Sau khi từ cổ thành trở về, niềm vui của Bách Đông Thanh vẫn còn kéo dài đến tận mấy ngày sau đó, tranh thủ lúc rảnh rỗi chọn lấy một đống hình chụp in ra, dùng khung hình sắp xếp gọn gàng, phóng to một tấm treo trong phòng ngủ. Anh không thích chụp hình, cho nên những tấm ảnh chụp này, ngoại trừ chụp phong cảnh, đa số đều là ảnh anh chụp cho Hứa Húc, anh cũng không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng mà Hứa Húc trong mỗi tấm ảnh, đều rất xinh xắn động lòng người.
Trừ những tấm đó ra, còn có vài tấm là hai người chụp chung, một tấm là hai người dựa vào nhau chụp bên bờ sông, anh rất thích, còn đặc biệt in ra một tấm cỡ nhỏ để vào bên trong ví tiền.
Khoảng thời gian sau khi trở về vẫn như trước bình yên không một gợn sóng, giống như những điểm khả nghi là chưa từng phát sinh, Hứa Húc vẫn không hỏi anh về chuyện của Khương Nghị, chỉ là thỉnh thoảng sẽ thăm dò xem lúc nào sẽ mời Khương Nghị cùng ăn cơm. câu trả lời của anh vẫn luôn là chờ mọi người rảnh rỗi, nhưng mà chờ mãi cho đến khi ăn tết, anh vẫn chưa đề chủ động nhắc đến việc này.
Từ sau khi hai người ở bên nhau, năm nào Hứa Húc cũng dẫn Bách Đông Thanh cùng theo về nhà ăn tế, đây đã là năm thứ ba rồi. Anh làm việc chu toàn, đối với người lớn rất lễ phép lại kiên nhẫn, mặc dù biết Hứa gia cái gì cũng không thiếu, nhưng khi tới cửa thì luôn luôn chuẩn bị quà cáp cẩn thận kĩ càng, còn trong nhà, trên cơ bản là Hứa ba Hứa mẹ sai đâu đánh đó, không chỉ có thể đánh cờ với Hứa ba, thảo luận những vụ án mấy năm gần đây, còn có thể giúp Hứa mẹ làm điểm tâm, ngay cả mấy cô mấy dì trong nhà cũng rất thích anh, bởi vì lúc mấy dì làm việc anh sẽ theo thói quen phụ giúp một tay.
Hứa Húc dưới cái bóng của anh, địa vị trong nhà đã xuống tới tận đấy. Ba mẹ vốn dĩ là đã nhận định anh chính là con rể tương lai. Ngay cả Hứa húc cũng không tránh khỏi sinh ra một chút tư tâm, nhưng vẫn còn cố gắng già mồm, cô không còn là thiếu nữ mười mấy tuổi yêu đương là mạng sống, không cần phải xoắn xuýt cái gì là yêu cái gì là không yêu, nếu như bản thân hai người ở bên nhau điểm đến cuối cùng cũng chỉ là cuộc sống trọn đời trọn kiếp, cần gì phải để ý đến những khuyết điểm nhỏ bé không đáng để mắt đến.
Dù sao trên đời này thứ có thể sở hữu vĩnh cửu là tình yêu, rốt cuộc không thành thì lại đổ cho trách nhiệm.
Biết rõ đạo lý này hình như cũng không khó, nhưng trong lòng vẫn như có gai, lại không thể rút ra một cách triệt để.
Sau tết đến xuân về chừng ba tháng, Hứa Húc nhận được tin nhắn mời dự hôn lễ, kí tên là Khương Nghị. Quan hệ của cô và Khương Nghị thật sự là vẫn chưa tới mức phải tham dự hôn lễ, thiệp mời này chắc là phát theo nhóm, chỉ là đã nhận được rồi, cô cảm thấy theo phép lịch sự, vẫn phải đi uống một chén rượu mừng, dù sao địa điểm tổ chức tiệc cưới ở ngay trung tâm thành phố, không tính là phiền phức. Trừ chuyện đó ra, cô biết Bách Đông Thanh chắc chắn sẽ tham gia, thậm chí rất có thể đóng vai trò quan trọng như phù rể chẳng hạn.
