tốt thu nhập cao, chắc chắn có rất nhiều phụ nữ không có ý tốt dòm ngó thằng bé. Thằng bé này cũng rất thật thà, lỡ như gặp phải dạng phụ nữ đào mỏ chỉ một mực muốn tiền của nó, chỉ sợ là sẽ thiệt thòi.”
Bác gái mặt tròn phụ hoạ gật đầu.
Hứa Húc tiếp tục nở nụ cười ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là nghe nói tiền của Đông Thanh đều do cô quản lý, hai người vẫn còn chưa kết hôn, cô đây không phải là thấy thằng bé không cha không mẹ nên ăn hiếp sao? Chúng tôi làm trưởng bối nhất định không cho phép.”
Hứa Húc rốt cuộc cũng mở miệng cười: “Tiền của Đông Thanh đều giao cho con quản lý. Bởi vì cha mẹ anh ấy đã qua đời nhiều năm như vậy rồi, không ai quan tâm anh ấy, hiện giờ có con, cho nên anh ấy muốn đem tiền giao cho con.”
Sắc mặt của mợ có chút cứng đờ, nghe được ý tứ trong lời nói của cô, giọng điệu cũng lạnh lẽo đi vài phần: “Sao lại không ai quan tâm? Chẳng lẽ tôi và cậu nó không phải người hay sao?”
Hứa Húc phất phất tay: “Đây cũng không phải là con nói nhé.”
Mợ bị chặn họng, sắc mặt càng lúc càng không tốt, bắt đầu lộ ra vài phần chợ búa: “Tôi đây là đang nói chuyện đàng hoàng với cô! Thái độ của cô thế này là sao! Người thân là người thân, đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân, chúng tôi và Đông Thanh tuy sống xa nhau, nhưng đó cũng là máu hoà vào nước, so với cô thì gần gủi hơn nhiều. Cô đừng tưởng rằng ngủ với thằng bé rồi, thì cảm thấy mình là vợ nó, chúng tôi là họ hàng thân thích này còn chưa đồng ý đâu!”
Nói xong nhìn về phía mấy bà cô bà dì nói: “Em nói cho mấy chị biết, cô bạn gái này của Bách Đông Thanh, ở lại trong nhà của bọn em, đều là ngủ chung với Đông Thanh. Đây là vẫn còn chưa kết hôn đấy! Em còn thấy ngượng dùm cô ta.”
Mấy bà cô bà dì ngươi một câu ta một câu nói thêm vài, cũng không biết nói đến cái gì, dù sao Hứa húc cũng không thèm nghe lọt một câu, đứng lên lạnh mặt nói: “Lúc cháu trai cần người quan tâm nhất, các người chẳng thèm đếm xỉa tới, bây giờ thành công phát đạt rồi, thì giống con ruồi xáp lại gần. Tôi có biết xấu hổ hay không không quan trọng, quan trọng là, chỉ cần tôi nói một câu, Đông Thanh liền có thể cả đời này không cần qua lại với các người, cái gì mà máu mủ tình thâm, tôi nghe mới phải ngượng tai đấy! Không phải các người không muốn đối mặt trực tiếp với Đông Thanh, cho nên mới đi vòng qua anh ấy đến tìm tôi sao.”
“Cô …”
Mợ tức giận đến mức đứng phắt dậy, đưa tay chỉ về phía cô.
“Này cô gái à, sao cô có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy cơ chứ!”
“Đúng vậy! Bà ấy nói thế nào cũng là mợ của Đông Thanh!”
Ngoài cửa vang lên tiếng động, là tiếng quét thẻ mở cửa. Một đám người đang đứng bao vây Hứa Húc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía tiếng động phát ra.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Bách Đông Thanh đẩy bà ngoại đi tớo, đôi môi mím chặt, sắc mặt tái anh, lạnh lùng quét mắt nhìn vào trong phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Hứa Húc. Sau khi dừng xe lăn của bà ngoại vững vàng ở bên cạnh, sải bước chân dài, đi đến bên cạnh Hứa Húc, nắm lấy tay cô, xoay người đối diện với đám người của mợ.
“Sau khi mẹ tôi qua đời, cậu mợ thân yêu của tôi, tổng cộng đến thăm tôi một vài lần, trước sau đã cho tôi hai ngàn tệ.”
“Ông ngoại bà ngoại tôi đến chăm sóc tôi ba thang, đã bị các người viện cớ em họ nhỏ tuổi còn cần bọn họ quan tâm chăm sóc nhiều hơn tôi nên gọi bọn họ về.”
“Ông ngoại bà ngoại là người giám hộ của tôi, mỗi tháng cho tôi năm trăm tệ tiền sinh hoạt, kéo dài vỏn vẹn chỉ có một năm, đã bị các người ngăn cản, bởi vì các người so với một đứa trẻ không có thu nhập như tôi càng cần tiền hơn.”
“Sau năm mười bốn tuổi, số lần tôi và các người gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, tiến toán cho rõ ràng thì còn không đầy một tháng, so với một người hàng xóm bình thường còn ít ỏi hơn. Nhưng là …” Anh đưa mắt nhìn Hứa Húc đứng bên cạnh, “Tôi quen biết cô ấy tám năm, cùng chung sống ba năm, chúng tôi mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng chuyện cô ấy là vợ của tôi là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên chúng tôi ngủ cùng nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngoại trừ không có quan hệ máu mủ, các người là cái thá gì so với cô ấy! Tôi cùng với cô ấy, còn phải đợi các người đồng ý hay sao?”
Không riêng gì mợ sắc mặt của mấy bà cô bà dì cũng thay đổi nhanh chóng, ngay cả Hứa Húc cũng ngạc nhiên há hốc mồm mà nhìn anh.
Anh lúc này, là một bộ dáng mà cô chưa từng thấy qua, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, toàn thân tản ra lãnh ý làm cho người ta phải e ngại.
Bách Đông Thanh tiếp tục nói: “Tiền lương của tôi một năm trăm vạn cũng được ngàn vạn cũng tốt, dù sao cũng chỉ liên quan đến cô ấy, không hề có liên quan gì đến các người. Còn có các người …” Anh đưa tay chỉ vào mấy bà cô bà dì đứng bên cạnh, “Các người là từ nơi nào chui ra, tôi không hề quen biết, vậy mà chạy tới đây khi dễ bạn gái tôi!”
Mợ rốt cuộc cũng hoàn hồn: “Đông Thanh …”
Bách Đông Thanh ngắt lời bà ta: “Lần này tôi đến đây chỉ vì bà ngoại, nhưng mà mợ đã quan tâm đến tình hình tài chính của tôi như vậy, vậy thì tôi tính toán sổ sách với mợ một chút. Mợ và cậu năm đó cần tiền để sang cửa hàng buôn bán, mẹ tôi cho mượn hai vạn tệ, đừng tưởng là mẹ tôi không có ở đây, thì không ai biết, giấy tờ chứng mình còn đang ở nhà tôi đấy, còn có tiền sinh hoạt ông ngoại vốn dĩ phải cho tôi trước khi tôi trưởng thành, tổng cộng là ba năm, cộng lại là một vạn tám. Những thứ này đều là giá cả của năm xưa, bây giờ vật giá leo thang, tự các người tính toán xem bao nhiêu tiền, miễn cho đến lúc nhận được thư của luật sư và giấy triệu tập hầu toà, thì lại nói tôi lừa các người.”
- Hết Chương -