Dưới cái nhìn của cô, đây cũng là một cơ hội tốt để nói cho Khương Nghị biết mối quan hệ của hai người.
Nhưng mà thẳng đến thứ sáu, đúng một ngày trước hôn lễ, Bách Đông Thanh vẫn không hề nhắc đến một lời nào về hôn lễ của Khương Nghị. Buổi tối đi ngủ, Hứa Húc cố ý hỏi anh kế hoạch ngày mai, anh chỉ nói có chút việc, nhưng mà rốt cuộc là việc gì thì lại không nói.
Ngày hôm sau, Bách Đông Thanh rời nhà từ rất sớm, anh không biết nói dối, cho nên có rất nhiều chuyện đều chọn cách tình nguyện trầm mặc, thế nhưng trầm mặc có đôi khi cũng là một hình thức nói dối. Anh biết rõ, có một số việc đã gấp lắm rồi, nhưng mà rốt cuộc vẫn thiếu một chút dũng khí để nói cho rõ ràng, cho dù là đối với bạn tốt hay là Hứa Húc, chuyện này đối với anh vẫn quá khó để mở miệng.
Ngay cả chính bản thân anh còn khinh bỉ chính mình, thì làm sao có thể yêu cầu người khác thông cảm cho được.
Tiệc cưới của Khương Nghị diễn ra lúc giữa trưa, cô dâu chú rể đều là người địa phương, gia cảnh không tệ, tiệc rượu mời đến tám mươi bàn. Bách Đông Thanh là một trong những phù rể, phải mời rượu khách khứa hai bên cùng với những bạn bè thân quen, anh vốn dĩ không giỏi mấy việc này, đi theo một đám người tiếp đãi khách khứa một hồi, liền đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.
Cũng không biết vì sao, hôm nay anh cảm thấy tâm trạng có chút bồn chồn không thể tập trung.
Ngồi một mình trong phòng nghỉ, còn chưa hút xong điếu thuốc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói hưng phấn của Khương Nghị truyền đến: “Thanh nhi, cậu xem ai đến này?”
Bách Đông Thanh quay đầu, lúc nhìn đến người đàn ông cao ráo đi theo bên cạnh Khương Nghị thì không khỏi giật mình, một lúc sau mới hoàn hồn, luống cuống tay chân dập tắt điếu thuốc, đứng lên nói: “Cậu trở về rồi!”
Trình Phóng cong cong khoé miệng, đi đến trước mặt anh, dùng sức ôm chặt lấy anh: “Lão tam, đã lâu không gặp!”
Bách Đông Thanh đưa tay ôm chặt tấm lưng của anh.
Khương Nghị đứng sau hai người đang ôm nhau, nức nở nói: “Còn tưởng rằng ông đây kết hôn mà cậu cũng không tới chứ?”
Trình Phóng buông tay ra, nhẹ cười cười: “Nếu còn ở nước ngoài thì chắc chắn là không thể, bây giờ trở về rồi thì nhất định phải tới chứ!”
Người kia đã từng là một cậu thiếu niên loá mắt như ánh mặt trời, bây giờ đã sớm mất đi những ngây ngô thời học sinh, trở nên thành thục ổn trọng. Một người đàn ông trải qua những khó khăn của cuộc sống, khuôn mặt mặc dù vẫn mang nét anh tuấn của tuổi trẻ, nhưng đầu mày khoé mắt đã có vết hằn của những gian nan vất vả, kế đến còn phải nói nụ cười trên mặt đều mang vẻ trưởng thành.
Khương Nghị nhẹ nhàng đánh anh ta một cái: “Cậu còn mặt mũi nói à, năm trước đã về nước rồi, vì sao lại không tới gặp bọn này?”
Trình Phóng cười khẽ: “Các cậu từng người từng người đều là rồng trong loài người, tớ vừa mới trở về, tương lai chưa biết đi đâu về đâu, làm sao dám vác mặt đến gặp các cậu chứ?”
Khương Nghị hừ một cái: “Đều là anh em với nhau khách khí làm gì?” Vừa dứt lời, liền cười cười vỗ vỗ bả vai Bách Đông Thanh, “Muốn nói rồng trong loại người, thì tớ cũng chỉ là thường thường thôi, vẫn là Thanh nhi của chúng ta lăn lộn được nhất. Nói ra chỉ sợ cậu không tin ấy chứ, Thanh nhi chẳng mấy chốc sẽ thăng thành đối tác ở công ty tớ đấy!”
Trình Phóng có chút giật mình quay đầu nhìn về phía Bách Đông Thanh, cười nói: “Vậy có phải tớ nên chúc mừng trước hay không?”
Bách Đông Thanh lắc đầu, nở nụ cười không mấy tự nhiên: “Là chuyện chưa đâu tới đâu, đừng nghe lão đại nói bậy.”
Khương Nghị cười to: “Thanh nhi của chúng ta chỉ biết khiêm tốn, sau này tớ còn phải dựa vào cậu che chở đấy!” Vừa nói hình như vừa nhớ tới chuyện gì đó, thuận miệng hỏi Trình Phóng, “Đúng rồi lão nhị, cậu nói không phải cậu muốn tiến vào Viện kiểm sát sao? Khổ cực nhiều năm như vậy rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tốt hơn được một chút, cậu đi theo anh cậu biết bao lâu! Bây giờ thế nào? Một tháng chỉ có mấy ngàn tiền lương thì thôi, còn phải chạy tới huyện nghèo xa xôi khổ cực hai năm trời.”
Trình Phóng cười: “Hoàn cảnh của tớ bây giờ muốn nhanh lên chức thật sự quá khó khăn, trước khi có thể tự đứng trên đôi chân mình thì chỉ có thể ở cấp dưới rèn luyện một phen. Với lại tớ ở nước ngoài bốn năm, cũng không phải là không chịu khổ, cho nên đi đến địa phương nghèo cũng không cảm thấy vất vả.” Anh dừng một chút, hít thở sâu một hơi, ra vẻ ung dung tiếp tục nói, “Còn vì sao tớ đã trở về lại không làm kiểm sát trưởng? Chỉ là muốn kéo cuộc sống bị chệch hướng trở về quỹ đạo trước đã.”
Khương Nghị gật gật đầu, cũng không biết là có nghe rõ hay không, nhưng Bách Đông Thanh hiển nhiên là hiểu rõ câu “trở về quỹ đạo” của anh ta là có ý gì, sắc mặt vốn đã xanh xao, lập tức trở nên tái nhợt rõ ràng.
“Được rồi! Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tớ còn phải đi chào hỏi khách khứa đã, nếu không lát nữa vợ tớ lại nói tớ lười biếng.” Khương Nghị vừa nói vừa phất phất tay về phía hai người, rồi lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
“Ngồi đi!” Bách Đông Thanh kéo ghế cho Trình Phóng.
Trình Phóng cười cười ngồi xuống, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen, bởi vì là phù rể, nên anh mặc một thân áo vest đen, tóc được chỉnh hình vuốt ngược mái, nhìn rất đẹp trai hút mắt, so với cậu thiếu niên lầm lầm lì lì trước đây, là hoàn toàn khác biệt.
“Bắt đầu học hút thuốc từ khi nào vậy? Áp lực công việc quá lớn sao?” Ánh mắt Trình Phóng rơi trên cái gạt tàn thuốc, cười hỏi.
Bách Đông Thanh cười cười: “Có chút.” Dừng lại, hỏi, “Lúc nào thì sẽ được gọi trở về?”
“Tháng hai năm sau hết nhiệm kỳ sẽ trở lại.” Trình Phóng cười cười, nghiêng đầu nhìn anh nói, “Nói thật, mặc dù bây giờ cậu làm luật sư rất thành công, nhưng cho tới bây giờ vẫn có chút không hiểu được, vì sao lúc trước cậu lại từ bỏ cơ hội đi du học do nhà nước đề cử mà chạy tới Hoa Thiên vậy? Tuy là tốt nghiệp đại học nhưng mà đến Hoa Thiên cũng gọi là yếu thế, ai biết được mấy năm sau có thể như thế nào, về phần đi học tiến sĩ do nhà nước đề cử, trở về ở lại trường là chuyện dễ như trở bàn tay. Lựa chọn mạo hiểm như vậy, thật sự không giống tác phong của cậu chút nào.”
Bách Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát: “… Có nhiều lúc cũng muốn thử làm những chuyện hoang đường một chút.”
Trình Phóng lắc đầu, cười nói: “Chỉ là, tớ thấy cậu so với lúc đi học cũng không thay đổi gì, Khương Nghị cũng trở nên già đời hơn, cậu thế mà lại không nhìn ra được một chút khéo léo đưa đẩy nào cả, sao làm lên được đại luật sư hay vậy?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Cậu đây là đang khen tớ hay mắng tớ vậy?”
Trình Phóng nhíu nhíu mày: “Đương nhiên là đang khen cậu rồi.” Anh ta thở dài, đứng lên, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi, đoán chừng sắp bắt đầu nghi thức rồi.”
Hai người sóng vai đi ra khỏi phòng nghỉ đi vào đại sảnh, cô dâu chú rể vẫn còn đang đứng ở cửa nghênh đón tân khách, đành đứng bên cửa sổ câu được câu không trò chuyện câu được câu không với vài người quen về mối hôn sự này.
Hứa Húc vốn không có ý định tới tham dự hôn lễ, nhưng từ sau khi Bách Đông Thanh ra khỏi cửa, cô cảm thấy trong lòng rối tinh rối mù, lái xe ra ngoài đi vòng vòng trong thành phố, không nói không rằng liền đi đến chỗ khách sạn này. Nhìn xem bên ngoài khách sạn, sau khi suy nghĩ một lát, vẫn là bước tới sảnh đãi tiệc.
“Học muội! Em đến rồi à?” Khương nghị nhìn thấy cô, nhẹ mỉm cười đi đến chào hỏi.
“Chúc mừng học trưởng!”
Khương Nghị gật gật đầu, nhiệt tình dẫn đường cho cô đi vào trong, chỉ chỉ một bàn bên trong: “Em ngồi bàn kia đi, đều là bạn học của bọn anh, có mấy người em có thể quen đấy.”
“Được ạ, cám ơn!” Hứa Húc gật gật đầu, đi về phía bàn rượu.
Trên bàn rượu kia quả thực là có mấy khuôn mặt quen thuộc, Hứa Húc sau khi cười cười nói nói xong liền tìm một chỗ trống ngồi xuống, ánh mắt tuỳ ý đảo qua sảnh tiệc, rất nhanh rơi vào một bóng hình quen thuộc đứng bên cửa sổ. Anh và mấy người bên cạnh mặc tây trang màu đen giống nhau, hẳn là thành viên của dàn phù rể, cho dù những người kia ai cũng anh tuấn lịch sự, nhưng cô chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy anh, nhũng người khác ở trong mắt cô, trong phút chốc liền trở thành phông nền.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cô không nhìn thấy rõ nét mặt anh, chỉ có thể thấy được anh đang cùng người bên cạnh trò chuyện rất vui vẻ. Rõ ràng hai người đều có mặt ở sảnh tiệc náo nhiệt này, nhưng lại có cảm giác xa xôi không thể chạm tới. Loại cảm giác bị cách ly khỏi thế giới của anh, thật sự là quá tệ!
“Hứa Húc, cậu sao vậy?” Cô gái bên cạnh nhận thấy sắc mặt của cô có vẻ không tốt, lo lắng hỏi.
Hứa Húc lắc đầu: “Đột nhiên có chút không thoải mái, không có việc gì, tớ đi trước nhé.”
“Cậu không sao đấy chứ?”
Hứa Húc phất phất tay, hình như là rất hốt hoảng rời đi, một đường vội vội vàng vàng đi ra khỏi sảnh tiệc, mới từng hơi từng hơi hít vào, rồi từ từ thở ra.
Lòng người thật sự là quá tham lam, nhất là trong chuyện tình cảm. Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao Bách Đông Thanh cho tới bây giờ vẫn luôn dự định ở bên mình dài lâu sau này, tình cảm của anh đối với mình quả thực là không thể bắt bẻ. Nhưng mà hiện giờ cô đã nhận thấy lúc anh ở bên cô và lúc anh ở trong thế giới của chính mình, không biết là vô tình hay cố ý mà rất khác nhau, không thể không sinh ra nghi ngờ, có lẽ chính bản thân mình đối với anh mà nói thực sự không quan trọng đến vậy. Nghi ngờ anh đối với cô chẳng qua chỉ là bị động tiếp nhận cùng với trách nhiệm phải làm cho tốt, cho nên mới không có hứng thú đưa cô đi xã giao với những bạn bè khác của mình.
Có lẽ đây chỉ là nghi ngờ trong vô thức, nhưng có khi vô thức mà nghi ngờ thì là càng đáng sợ.
Lúc này trong sảnh đãi tiệc, Khương Nghị quay lại chỗ cô dâu nói: “Em chờ một chút, anh đi tìm mấy người anh em có chút việc.”
Sau đó lại vội vội vàng vàng chạy vào bên trong, đi xuyên qua những vị khách mời, đi đến chỗ góc khuất mà Bách Đông Thanh cùng Trình Phóng đang đứng, kéo tay Trình Phóng, có chút hấp tấp nói: “Lão nhị, Hứa Húc đến rồi!”
“Hả?” Phát ra tiếng kêu kinh ngạc là Trình Phóng, nhưng mà sắc mặt biến đổi còn có Bách Đông Thanh.
Khương Nghị tiếp tục nói: “Lúc trước không phải cậu nói sẽ cố gắng đến tham dự hôn lễ sao? Tớ liền phát thiệp mời cho Hứa Húc, muốn tạo cho các cậu một cơ hộo trùng phùng. Cậu cũng biết, tớ và em ấy không thân, cũng không hi vọng em ấy sẽ đến, cho nên lúc nãy mới không nói cho cậu biết. Không ngờ em ấy cũng rất nể mặt, thật sự đến rồi!”
Hẳn là có chút hồi hộp, sắc mặt vốn dĩ đang ung dung của Trình Phóng, cũng có chút trắng bệch, nhịn không được càm ràm nói: “Tớ còn chưa chuẩn bị xong, cậu thế mà lại tự làm chủ rồi?”
Khương Nghị nói: “Tớ đây không phải là đang lo cậu sợ gần tình cũ nên lề mề sao? Với lại cậu cần chuẩn bị cái gì chứ? Sắp được gọi về Viện kiểm sát phía nam, chẳng mấy chốc sẽ thăng làm phó kiểm, thanh niên tài đức tiêu chuẩn, có cái gì mà không dám đối mặt.”
“Á! Đừng …” Trình Phóng còn có chút do dự, lại bị Khương Nghị kéo tay dẫn ra ngoài.
Khương Nghị dây dưa nắm lấy người ta không buông, lại hướng về phía Bách Đông Thanh đang đứng phía sau nói, “Thanh nhi, cùng đi đi!”
“À? Ừ!” Đầu óc Bách Đông Thanh trống rỗng theo sát hai người, tay chân cứ như không phải của mình, mỗi một bước giống như đi trên băng mỏng, cả người lạnh lẽo vô cùng, chỉ cần không cẩn thận liền ngã xuống hầm băng lạnh thấu xương.
“Á? Người đâu rồi?” Đi đến bàn rượu vừa nãy, nhưng lại không thấy bóng dáng của Hứa Húc, Khương Nghị lặng lẽ thầm hỏi.
“Chú rể, anh tìm ai vậy?” Trên bàn có người hỏi.
Khương Nghị nói: “Vừa nãy Hứa Húc có ngồi ở đây phải không?”
Có cô gái nhận ra Hứa Húc nói: “Đúng vậy! Vừa mới ngồi xuống sắc mặt có chút không đúng, nói không khoẻ nên không ăn gì, trực tiếp đi rồi.”
“Á?!” Khương Nghị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Trình Phóng.
Sắc mặt Trình Phóng ngượng ngùng, một nỗi kích động cùng với hồi hộp vừa sinh ra trong lòng, lập tức biến mất không còn chút gì, chỉ còn lại nỗi buồn vu vơ thở phảo một cái.
Khương Nghị nghĩ nghĩ, thử dò xét hỏi: “… Không phải là nhìn thấy cậu, sau đó rời đi chứ?”
Trình Phóng sửng sốt một chút, bật cười nói: “Tớ chia tay với em ấy cũng năm sáu năm rồi, cậu cảm thấy có khả năng sao?”
“Không chừng năm sáu năm qua người ta vẫn nhớ mãi không quên với cậu thì sao, không có chút chuẩn bị nào liền nhìn thấy cậu, cảm xúc chắc chắn sẽ rối loạn.”
Trình Phóng buồn cười nói: “Tớ cảm thấy cậu không nên làm luật sự, đổi nghề đi làm biên kịch hay viết tiểu thuyết sẽ hay hơn đấy.” Nói xong phất phất tay, “Sau này cậu đừng có nhúng tay bậy bạ nữa.”
Khương Nghị nói: “Tớ đây không phải là muốn giúp cậu hay sao! Cậu nói muốn đem cuộc sống lúc trước kéo về quỹ đạo, em ấy không phải là người quan trọng nhất trong quỹ đạo cuộc sống trước đây của cậu sao?”
Trình Phóng trầm mặc trong chốc lát, nhẹ cười cười: “Nói thì nói vậy, nhưng tớ cũng phải chấp nhận sự thật là con người thay đổi, nếu hiện giờ em ấy sống rất tốt, có bạn trai có người yêu, tớ cũng không thể cầm dao chặt đứt mối tình chứ!”
Khương Nghị xuỳ một tiếng: “Mấy lời cao thượng này để Thanh nhi nói còn nghe được! Chúng ta là đàn ông con trai muốn làm cái gì thì cứ làm, bây giờ còn trẻ còn có cơ hội, không thôi sau này hối tiếc thì đã muộn.” Nói xong khoát tay, nhìn hai người nói: “Được rồi, nghi thức sắp bắt đầu rồi, hai người các cậu nhanh chóng tìm chỗ trống ngồi xuống đi.”
Trình Phóng gật đầu, kéo tay Bách Đông Thanh: “Đi thôi, lão tam!” Cảm giác người bên cạnh cứ như vô hồn cứng ngắc, quay đầu nhìn anh với ánh mắt kì quáo, chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, cả người có chút hốt hoảng, “Cậu sao vậy? Lão tam!”
Bách Đông Thanh bị gọi hoàn hồn, lắc đầu: “Không có việc gì!”
Trình Phóng lắc lắc bờ vai của anh, nói đùa: “Có phải nhìn thấy lão đại kết hôn, nên cũng gấp gáp hay không?”
Khương Nghị cười nói: “Đừng có thấy lão tam của chúng ta bây giờ là thanh niên tài tuấn sáng giá, bên người ngay cả một con muỗi cũng không có chứ đừng nói ong bướm, cả ngày chỉ biết có công việc, mấy cô gái trong công ty bọn tớ liếc mắt đưa tình, cậu ta ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đáp trả. Tớ còn không biết cậu ấy còn tiếp tục như vậy bao lâu nữa, bực mình chết tớ rồi!” Khựng lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Đợi tớ đi hưởng tuần trăng mật xong, chắc chắn sẽ đưa ra kế hoạch cứu vớt luật sư Bách lớn tuổi ế vợ, nhất định phải giúp cậu ấy thoát ế mới được.”
Trình Phóng cười to: “Hôn nhân thật sự là đáng sợ! Đường đường là một người đàn ông như cậu, vừa mới kết hôn liền muốn làm mai cho người khác như mấy dì lớn tuổi thế này, về sau tớ phải cách xa cậu ra một chút.”
Khương Nghị nói: “Cậu thì tớ không cần lo lắng, kinh nghiệm còn phong phú hơn cả tớ. Tớ chỉ lo cho Thanh nhi thôi, tớ nói cho cậu biết, lúc trước, trong công ty có một cô gái vẻ ngoài tuyệt đẹp, suốt ngày lượn lờ trước mặt cậu ta ám chỉ đủ kiểu, vậy mà cậu ta không hề có ý gì là biết đến sự tồn tại của cô ta, làm tổn thương con gái nhà người ta sâu sắc.” Nói rồi vỗ vỗ bả vai Bách Đông Thanh, “Thanh nhi, cậu nói thật cho tớ biết đi, cậu là thật sự không hiểu ý người ta, hay là giả bộ không hiểu?”
Bách Đông Thanh nhướng mắt, nhìn hai người kia, nhẹ cười cười: “Giả bộ đấy.”
“Hả?” Khương Nghị có chút ngoài ý muốn chớp chớp mắt.
Bách Đông Thanh cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng anh biết, nụ cười trên mặt anh lúc này, nhất định là rất gượng gạo, anh lặng lẽ hít vào một hơi: “Bởi vì tớ có bạn gái rồi.”
“Cái gì?” Lúc này Trình Phóng cùng Khương Nghị không hẹn mà đồng thanh.
Khương Nghị nói: “Cậu đùa tớ à? Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới vậy?”
Trình Phóng cười nói: “Đúng vậy! Lúc ở trên mạng tớ có hỏi cậu, cậu nói chưa có gì! Chuyện khi nào đấy?”
Bách Đông Thanh mím mím môi, nhàn nhạt nói: “Đã rất lâu rồi, đợi tớ xác định chuyện đối tác xong, sẽ chuẩn bị kết hôn.”
Hai người đàn ông đối mặt với loại tin tức này đương nhiên là kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Khương Nghị nhẹ nhàng đập anh một cái: “Cậu có phải không thèm coi tớ là anh em hay không, tớ làm đồng nghiệp với cậu gần nửa năm trời rồi, vậy mà cậu ngay cả một chút gió cũng không để lộ. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Một người đàn ông yêu đương không cần thẹn thùng đến mức ngay cả anh em cũng không dám nói chứ? Hay là cố ý che giấu sợ bọn này doạ người ta chạy mất?”
Bách Đông Thanh cong cong khoé môi, cứ như là nói đùa: “Đúng vậy! Cố ý che giấu mà.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh nhi: Có phải em nhìn thấy Trình Phóng nên chạy mất hay không?
Húc Húc: Trình Phóng là ai?
PS: Chương sau sẽ cho mọi người thấy thật sự cãi nhau là như thế nào ha ha ha.
- Hết Chương -